Lúc Lâm Mạc về đến nhà, là đúng mười hai giờ tối, sở dĩ dám xác định như vậy là vì Lâm Mạc đã cài giờ tự động tắt máy cho điện thoại của mình là mười hai giờ đêm, trước khi tự động tắt máy, di động sẽ rung nhẹ báo hiệu nó sắp tắt máy, sau thời gian này, dù là chuyện trên trời cũng không thể quấy rầy cuộc sống riêng tư của anh.

12 giờ đúng, mở cửa phòng ra, đối diện với cửa chính là một tấm gương soi toàn thân, sắp xếp như vậy là để mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa có thể chỉnh chu lại một chút dáng vẻ bên ngoài.

...... Trong gương là một mảnh tối đen.

Lâm Mạc không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, đường đường là tổng tài đại nhân của tập đoàn Lâm thị, chuyện bản thân rất sợ quỷ này cũng chỉ có một mình Lâm Mạc tự mình biết.

Kể từ khi cha anh mất vì bệnh, toàn bộ gia nghiệp lớn nhỏ đều đặt lên người của Lâm Mạc, thời điểm công ty bận rộn thì việc đi sớm về trễ cũng là chuyện bình thường, vì để không quấy rầy giấc ngủ của em trai Lâm Nhiễm của mình, tổng tài Lâm Mạc, người mắc chứng cuồng em trai quá mức, đã dần dần tôi luyện cho mình một thân thủ rất khó tin, khả năng nhìn thấu mọi vật trong bóng đêm, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, kỹ thuật mở khóa không phát ra âm thanh..... những khả năng này quả thật có chút vi diệu.

Mình quả thật là một người anh tốt rất biết quan tâm em trai! Lâm Mạc thầm nghĩ, trong lúc bất chợt liền bị bản thân làm cho cảm động, một cảm giác vĩ đại cuồn cuộn dâng trào trong lòng!

Nhưng, lúc Lâm Mạc đang chìm đắm trong tiếng vỗ tay và tiếng ca ngợi không dứt trong lòng, một bóng đen đột nhiên tiến đến gần anh, nhẹ nhàng lướt qua!

Thân thể Lâm Mạc liền cứng đờ, nhìn về hướng bóng đen vừa xẹt qua, cái gì cũng không có, trong phòng khách vẫn là một mảnh tối đen, vô cùng an tĩnh. Nhưng lúc Lâm Mạc vừa quay đầu lại, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua!

...... Chết tiệt, nếu sớm biết như thế này thì mình đã đi toilet ở công ty rồi mới về nhà rồi! Cảm giác bàng quang càng lúc càng nặng nề vì bị kinh hãi quá độ, Lâm Mạc nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Nhưng gần đây nghe cấp dưới kháo nhau rằng trong toilet của công ty đang có một nữ quỷ chiếm đóng, nữ quỷ đó là người của công ty đã bị phá sản bên cạnh công ty anh, bởi vì tai nạn xe cộ mà bị nghiền dẹp lép cho nên nữ quỷ này rất thích bò trên mặt đất, do đó từ lâu anh đã không dám đi toilet ở công ty mà phải ráng nhịn suốt hai tiếng đồng để về nhà giải quyết! Kết quả mình vẫn bị thứ đó quấn lấy sao!?

Lâm Mạc khẩn trương suy nghĩ, trong đầu lần lượt hiện lên “100 cách tự cứu khi gặp quỷ” mà anh đã đọc được trên mạng, trong đó có một dòng là “Lúc gặp phải oán linh, tuyệt đối không được hoảng hốt, nếu như đang ở nơi tối thì việc đầu tiên phải làm chính là bật thiết bị chiếu sáng lên, bởi vì khi ở trong bóng tối, sức mạnh của oán linh được nhân lên gấp mười lần so với lúc bình thường”!

...... Hu hu hu, thật là đáng sợ mà! Nhân lên gấp mười lần đó!

Nhưng không có việc gì phải lo, công tắc đèn chỉ cách nơi này một bước ngắn mà thôi!

Lâm Mạc, phải tin tưởng bản thân, mày nhất định làm được!

Vừa không ngừng khích lệ bản thân, Lâm tổng tài vừa run rẩy bước về phía công tắc, nhưng vừa mới bước được nửa bước, chân lại có cảm giác đang dẫm lên thứ gì đó nho nhỏ, mềm mại lại có lông xù xù! Đáng sợ nhất là thứ đó còn phát ra âm thanh the thé!

...... Hu hu hu, là nữ quỷ tóc tai bù xù kia rồi!

Là người sợ quỷ từ nhỏ, dây thần kinh đang rất căng thẳng của Lâm tổng tài rốt cuộc cũng bị kéo đứt! Hiện tại anh rất cần sự xuất hiện của em trai thanh tú, vô cùng đáng yêu nhưng rất cáu kỉnh khi bị đánh thức và em rể có thân hình vạm vỡ, sức khỏe có thừa nhưng não thiếu nếp nhăn kia của mình tới cứu! Cho nên Lâm tổng tài liền hét ầm lên, hòa vào âm thanh đang phát ra của thứ gì đó dưới chân mình: “A a a a a! Giết người –!”

Vài giây sau, lầu hai của căn biệt thự liền sáng như ban ngày, tiếng bước chân vang lên, thoạt nghe liền có cảm giác hết sức an toàn, rất nhanh, em trai của Lâm Mạc là Lâm Nhiễm cùng với em rể là Kiều Lễ liền xuất hiện ở trước mặt Lâm Mạc với vẻ mặt kinh hãi, đây chính là đôi chồng chồng vừa mới ở chung với nhau chưa bao lâu, còn đang trong thời kỳ ân ái mặn nồng mà mặc cả áo ngủ tình nhân! Trên chiếc áo ngủ rộng thùng thình kia là trái tim màu xanh nhạt, phía trên có vẽ hình một cậu bé, và phía dưới là dòng chữ “Bà xã, anh yêu em”; trên chiếc áo nhỏ hơn là trái tim màu hồng, phía trên vẽ một hình cô bé, phía dưới ghi một hàng chữ “Ông xã, em yêu anh”.

...... Nhưng tại sao áo ngủ của Lâm Nhiễm lại to đến mức có thể đem làm giẻ lau nhà, còn áo ngủ của Kiều Lễ lại nhỏ xíu, cổ tay cổ chân lộ ra cả một đoạn! Em trai, em không phải là thụ sao? Sao lại mặc cái áo dành cho ông xã thế kia! Không thấy chồng của em đem quần áo kéo căng đến muốn rách ra giống như vai nam chính trong “Bắc Đấu Thần Quyền”sao?! Bị vợ quản nghiêm thật sự là không được mà!

“Nhìn cái rắm!? La cái rắm!?” Lâm Nhiễm khi bị đánh thức sẽ rất cáu kỉnh, đôi mắt sưng lên do ngủ không đủ liếc nhìn ông anh mình, sau đó hung ác chất vấn anh.

“......” Lâm Mạc đau khổ nghiêng đầu sang một bên, liền nhìn thấy chân mình đang giẫm lên một con mèo thuộc giống mèo Mỹ lông ngắn mập ú, một con thuộc giống mèo Chinchilla thần thái ngạo mạn biểu tình SB (khinh bỉ) nhìn Lâm Mạc và một con thuộc giống mèo rừng Na Uy đang cọ qua cọ lại ở bên chân Lâm Nhiễm và Kiều Lễ. Từ trong phòng bếp cũng chạy ra thêm khoảng mười con mèo thuộc các giống mèo khác nhau.

Mèo!? Mấy con mèo này ở đâu ra!?

Chẳng lẽ nói với em trai là mình bị ba con mèo này dọa sợ đến nổi thiếu chút nữa đã tiểu ra quần sao?!

Cho nên Lâm Mạc đành phải đặc biệt tỏ ra ưu buồn mà thở dài, dùng vẻ mặt chính trực nói: “Em trai à, anh chỉ đột nhiên cảm khái ra tiếng thôi.”

“Cảm khái cái rắm!?” Lâm Nhiễm không chịu bỏ qua.

.... Chết tiệt, nhóc con nhà ngươi thiếu ngược phải không, cư nhiên có thể nói năng như thế với anh ruột của mình!

Giờ phút này Lâm Mạc rất muốn đem Lâm Nhiễm đè lên ghế sô pha, sau đó thỏa thích mà đập một trận! Nhưng nếu làm như vậy, mình nhất định sẽ bị tên thê nô Kiều Lễ kia quẳng ra khỏi cửa! Nghĩ đến đây, Lâm Mạc liền vô cùng vô cùng bi thương và phẫn nộ, rốt cuộc ai mới là người lớn nhất trong cái nhà này!? Em trai lại giúp đỡ người ngoài ức hiếp mình mới ghê chứ!

Cho nên Lâm Mạc đành phải ưu buồn thở dài, phát huy giọng nói cuốn hút ngày thường có thể tẩy não nhân viên, đặc biệt tràn đầy tình cảm!

“Lúc vừa bước vào cửa, thấy những sinh linh nhỏ bé đáng yêu này, anh nhất thời bị những sinh mệnh thần thánh này làm cho rung động, em nhìn mấy con mèo này xem, bọn nó vô cùng đáng yêu, vô cùng tràn đầy sức sống, khi bọn nó dùng đôi mắt long lanh ngập nước này nhìn em, chẳng lẽ trong lòng của em không nảy lên một loại cảm động chân thành sao? Khi loại cảm động này tích tụ trong lòng của em, dần dần dâng lên, đến khi vượt qua giới hạn của nó, em sẽ không nhịn được mà thốt lên để diễn tả loại rung động kỳ diệu này. Em trai, em đã hiểu chưa?”

“Hiểu cái......” Nhưng chữ “rắm” của Lâm Nhiễm còn chưa được vang lên tròn câu, trên lầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân khác, sắc mặt Lâm Mạc liền trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên.

...... Hu hu hu, cái này mới là thật!

“A! Nói rất đúng! Đúng là tri kỷ!” Một giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên từ trên lầu truyền tới.

...... Nam, nam quỷ!? Làm gì có nhân loại bình thường nào có thể nghe hiểu mấy lời nói nhăng cuội đó!

Lâm Mạc xoay người, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh, vươn tay lên nắm lấy chốt cửa, tính toán tùy thời sẽ kéo em trai mình phóng như điên ra ngoài, sau đó đem tên Kiều Lễ kia ném lại phía sau làm mồi cho quỷ!

“Anh Lâm Mạc! Anh về rồi!” Lâm Mạc còn chưa kịp vặn chốt cửa, hai tay đã bị người khác nắm lấy thật chặt!

Lâm Mạc định thần nhìn lại, thì ra là Hàn Húc!

Đứa nhỏ này là bạn tốt nhất của Lâm Nhiễm, hiện đang học cùng lớp với Lâm Nhiễm ở học viện dành cho quý tộc, nghe nói còn ngồi cùng bàn nữa, mặc dù lớn lên nhìn rất xuất sắc nhưng nghe nói trong đầu cũng thiếu mất mấy sợi dây cót giống như Kiều Lễ, năm đó khi Lâm Nhiễm bị Kiều Lễ bắt cóc, Hàn Húc còn đứng bên cạnh hướng Lâm Nhiễm đang bị bắt cóc vẫy tay chào tạm biệt một cách vô cùng thân thiết, còn lên tiếng cầu chúc cho Lâm Nhiễm và tên bắt cóc nhanh chóng thành đôi....

Mà lúc này, thằng nhóc Hàn Húc không có chút lý do xuất hiện ở nhà Lâm Mạc vào giờ này, đang kích động đến hai mắt tỏa sáng, cầm lấy tay Lâm Mạc, âm thanh run rẩy nói: “Em biết ngay mà, anh Lâm Mạc không phải là người bình thường! Đúng vậy...... Không phải là người bình thường! Khẳng định anh có thể hiểu được tình yêu sâu đậm của em đối với lũ mèo!”

...... Chết tiệt! Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này!?

Lâm Mạc hoàn toàn bối rối, nhưng nhiều năm ngồi trên chiếc ghế tổng tài kia, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy!? Cho nên hắn liền kích động cầm ngược lại tay Hàn Húc, thân thiết lắc lắc, trong mắt lóe lên ánh sáng, thành khẩn nói: “Đúng vậy! Cậu bạn nhỏ! Anh tất nhiên có thể hiểu được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play