Vũ Quân Kỳ trên người có “Thương” nên y cũng không dám đi tìm tiểu quan, bất quá tìm kỹ nữ nghe hát uống rượu thì vẫn có thể đi? Chỉ là không biết Lãnh Thiên Thương cái tên kia có thể nào sẽ tức giận hay không a? Bất quá nếu nói tới tức giận thì phải là y mới đúng chứ?
Mấy ngày nay, Lãnh Thiên Thương đều nghĩ rằng y sẽ không đi ra ngoài làm bậy, nhìn thấy y thì luôn luôn lãnh đạm như vậy, hơn nữa trừ phi có quốc sự mới cùng y trao đổi bằng không căn bản là lẫn mất không thấy bóng dáng. Cũng không biết là hắn chạy đi nơi nào, tuy rằng Thạch đầu nói cho y biết Lãnh Thiên Thương vẫn luôn ở Thính Tùng các của hắn, thế nhưng y vẫn là oán giận. Thế nào lại có thể đối với y vô tình như thế a?
Cho nên sau khi chịu đựng việc Lãnh đại thừa tướng ba ngày chẳng thèm quan tâm tới, Vũ Quân Kỳ rốt cục nhẫn nhịn không nổi. Do đó mới vác cái vẻ mặt không muốn mà vừa về đến nhà đến cái mông còn chưa ngồi nóng đã lại đi ra ngoài uống rượu nghe hát. Chỉ là, không biết có phải là tự bản thân mình thiếu nợ người khác hay không, Vũ Quân Kỳ vừa uống vừa nghĩ nhưng lại càng phiền muộn.
“Ta nói, hoàng thượng ngài xin đừng làm khó dễ vi thần, ngài nếu như muốn uống say. Trở về, gia phụ nhất định sẽ chém ta mất.” Bắc Đình tướng quân Thiết Vọng Nhạc rất sợ lão cha của hắn, tuy rằng hắn cùng huynh đệ Vũ thị từ nhỏ là cùng nhau lớn lên. Thế nhưng, lão cha hắn vẫn luôn dạy dỗ hắn là phải luôn tuân thủ quân thần chi lễ, cho nên hắn đương nhiên cũng muốn hợp thời mà chấp hành một chút.
“Đi chết đi, Thiết Vọng Nhạc, Thiết thượng thư cũng không có ở đây. Ngươi đừng có bày ra cái bộ dạng đó với trẫm, trẫm kêu ngươi uống ngươi dám không uống?” Vũ Quân Kỳ đơn giản là dùng quân uy để áp chế Thiết Vọng Nhạc, để xem hai người bọn hắn rốt cuộc là ai lớn hơn.
“Đây là lẽ đương nhiên, quân muốn thần tử thì thần phải tử a.” Thiết Vọng Nhạc nhìn đã quen tiết mục ân ái của nguyên soái nhà hắn và Lâm học sĩ, đương nhiên cũng biết chuyện của Vũ Quân Kỳ và Lãnh Thiên Thương, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng có 1 hũ dấm chua rất là lớn a. Hắn chỉ là một tướng quân nho nhỏ làm sao dám cùng với thừa tướng của một quốc gia mà so sánh chứ? Hơn nữa, người khác làm sao giống thừa tướng được, thừa tướng thế nhưng là ngủ trên long sàng sờ qua long thể a.
“Hừ, lúc này mới tốt. Đến đây chúng ta hai người cùng uống, vốn định tìm Quân Hà cùng đến luôn.” Vũ Quân Kỳ vốn có ý định muốn cùng nhị đệ mình tạo một chút cảm tình, thế nhưng đã có một nam nhân chiếm cứ hắn không tha, cho nên y cũng chỉ có thể lôi kéo Thiết Vọng Nhạc mà thôi, bằng không thì cũng không có thanh thế lớn mạnh như vậy a.
Vũ trạch hoàng triều vốn là do một người dân lập ra, nghề nghiệp tiêu khiển ở đô thành phát triển cũng thập phần thịnh vượng. Các tửu lâu cũng đều khai trương nườm nượp, cho nên buổi tối ở Vũ Trạch hoàng đô đúng là vô cùng nhộn nhịp đôi khi còn hơn cả ban ngày. Vũ Trạch tửu lâu rất đa dạng, mở ra đều thập phần náo nhiệt, rất nhiều nơi là chuyên môn vì nữ nhân mà mở.
Vì vậy ban đầu, nữ nhi của Thiết Khương, Thiết Mộc Lan cũng là ở tửu lâu cùng với tam đệ y Vũ Quân Tú gặp gở, sau đó đã bị tam đệ y mang theo mà chạy mất. Lúc đó, Thiết Khương lão tướng quân vẻ mặt lại rất phẫn hận a, làm gì có nữ nhi nhà đại thần nào mà bị người khác bắt mang đi như thế, lại còn là Vương gia đương triều nữa chứ.
“A, cái kia hoàng thượng vi thần thật sự khuyên ngươi không nên uống nữa, nếu như để Lãnh thừa tướng biết, vi thần không gánh nỗi trách nhiệm lớn này đâu a.” Thiết Vọng Nhạc rất sợ khuôn mặt lạnh như người chết kia của Lãnh Thiên Thương, nếu như để hắn biết bản thân mình ở chỗ này cùng hoàng thượng uống rượu nghe hát nhất định sẽ phải chết không có chỗ chôn a.
“Không nên nhắc tới hắn trước mặt ta.” Vũ Quân Kỳ vừa nghe đến tên Lãnh Thiên Thương liền biểu hiện ra sự chống cự, y ghét nghe được tên người kia, nghe rồi thì sẽ lại đau lòng.
“Uy, Quy nô đâu rồi? Bản công tử tới nơi này phong lưu thế nào mà 1 người cũng không thấy đến a?” Vũ Quân Kỳ tới nơi này bao một gian phòng sau đó cùng Thiết Vọng Nhạc ở chỗ này uống rượu, cũng không có người đến bắt chuyện bởi vì y là khách quen hơn nữa tiểu quan vừa nhìn thấy cái dạng kia của y thì đã biết tâm tình y bất hảo cho nên cũng để cho hai người bọn họ ở đây mà uống rượu.
“Vũ công tử, ngài có gì phân phó, lão bản của ta đang ở phía trước bắt chuyện với khách nhân, nếu không thì tiểu nhân tìm cho ngài một tân hoa tiểu quan đến đây được không?” Quy nô ở đây chính là 1 lão bộc, vừa nghe Vũ Quân Kỳ gọi đương nhiên là hảo hảo mà bắt chuyện.
“Ân, không có việc gì, ta ở chỗ này chờ, chờ lão bản các ngươi trở lại nói chuyện với ta.” Vũ Quân Kỳ cho Quy nô lui xuống, nói cho cùng y cũng không phải thật sự muốn ở cùng với tiểu quan quá nhiều.
Hinh Hương uyển của bọn họ là 1 kỹ viện nổi danh. Đại lão bản Lãnh Hương Lăng là người Lục Cam thế nhưng lại là danh khôi nổi tiếng a, hắn mở kỹ viện ở nhiều quốc gia khác nhau, tiểu quan đều là hắn dạy dỗ. Cho nên Xuân Noãn lâu ở Vũ Trạch này, bản thân hắn cũng là 1 hoa khôi mà còn là 1 mỹ nhân.
Thế nhưng, hắn chỉ tiếp khách quen cùng khách quý, hắn và Vũ Quân Kỳ coi như là hảo bằng hữu, hai người từ một năm trước đã gặp nhau đến nay vẫn cùng nhau uống rượu tâm sự, mà Vũ Quân Kỳ cũng biết tiểu lâu bọn họ kỳ thực chỉ dùng kỹ viện như chiêu bài để Lãnh Hương Lăng nam nhân kia tìm hiểu tin tức các quốc gia khác mà thôi.
Thế nhưng Vũ Quân Kỳ tự nhận là nhân dân của mình sẽ không bán đứng quốc gia, hơn nữa Vũ Trạch bọn họ vốn có cũng không có chuyện gì không thể cho người khác biết. Vũ Quân Kỳ vẫn luôn muốn bảo trì trung lập, cho nên y không chiêu nạp binh sĩ cũng không cùng với quốc gia khác bang giao.
Cho dù Thiên Triệu của sư huynh y tuy rằng ra vào như chỗ không người, thế nhưng y cho tới bây giờ cũng không có yêu cầu gì quá phận, ngoại trừ luôn luôn bóc lột kỳ trân dị bảo của sư huynh.
Mà tiểu quan cuồng dại kia cư nhiên lại thích thượng hoàng thúc của y, ha hả Vũ Quảng Trạch, thật không biết hài tử kia thế nào lại có thể thích một lão nam nhân a? Tuy rằng hoàng thúc của y là một nam nhân trung niên anh tuấn tiêu sái, thế nhưng cũng vẫn là một lão nam nhân a, hơn nữa hoàng thúc của y cũng khó lòng mà si mê nam nhân.
Từ sau khi nương tử của hoàng thúc qua đời, hắn không còn hứng thú với người khác, cũng không có lấy bất luận là thị thiếp hoặc là bồi tẩm gì thế nhưng không biết hoàng thúc có phải là đầu óc có vấn đề rồi không mà lại đi trêu chọc tiểu quan, làm cho tiểu tử này cam nguyện vì hoàng thúc mà thủ thân như ngọc, cho nên y cũng hay giúp tiểu quan kia thăm dò hoàng thúc, kiểm tra phản ứng của hoàng thúc.
Tuy rằng, tiểu quan kia không biết y là hoàng thượng, bằng không hắn nhất định sẽ không để cho y hỗ trợ. Bởi vì nếu hoàng thúc y biết thì nhất định sẽ càng không để ý tới tiểu quan, bất quá Vũ Quân Kỳ cũng tuyệt đối sẽ không nói cho tiểu quan những việc này. Y còn chưa có ngoạn thoả thích, nhìn hoàng thúc y mỗi lần thấy y đều là dáng vẻ muốn giết y, cũng đủ biết chuyện này rất thú vị a.
Mỗi lần Vũ Quảng Trạch vào triều thương nghị quốc chính, Vũ Quảng Trạch luôn luôn ôm theo một loại tưởng muốn giết y nhưng lại dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn y, y đều nhịn không được rất muốn cười. Thế nhưng, y luôn làm bộ hồ đồ, như không biết hoàng thúc mỗi ngày ở trong đầu muốn giết y vô số lần.
“Được rồi, Thiết Vọng Nhạc ngươi cũng đã trưởng thành. Nếu không, trẫm cho ngươi tứ hôn cho ngươi?”
“Cái gì?! Phốc.” Thiết Vọng Nhạc vừa nghe Vũ Quân Kỳ muốn tứ hơn cho hắn, thì một ngụm rượu đều phun ra hết, thế nào lại uống nhiều như vậy chứ? Biết y hay nói giỡn, tứ hôn cho hắn, thôi đi. Hắn đường đường là Bắc Đình tướng quân còn chưa có ngoạn đã đời, thế nào lại có thể sớm như vậy đã chôn vùi hạnh phúc của mình a.
“Ân? Làm sao vậy, sao lại kích động như thế?” Vũ Quân Kỳ nhìn Thiết Vọng Nhạc nỗi giận mà làm như không có, thực sự là rất buồn cười a. Thiết Vọng Nhạc sắc mặt đen như thế cũng không phải là người bình thường có thể nhìn thấy nga, nam nhân này trên chiến trường giết địch còn không sợ cư nhiên lại sợ kết hôn a.
“Cái kia hoàng thượng à, vi thần năm nay mới 22 tuổi thôi, thần xin ngài giơ cao đánh khẽ buông tha ta đi.” Tuy rằng lão cha hắn vẫn sống chết buộc hắn cưới vợ để cho Thiết gia bọn họ có thể kéo dài hương quả, thế nhưng hắn không muốn bị chôn xuống mồ a.
Nghĩ đến lão tỷ hắn một nữ nhân như vậy cư nhiên gả cho một nam nhân so với mình trẻ hơn, lại còn là Vũ Trạch anh tuấn khí thế nhất tam Vương gia Vũ Quân Tú, thực sự là không biết lão tỷ hắn là đạp nhầm phân chó(*) gì nữa đây. Cho nên mới nói nam nhân một khi luyến ái thì đều là ngu ngốc a, ngay cả nữ nhân đáng sợ như vậy cũng dám thú.
Chú giải:
(*)Ta thề là Qt đại nhân viết vậy luôn a, ta chỉ sửa từ lại nghe cho nó đỡ chói lỗi tau thui.
=================
Giờ các nàng hiểu tại sao ta nói anh Quân Tú cũng không bình thường lắm chưa?, Nhạc ca đã trình bày rùi đấy^^. Mà không biết các nàng đã đọc bộ Tù phi còn nhớ hay không, chứ em Lãnh Hương Lăng đã từng xuất hiện trong đó, nếu ta nhớ không lầm là cái đoạn cũng gần cuối nga, lúc đó em qua nước Thiên ca xin mở kỹ viện đó. Ta cũng không ngờ là em Lăng yêu hoàng thúc của em Kỳ nga^^, nếu mà hệ liệt này có 1 bộ về cặp này thì ta nghĩ cũng rất hay à nha^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT