_ Anh ...._ Hứa Diệu Dương nhìn đôi mắt xanh của nàng tràn ngập tình cảm
_Có gì muốn nói sao ? _ Hàn Băng vòng ra đằng sau anh đi lùi lại , tay trái cầm súng vẫn chĩa về phía Hứa Diệu Dương
Xào xạc
Mái tóc nâu đỏ bay gió , thân hình mảnh khảnh lại càng thêm nổi bật , lạnh lùng nhưng quyến rũ . Nàng nhìn anh , anh nhìn nàng , 4 mắt nhìn nhau , khóe mắt hơi đỏ , cắn cắn môi dưới mở miệng nói :
_Chăm sóc tốt cho Tử Vân Kha
Quay sang nhìn Tử Vân Kha đang trừng mắt nhìn mình , giọng nói vang lên trong gió :
_Nếu chưa muốn chết thì đừng đụng đến tôi
_ Hàn Băng , em có phải hay không còn tình cảm với anh ? _ Hứa Diệu Dương nhìn nàng
_ Xin lỗi ! Từ lần anh nói chia tay chúng ta không còn tình cảm , vĩnh viễn không ! Và nếu như có , tôi cũng sẽ không muốn mình yêu đi người bỏ tôi để theo cô ta
_Anh... Em... _ giọng anh ấp úng
_ Tôi không sử dụng đồ đã xài rồi thưa Hứa tổng _ Nàng cắt ngang giọng anh
Hứa Diệu Dương tiến lên , tay giữ lấy mặt nàng , cuối đầu xuống , khi môi hai người vừa định chạm vào nhau thì...
Bốp
Vũ Vương tức giận , vung 1 đấm vào Hứa Diệu Dương , tay trái ôm lấy thân hình nhỏ bé của Hàn Băng , Thiệu Khanh từ đằng xa chạy đến chĩa súng vào đầu Hứa Diệu Dương nói :
_Đừng chạm đến Tiểu Băng !!
_ Có làm sao không , Tiểu Băng ? _ Vũ Vương cuối người nhìn cô gái nhỏ trong lòng ôn nhu hỏi . Nàng lắc đầu , hơi đẩy Vũ Vương ra , xoay người ra đằng sau nén khóc , nói :
_Tớ đi trước
Vũ Vương nhìn bóng lưng nàng cô đơn thì lòng có chút nhói nhói .
_Vương Hàn Băng , con ranh chết tiệt _ Tử Vân Kha hét lên , cắn răng , bàn tay bị đau cầm súng bắn nhanh vào cánh tay phải của nàng
Pằng
Đôi mắt nàng lạnh lẽo nhìn cánh tay phải đầy máu , im lặng không nói 1 lời . Mọi người sững sờ nhìn nàng . Thiệu Khanh tức giận bóp cổ Tử Vân Kha chửi mắng:
_ Con nhỏ chết tiệt , mày đám bắn Tiểu Băng , mày chán sống phải không ? Hả?
Tử Vân Kha nhìn Thiệu Khanh chằm chằm , không dám nói gì vì bị cô bóp chặt cổ . Thiệu Khanh dường như biến đổi , tức giận , nắm tóc cô ta giật , chĩa súng vào đầu cô ta :
_Mày bị câm hả ? Mày cần tao cho 1 phát súng không thì bảo ?
Trong lúc đó , Vũ Vương đi đến nắm lấy cánh ty chảy máu của nàng , lo lắng nói :
_Máu nhiều quá , đi nào , tớ đưa cậu đến ...
_ Không cần ! Tớ không sao , đừng lo _ Hàn Băng mỉm cười , tay trái đặt lên tay Vũ Vương vỗ nhẹ . Đi đến bên Thiệu Khanh , dịu dàng cười :
_ Không sao ! Đừng tức giận !
_Cậu còn nói , máu chảy nhiều quá _ Thiệu Khanh khóc , run run nắm tay Hàn Băng
_Đợi chút ! _ Hàn Băng kéo tay Thiệu Khanh ra . Không nhanh không chậm , xoay 1 vòng , chân phải đá vào cổ Tử Vân Kha . Động tác của Hàn Băng đối với cô là trí mạng, liền ngã xuống mặt đất .
Zing Blog
_Á ! _ Cô ta rên lên một tiếng , tay xoa xoa cái cổ của mình , liếc nhìn Hàn Băng
Chưa để cô ta kịp làm gì , Hàn Băng tiến đến , nắm chặt lấy tóc cô ta giật mạnh , chĩa súng vào đầu vai cô ta , mỉm cười . Nhìn cô ta giãy giụa , Hàn Băng càng thêm không vui .
Pằng
Hàn Băng bắn lên đầu vai cô ta , máu văng tứ tung , mùi máu nồng nặc khiến mọi người buồn nôn , Hàn Băng cuối đầu thì thào vào tai Tử Vân Kha :
_Đừng để tôi khiến cô cả đời này sống không bằng chết
_Hàn Băng ! Em làm gì vậy hả ? _ Hứa Diệu Dương kéo tay Hàn Băng ra nhưng lại vô tình kéo lấy cánh tay bị thương của nàng khiến Hàn Băng nhăn mặt lùi ra phía sau . Cảm giác được bàn tay dính phải cái gì ướt ướt thì Hứa Diệu Dương mới phát hiện rằng đó là máu của Hàn Băng
_Hàn Băng , anh...xin lỗi...Anh thực không biết _ Hứa Diệu Dương nắm tay nàng, đau lòng nói
_Tránh ra , đừng đụng vào tôi ! Ngay từ đầu tôi cứ nghĩ là chúng ta có thể ở bên nhau ..nhưng tôi lầm rồi . Tôi đợi anh hết ngày này qua ngày khác , tháng này qua tháng khác, thậm chí cả năm này đến năm khác... Mà khi anh trở vì anh đã nói nói gì ?
Zing Blog
Hàn Băng kích động đẩy tay Hứa Diệu Dương ra , nước mắt rơi lã chã. Nàg không muốn nén lòng mình nữa , thực sự đau quá . Thì ra đến cuối cùng nàng chính là kẻ ngu ngốc nhất . Ngày hôm nay , bản thân mình được chứng kiến tất cả . Cô ta bắn nàng , anh không nói gì , thậm chí không dao động . Nhưng khi nàng bắn cô ta , anh đã làm gì đối với nàng ? Tức giận đẩy nàng ra ? Lúc này mới biết tay nàng bị thương ?!
_Anh .. Hàn Băng à .. Anh không cố ý ... Anh thực sự còn yêu em _ Hứa Diệu Dương vội vàng nói , vô tình nói ra tình cảm của mình
_....Em cũng yêu anh.... _ Hàn Băng khẽ nói , câu nói của nảng liền khiến tất cả mọi người giật mình , sững sốt . Im một lúc , nàng tiếp :
_Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói vậy sao ? Xin lỗi , yêu tôi là bỏ tôi ? Vì cô ta tức giận với tôi ? Tôi không phải con ngốc để anh đùa giỡn !!! Từ hôm nay , chúng ta không còn liên quan , tôi sẽ không bao giờ động tâm vì anh nữa , mãi mãi sẽ không _ Nàng lạnh lùng nói , nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống , mặn chát , lần thứ 2 nàng đau như vậy . Đối với nàng bây giờ sẽ chẳng bao giờ tốn tại từ " Yêu '' nữa
Nàng lạnh lùng quay lưng bước đi , nước mắt dường như chảy nhiều hơn , leo lên xe chạy đi mất . Vũ Vương và Thiệu khanh đau lòng nhìn về phía Hàn Băng đã đi khuất . Sững sờ vài giây , Thiệu Khanh vội vã nói :
_Chết rồi ! Tay cậu ấy bị thương , chạy nhanh như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện _ Nhớ đến cánh tay nàng bị thương , máu không ngừng chảy khiến cô sợ hãi . Liền nhanh chóng phóng lên xe chạy đi . Vũ Vương cũng bỏ đi theo Thiệu Khanh
Hứa Diệu Dương đau lòng , đứng sững 1 lúc thì đi đến bế Tử Vân Kha đưa cô ấy đến bệnh viện
.........
Cách đó không xa , có người đang ngồi trong bụi cỏ ven đường xem lén . Và 2 người đó đương nhiên là Vũ Quan Mẫn và cậu em trai - Vũ Nhật Phong . Hắn dựa vào gốc cây xem kịch , thong thả vô cùng . Vũ Quan Mẫn thấy mọi người đi hết rồi liền quay lại nói :
_Oh , ra đó là người em ấy yêu ! Thật tội em ấy quá !
_Cô ta đáng sợ thế kia mà chị còn nói tội ? _ Hắn nhíu mày hỏi . Trong đầu không ngừng nghĩ đến Hàn Băng
Thật ra cô ta người thế nào ?
_Chị thích người như vậy . Con bé bị thương rồi , nhớ chăm sóc cho nó _ Nói xong Vũ Quan Mẫn lấy xe chạy đi . Hắn đương nhiên liền rời đi sau đó . Thật không ngờ có thể xem kịch hay như vậy . Thì ra là vì tên Hứa Diệu Dương đó nên nàng từ chối hôn ước , đến giờ hắn mới hiểu ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT