Hứa Dực Trung giật
mình, mím môi. Anh nhìn Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, vẫn vẻ lơ đãng,
nhàn tản, ánh mắt như cười như không. Cô nói câu đó cho ai nghe? Cô
muốn đưa Đồng Tư Thành về nhà thật sao?
Bố Nghiêu Vũ dè dặt liếc nhìn con gái, thong
thả nói: “Nghiêu Nghiêu hôm nay chú Hoàng bảo gặp con ở ngoài đường đi
với một cậu rất bảnh trai, cậu ta là ai?”
Nghiêu Vũ để món đồ trên tay xuống, chăm chú
nhìn ông: “Ấy, bố đừng đoán lung tung, chỉ là bạn, chuyện anh ta và
Đỗ Lối không liên quan đến con”.
“Bao giờ con cũng mang bạn trai về?”.
Nghiêu Vũ nhăn nhó, Hứa Dực Trung nói đúng, thì
ra bố mẹ cô cũng sốt ruột. “Bao giờ tìm được con sẽ mang về”.
“Ừ, vậy con đã nghĩ ra chưa, Đồng Tư Thành…”.
“Bố! Cứ chai nước nào chưa mở nắp là mang về
sao?!”. Cô sầm mặt, không nói nữa.
Bố cố hơi hoảng, “Bố không có ý đó, nhưng con
nên nghĩ cho thông nếu vẫn còn thích nó. Không tha thứ cho nó được
sao? Người ta muốn vươn tới một cuộc sống tốt có gì không hay? Coi như
vẫn có chí tiến thủ. Con người ta chẳng có lúc sai, biết sai mà sửa
là tốt, nếu thực lòng không thích, thì tìm người khác”.
Nghiêu Vũ thở dài, “Cứ để con tự giải quyết.
Bố mẹ lo vừa thôi, con nói trước, không ai được xen vào!”.
Bố cô cười: “Được, bố tin con mắt Nghiêu Nghiêu
nhà ta, con định vẫn tiếp tục làm ở công ty đó à?”.
“Ha ha, nếu không nuôi được mình con sẽ quay về”.
Đỗ Lối xám mặt nghe điện thoại của bố. Chủ
nhiệm Đỗ trách con gái: “Thật ấu trĩ, sao lại nhờ Nghiêu Vũ đưa Dực
Trung đi mua đồ? Con nên đi với nó. Buổi tối hai đứa đến đây, bố đã
chuẩn bị ít quà để Dực Trung mang về biếu ông cụ bên đó”.
Đỗ Lỗi giận sôi người, sao anh ta có thể vừa
quay người đã đi tìm Nghiêu Vũ? Lại rất mực thân thiết. Nghiêu Vũ đã
làm gì cho anh ta? Đỗ Lỗi không tin cô lao tâm khổ tứ vẫn không làm
Hứa Dực Trung động lòng. Cô sẽ dốc sức thúc đẩy Gia Lâm đầu tư vào
thành phố này. Cô đã nhận ra vẻ phấn khởi và thái độ tán thưởng
của Hứa Dực Dương, cô nhất quyết không bỏ qua.
Đỗ Lối ngẩng nhìn anh, mỉm cười, “Dực Trung,
ngày mai về rồi, bố mẹ em muốn gặp anh, còn chuẩn bị quà để anh
mang về”.
Hứa Dực Trung thở dài, “Đỗ Lối, sao phải phiền
hà như vậy? Lần này đến gặp bố em tôi đã rất khó xử”.
“Em cũng không biết tại sao như thế, tưởng là
sau Tết anh không cần lộ diện, không ngờ lại có chuyện đầu tư này.
Lúc đầu em chỉ nghĩ tập đoàn đầu tư cũng có lợi, nên hối thúc coi
như làm việc tốt cho thành phố mình. Em đâu dám nói với bố chuyện
kia là giả, bố sẽ tức chết mất!”.
Hứa Dực Trung nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cô, vội
an ủi: “Cũng tại tôi, nếu không nhận lời cùng em về đây, đã không xảy
ra chuyện, đi thôi! Tôi đưa em về, vấn đề đầu tư nếu thỏa thuận được,
lần sau để anh trai tôi đến, sau này chỉ cần em có bạn trai là không
sao?”.
Chủ nhiệm Đỗ làm cơm thịnh soạn, ông bảo con
gái ra ngoài, mình ông muốn uống rượu với Hứa Dực Trung trong phòng
ăn: “Đây là rượu tự làm, người một nhà, không cần câu nệ”.
“Chú không say, đang vui, muốn uống với cháu vài
cốc nữa”. Chủ nhiệm Đỗ kéo tay Hứa Dực Trung không cho đi, lại nói
tới Đỗ Lối: “Cháu biết không, Tiểu Lối nhà chú xưa này kĩ tính,
cháu là bạn trai đầu tiên của nó, nó chịu mang về nhà, không dễ đâu!
Tục lệ ở đây, nếu chưa chắc chắn, con gái sẽ không đưa bạn trai về
gặp bố mẹ, gặp rồi, nghĩa là đã ưng thuận. Con gái ở đây hai nhăm,
hai sáu phần lớn cũng lập gia đình, tuổi cháu cũng không nhỏ, mấy
ngày nữa xem ngày, lo liệu chuyện này, chúng tôi cũng yên tâm”.
Hứa Dực Trung không ngờ, ở đây đưa bạn trai về
nhà còn có quy định bất thành văn như vậy. Anh thầm trách Đỗ Lối,
không nói trước. Thảo nào dạo Tết hai nhà đều long trọng như vậy.
“Đỗ Lối!”. Hứa Dực Trung xông ra khỏi phòng gọi
to.
Đỗ Lối đi đến, Hứa Dực Trung lườm cô. Cô nhấc
cái cốc trong tay bố, “Bố, ngày mai chúng con đi sớm, tối nay không nên
uống nhiều”.
“Được, được!”. Chủ nhiệm Đỗ cười tít mắt.
Hứa Dực Trung vội đứng kên, “Chúng cháu đi đây,
chú nghỉ sớm đi ạ”.
Trở về khách sạn, Hứa Dực Trung thấy đầu hơi
váng rượu thuốc ngấm lâu, anh gõ tay vào đầu, lên giường nằm, không
nén gọi điện thoại cho Nghiêu Vũ. “Tiểu Vũ, ngủ chưa?”.
Nghiêu Vũ đang tắm, bố cô tiện tay nhấc máy,
Đồng Tư Thành? Ông không lên tiếng, đang nghĩ nên nói thế nào, thì
thấy giọng đàn ông bên kia lại tiếp, “Ngày mai tôi đến đón em, đừng
tắt máy”.
“Nó đang tắm, anh là ai?”.
Hứa Dực Trung giật mình đầu tỉnh hơn, “Xin lỗi,
cháu tưởng là cô ấy, cháu là Hứa Dực Trung, ngày mai Nghiêu Vũ đi xe
của chúng cháu về thành phố, bác trai phải không ạ?”.
Nhớ tới có người quen nói gặp hai người trên
phố, ông lại thấy lo cho con gái.
Nghiêu Vũ tắm xong đi ra, thấy bố đang ngây người
nhìn di động của cô, thấy lạ hỏi, “Bố!”.
“Nghiêu Nghiêu, vừa rồi có Hứa Dực Trung gọi
điện thoại, nói ngày mai đón con, con đi nhờ xe anh ta à?”.
“Vâng!”.
“Nghiêu Nghiêu,” Bố cô do dự: “Chủ nhiệm Đỗ rất ưng
anh ta, muốn thúc đẩy đầu tư của tập đoàn Gia Lâm.”
“Bố, con nói rồi, chỉ là bạn, không có gì
khác”. Nghiêu Vũ nhìn bố, thái độ tự nhiên, ánh mắt trong trẻo.
Bố cô kéo con gái ngồi xuống, âu yếm xoa đầu, “Bố chỉ
lo cho con.”
“Vâng, con biết”.
Nghiêu Vũ ngồi dựa vào bố, se sẽ thở dài.
Sáng hôm sau, chủ nhiệm Đỗ và một số quan chức
liên quan của thành phố, cùng ăn sáng ở khách sạn với phái đoàn của
Gia Lâm, sau đó tiễn họ đi, Nghiêu Vũ từ nhà đến thẳng khách sạn.
Tập đoàn Gia Lâm cho hai xe đến. Hứa Dực Trung
tự lái xe của mình, Đỗ Lối ngồi ghế bên cạnh. Nghiêu Vũ chào chủ
nhiệm Đỗ xong lên xe. Chủ nhiệm Đỗ vui vẻ nói với Hứa Dực Trung,
“Dực Trung, đi đường cẩn thận, Tiểu Đỗ, lên đường cao tốc nhớ thắt
dây an toàn. Dực Trung đi chậm thôi, Tiểu Vũ say xe”.
“Vâng, chào chú”. Hức Dực Trung cười trả lời,
anh vừa lái xe, vừa liếc bàn tay nắm chặt của Đỗ Lỗi, lại nhìn
Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, hình như cô vừa lên xe đã muốn ngủ.
Thật thú vị! Chủ nhiệm Đỗ lại thân thiết và quan tâm Nghiêu Vũ không
kém đối với con gái mình. Nghiêu Vũ quan hệ thế nào với nhà Đỗ
Lối? Có phải vì thế khiến Đỗ Lỗi không ưa cô?
Nghiêu Vũ giả bộ ngủ, không định nói chuyện
trên xe.
Đỗ Lối không ngủ, tinh thần rất tốt, tìm chủ
đề nói chuyện với Hứa Dực Trung, không e ngại có Nghiêu Vũ trên xe,
còn nói đùa cả chuyện Hứa Dực Trung đóng giả bạn trai cô. Đỗ Lỗi
nhìn Hứa Dực Trung chăm chú lái xe, mặt tươi như hoa: “Dực Trung, nếu
bố em đến thành phố chúng ta thật thì làm thế nào?”.
“Em tìm một bạn trai dẫn đến gặp ông ấy, nói
đây mới là nhân vật chính, đã sớm đá bay tôi rồi”.
“Chủ ý này không tồi. Ở thành phố chúng em dân
tình bảo thủ, con gái hai nhăm hai sáu phần lớn đã kết hôn, cho nên bố
mẹ sốt ruột, phải không, Nghiêu Vũ?”.
“Ừ!” Nghiêu Vũ mắt lim dim, gật gù. Đỗ Lối
nóng vội thế sao? Cảm thấy một sự chán ghét ngấm ngầm, lúc này cô
rất buồn ngủ. Nhưng Đỗ Lối không định để cô yên.
Cô ta muốn nghe điều gì? Hoặc là cô ta muốn Hứa
Dực Trung nghe điều gì? Nghiêu Vũ dứt khoát ngồi thẳng ngươi, cũng
cười nói, “Đúng, lần này mình về bố mẹ cũng hỏi rồi? Mình bảo,
lần sau sẽ đưa Đồng Tư Thành về, đơn giản, khỏi cần mất công suy
nghĩ”.
Hứa Dực Trung giật mình, mím môi. Anh nhìn
Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, vẫn vẻ uể oải, lơ đãng, ánh mắt như
cười như không. Cô nói cho ai nghe? Cô định đưa Đồng Tư Thành về nhà
thật sao? Anh bỗng thấy ghét hai người, bọn họ bỗng dưng trở nên lắm
điều, nói đủ thứ chuyện, cười cợt rất đáng ghét, anh liên tục bấm
còi, tăng tốc vượt qua xe trước.
Đỗ Lỗi liếc anh, cười như hoa mùa xuân, miệng
vẫn nói không ngớt, “Mình đã bảo mà, hai người tình cảm sâu nặng như
vậy, hèn nào có thể quay lại với nhau, may mắn hơn mình nhiều, một
nửa của mình không biết còn đang ở đâu?.”