Vũ Quân Kỳ hầu như không thể tin được lỗ tai mình, y đau khổ sầu bi rất lâu cũng không tìm được đáp án cho chuyện này, ngoại nhân này sao có thể định liệu được trước mà nói hắn có thể giúp bọn họ tìm được phương pháp giải quyết.
“Thế nào Vũ công tử không tín nhiệm tại hạ sao?” Lục Bính Đình vẫn như cũ bộ dạng hòa nhã, dù sao hiện tại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thì cũng không phải hắn a, cho nên hắn đương nhiên so với ai khác hiểu rõ ràng hơn nhiều, dù sao chính mình cũng là từ những … việc phức tạp này mà vượt qua, chuyện của hắn và Hương nhi cũng không thể đơn giản hơn so với những người khác.
Ban đầu, hắn và Hương nhi còn có thù hận, cũng từng chịu qua cực độ đau khổ mới có thể cùng một chỗ, hiện tại có thể đạt được kết cục mỹ mãn như thế cũng nhờ trải qua sóng to gió lớn a.
“Ngươi nói thật không?” Vũ Quân Kỳ tuy rằng còn có chút không quá tin tưởng, thế nhưng y vẫn muốn thử, vì để bản thân và người kia có thể cùng nhau quang minh chính đại cùng một chỗ, y rất muốn cùng người kia ở chung a.
“Bất quá việc này cũng phải được người nào đó đồng ý, tại hạ mới dám nói cho Vũ công tử biết a.” Lục Bính Đình cũng biết diệu kế này chưa chắc được nam nhân cao ngạo kia đồng ý, dù sao chuyện như vậy cũng tổn hại tôn nghiêm của nam nhân, không biết vị đại ca này của hắn có thể hi sinh đến nước này hay không.
“Hảo.” Vũ Quân Kỳ nắm chặt tay cuối cùng cũng quyết định, y muốn xem tuyệt chiêu của Lục Bính Đình rốt cuộc là cái gì, nam nhân kia hẳn là cũng chung ý kiến với y có phải không?
Ngay khi bọn hắn ở trong phòng đạt được hiệp nghị, Tiêu Đình bên ngoài không biết đã phát sinh chuyện gì, cư nhiên bắt đầu đánh nhau với người khác. Lục Bính Đình nhíu mày một chút, nhìn Vũ Quân Kỳ, thấy Vũ Quân Kỳ cũng mang bộ dạng nghi hoặc, xem ra là một người đi nhầm đường có phải không?
“Chuyện gì xảy ra?” Lãnh Hương Lăng nhảy dựng lên đầu tiên, hắn muốn đi ra xem, sao có thể sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ, xem ra chỉ cần ở cạnh Vũ Quân Kỳ thì sự tình đơn giản cũng trở nên rất phức tạp.
“Cẩn thận một chút …” Cư nhiên có người trong vòng năm mươi chiêu còn có thể cùng Tiêu Đình đánh tay đôi, xem ra người này cũng không phải người bình thường, thế nhưng Lục Bính Đình lại có cảm giác công phu của người này cư nhiên so với Tiêu Đình còn muốn cao hơn.
Cho nên Hương Lăng đi xem cũng tốt, bọn họ đến Vũ Trạch hẳn là không có bất luận kẻ nào biết, ở Lục Cam đã có Kỷ Tồn Hy thay hắn chu toàn, hẳn là không có bất luận vấn đề gì a. Ở Lục Cam thì những thứ gây cản trở đã sớm bị tảo thanh rồi chứ, xem ra là vì Vũ Quân Kỳ mà tới.
“Không biết Vũ công tử có địch nhân gì không?” Nam nhân này cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, y hẳn là sẽ không tạo ra địch nhân mới đúng a.
“Không có, thế nhưng …” Đúng là không có, thế nhưng y luôn luôn cảm giác được người kia, người này luôn cho y cảm giáv, hẳn không phải là địch nhân a. Khí tức quen thuộc này đã theo y rất nhiều năm rồi.
Ngoài cửa, Tiêu Đình và một nam hài khoảng hai mươi tuổi không phân thắng bại, cư nhiên có một tiểu hài tử chưa được hai mươi tuổi có võ công so với hắn còn muốn cao hơn một chút, nếu như không phải nam hài này có kinh nghiệm đánh nhau so với người từng trải như hắn ít hơn, thì hiện tại hắn cũng đã lực bất tòng tâm rồi.
“Uy, ngươi đừng đánh có được hay không a? Ta không phải người xấu nga.” Nam hài, né người về bên trái, hắn không phải là người xấu có được hay không, nam nhân mặt đen này lại luôn đem hắn coi như chuột chạy qua đường mà đuổi theo đánh.
“Sợ hãi rụt rè mà lẩn quẩn gần đây sao có thể là người tốt ni?” Tiêu Đình nhìn tiểu nam hài có chút cấp thiết trước mặt, người trước mắt biểu tình phong phú, hắn có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt vừa nhìn đúng là một người đơn thuần. Hẳn không phải là một người có tâm tư ác độc, thế nhưng hắn thích nhìn biểu tình khó xử trên mặt hài tử này.
“Cái gì mà sợ hãi rụt rè, ta không có như vậy mà ở chỗ này đi tới đi lui, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao?” Nếu không phải nam nhân nằm ở trên giường kia, yêu cầu hắn theo, hắn mới không có tâm tư tới nơi này ni. Hắn tình nguyện ở bên cạnh Chu Tước nữ nhân mặt lạnh kia còn hơn là tới nơi này.
“Hừ, còn ngụy biện, dĩ nhiên toàn là nói dối.” Tiêu Đình không để cho nam hài có cơ hội, hắn quét ngang một kiếm, thế nhưng bị nam hài kia tránh được.
“Uy, ngươi thực sự là chưa từ bỏ ý định a.” Cổ Khổng Ức tránh một kiếm ngoan lệ của nam nhân, hắn cũng không có hứng thú cùng cái nam nhân này tiếp tục dây dưa, nam nhân này thế nào còn chưa từ bỏ ý định ni. Hắn rất nhanh sắp không còn khí lực, sao mà nam nhân kia bộ dạng vẫn là tinh lực tràn đầy a.
“Đừng ba hoa!” Đánh không lại một tên mao đầu tiểu tử đã làm hắn tức giận không chịu được, kết quả nam hài này còn dùng lời nói đánh vào thực lực khiến cho hắn chịu thêm một kích thích nặng nề. Hắn Tiêu Đình tại Lục Cam cũng là nhất đẳng nhất cao thủ, ngày hôm nay thua dưới tay nam hài này, chẳng phải là đã đánh mất một đời anh minh của hắn sao, hắn làm sao có thể bảo hộ công tử nhà hắn chu toàn ni?
“Tiêu Đình lui ra!” Một thanh âm kiều mị ở ngay phía sau, Tiêu Đình tuy rằng không muốn nhưng vẫn nghe mệnh hành sự, dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương không phải sao? Hắn dĩ nhiên là phải làm theo.
“A, đánh không lại ta, còn muốn nhờ người tới giúp a.” Cổ Khổng Ức kêu to, sau đó thấy một người ăn mặc hồng sắc y phục không biết là nam hay nữ tới gần.
“Hừ, tiểu tử cho ngươi nếm thử Lăng Phong chưởng của Lãnh gia ta.” Lãnh Hương Lăng bắt đầu tựu trực tiếp xông về phía người kia, công phu của Lãnh gia bọn họ luôn luôn chú trọng sự mềm dẻo trong chưởng phong là chính.
“A, sao lại là ngươi?! Đừng đánh nữa!” Cổ Khổng Ức vừa nhìn thấy người đến, liền lập tức kêu to, đây không phải là người một nhà sao? Sao lại có thể như vậy a, lẽ nào hắn không nhận ra, còn dùng lực lớn như vậy đánh về phía mình.
“Ân? Sao lại là ngươi?” Lãnh Hương Lăng ngạc nhiên khi thấy Cổ Khổng Ức ở chỗ này, bất quá hắn nghĩ lại bộ dạng luôn luôn che chở cho cái tên chết tiệt kia của biểu ca hắn, Vũ Quân Kỳ ở chỗ này, đương nhiên là sẽ có người theo bảo vệ rồi.
“Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới sao a.” Cổ Khổng Ức bĩu môi, hắn chính là không muốn a, thế nhưng thừa tướng đại nhân nhà hắn không chịu buông tha hắn, nên hắn cũng chỉ có thể tới mà thôi.
Bạch Hổ Cổ Khổng Ức rốt cục cũng có thể thở ra mà đứng trên mặt đất, sau đó dùng tay áo tùy tiện sát sát mồ hôi trên mặt. Thật sự là không phải mệt bình thường a, hắn sao lại tội nghiệp như thế này, vì sao Thanh Long và Huyền Vũ hai người đó lại có thể bồi bên cạnh thừa tướng mà hắn lại bị bọn họ đá ra chứ.
“Chẳng lẽ là Lãnh thừa tướng phái ngươi tới sao? Vậy hắn thế nào rồi?” Lãnh Hương Lăng vừa nghe biểu ca phái người kia tới, hắn liền lập tức khôi phục ý thức.
“Ân, đúng vậy.” Bằng không hắn không thèm đến đâu, hắn cũng không tâm địa tốt như vậy có được hay không a. Hắn còn muốn nghe thừa tướng cùng mấy người kia nói cái gì ni, thế nhưng hắn lại bị bọn họ bài trừ đuổi ra. Nhớ tới là hắn lại tức giận ni.
“Nga, nguyên lai là ngươi a, tiểu huynh đệ thực sự là khổ cực rồi.” Một giọng nam dễ nghe thổn thức đối với Bạch Hổ mà cảm thán, Lục Bính Đình đứng phía sau bọn họ, bên cạnh hắn là Vũ Quân Kỳ sắc mặt cũng không đẹp gì.
Tuy rằng biết mỗi lần đều có người bảo hộ bên người, thế nhưng sao lại là một nam hài tử mặt như búp bê thế này, lẽ nào y lại mềm yếu như vậy sao? Lãnh Thiên Thương người kia vì y, rốt cuộc là đã làm cái gì a. Lẽ nào bảo y cả đời phải sống trong xấu hổ sao?
“Đi.” Vũ Quân Kỳ tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hổ Cổ Khổng Ức, thế nhưng y đối với tiểu tử này không có cảm giác gì mới lạ, tiểu tử này vẫn luôn theo bên cạnh y, cho nên khiến y phát sinh cảm giác rất quen thuộc.
“Vũ công tử, đã có người đến tiếp vậy tại hạ sẽ không tiễn xa nữa.” Lục Bính Đình nhìn Vũ Quân Kỳ xoay người muốn đi, nói cho cùng sự tình cũng đã giải quyết. Hắn đang muốn đi gặp vợ để tranh công nga, sau đó nói không chừng thân ái của hắn còn có thể thưởng cho hắn cái gì đó đặc biệt a. Tỷ như, ngày hôm nay ban đêm có thể cho hắn ở mặt trên …(*)
“Ân.” Vũ Quân Kỳ không để ý tới Cổ Khổng Ức đang đứng thẳng ở trong sân một mình đi vào màn đêm, sau đó Cổ Khổng Ức cũng thập phần không tình nguyện theo sát phía sau y.
“Thế nào? Giải quyết xong chưa?” Lãnh Hương Lăng quay đầu nhìn vợ ở bên người cười đến có chút đắc ý, trong mắt người kia có gì đó mà sao hắn nhìn 1 chút cũng không hiểu ni? Làm cho Lãnh Hương Lăng trên người nổi cả da gà.
“Thế nào? Không có cái gì thưởng cho ta sao?” Lục Bính Đình nháy nháy mắt, chỉ có trước mặt Lãnh Hương Lăng, hắn mới khôi phục bộ dáng tiểu nhân nhưng cũng rất ngây thơ này, hắn quay sang nhìn vợ, người vĩnh viễn cũng không keo kiệt dành hết yêu thương cho hắn.
“Hừ, lại nghĩ đến mỹ sắc.” Cùng vợ ở chung lâu ngày, Lãnh Hương Lăng đương nhiên biết Lục Bính Đình hiện tại trong đầu đang suy nghĩ cái chủ ý quái quỷ gì, dù muốn đem hắn áp đảo xuống dưới, hắn mới mặc kệ ni.
Vũ Quân Kỳ một đường không nhanh không chậm hướng hoàng cung đi đến, y biết hài tử kia nhất định đi theo phía sau mình.
“Ngươi đi theo bên người trẫm đã bao lâu rồi?”
“Ách, cái gì …” cho tới bây giờ người này cũng chưa từng nói chuyện với hắn, cư nhiên giờ lại nói với hắn, Cổ Khổng Ức nhất thời không có phản ứng.
“A, không biết bao lâu a, ta cũng không nhớ rõ nữa.” Cổ Khổng Ức bĩu môi, hắn đương nhiên biết mình đã bảo hộ người kia bao lâu, thế nhưng hắn lười nói ni, một người không xứng với ngôi vị hoàng đế cư nhiên còn liên lụy tứ đại hộ vệ bọn họ phải bảo hộ.
“Trẫm đang hỏi ngươi ni.” Cho tới bây giờ cũng không có người có thể ở cạnh Lãnh Thiên Thương lâu như vậy, y thế nào lại không biết Lãnh Thiên Thương còn có nhiều người như vậy bang trợ hắn.
“Từ nhỏ đã theo.” Thực sự là phiền phức mà, lại dùng ngôi vị hoàng đế áp chế hắn, thực sự là thất bại cho hắn a. Nếu như sớm biết bản thân là một hoàng đế, vậy thì nên nỗ lực quản lý quốc gia của mình a, hiện tại mới biết được mình là một hoàng đế sao.
“Nga?” Y sao lại không biết, cư nhiên còn có người từ nhỏ đã theo y.
“Mỗi đời quân vương đều có tứ đại hộ vệ bảo hộ an toàn cho bản thân.” 1 câu này đã đủ minh bạch chưa? Mỗi đời Vũ Trạch quân chủ đều có bốn thị vệ theo bảo hộ, bọn họ đều có quyền lợi thật lớn, đương nhiên bọn họ đại đa số đều không dùng được những … quyền lợi này.
Nếu như bốn người đều đồng ý, có thể phế bỏ Vũ Trạch quốc chủ, cho nên từ trước tới nay hoàng đế Vũ Trạch đều đối tứ đại hộ vệ thập phần tôn kính, chỉ có tên Vũ Quân Kỳ kia, y căn bản cũng không biết có hắn tồn tại.
Bốn người bọn họ còn bị dùng như bảo tiêu, chỉ là được tạo ra để làm công tác bảo hộ Vũ Quân Kỳ. Lãnh đại thừa tướng, vì người nào đó mà đem bốn người bọn họ coi như hộ vệ bình thường mà dùng.
Vũ Quân Kỳ trở lại hoàng cung, thế nhưng y không có trực tiếp trở lại Yên Ba điện, y ở ngoài cửa đi tới đi lui không biết làm thế nào nói chuyện với Lãnh Thiên Thương, Lục Bính Đình người kia, sao lại đưa ra 1 cái chủ ý tệ như vậy ni.
Tuy rằng y không biết làm sao giải quyết đồng thời phải thuyết phục Lãnh Thiên Thương, thế nhưng hình như hiện tại chỉ có một phương pháp này mà thôi, y cũng không có cách nào khác, chữa ngựa chết thành ngựa sống a. Chỉ cần thánh chỉ ban ra, xem Lãnh Thiên Thương hắn còn có biện pháp nào?
Tuy rằng Vũ Quân Kỳ có thể tưởng tượng được mặt Lãnh Thiên Thương nhất định là âm trầm, thế nhưng y lo lắng nhất chính là Lãnh Thiên Thương sẽ lại công khai kháng chỉ, thế nhưng cho dù hắn kháng chỉ, Vũ Quân Kỳ y nhất định cũng sẽ làm hắn đồng ý.
Vũ Quân Kỳ mặc dù có lo lắng, thế nhưng y vẫn nhếch môi cười, rốt cục có thể làm cho Lãnh Thiên Thương kinh ngạc y đương nhiên là vui vẻ a. Rốt cục xua mây đi lại thấy mặt trời …
Lãnh Thiên Thương đang ngồi trên long sàng, hắn vốn tìm Thanh Long và Huyền Vũ bảo bọn họ chú ý sự vụ trong triều, sau đó hắn thổi tắt hết nến, một mình dựa vào giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Mười năm thật sự là có chút dài dằng dặc, thế nhưng nỗ lực của hắn chiếm được cái gì? Vũ Quân Kỳ người kia rốt cuộc là muốn đối đãi hắn thế nào ni? Cái tên kia đứng ở bên ngoài liền cho rằng không có chuyện gì nữa sao?
“Bạch Hổ …, vào đây.” Lãnh Thiên Thương quay ra bên ngoài hô một tiếng, hắn biết Bạch Hổ nhất định ở bên ngoài.
“Nga, đã biết, vào đây.” Bạch Hổ thập phần không tình nguyện tiến vào, hắn ở bên ngoài nhìn Vũ Quân Kỳ, thế nhưng Vũ Quân Kỳ bên ngoài Yên Ba điện mà lại không vào trong điện. Cho nên hắn đương nhiên cũng không thể nghỉ ngơi a, hắn rất mệt nhọc nga.
“Hoàng thượng đâu?”
“Ở bên ngoài.” Cổ Khổng Ức thực sự là bất đắc dĩ, hắn biết mỗi lần chỉ cần có liên quan đến Vũ Quân Kỳ, Lãnh đại thừa tướng lại lo lắng như thế.
“Bảo hắn vào đây.” Lãnh Thiên Thương nói thẳng, hắn biết Vũ Quân Kỳ cái tên kia nhất định sẽ làm rùa đen rút đầu, y cứ hễ có chuyện gì là lại trốn đi, hai người bọn họ luôn luôn vì đối phương mà lo lắng. Thế nhưng lần này lại có chút không giống, hắn có chút không hiểu Vũ Quân Kỳ rốt cuộc là muốn gì.
“Ngươi …” Vũ Quân Kỳ mới vừa vào, y có chút không thích ứng trong phòng đen kịt một mảnh, y có thể thấy hình dáng một người cao lớn trên long sàng, y biết Lãnh Thiên Thương nằm ở nơi nào, thế nhưng y không biết hắn có đang ngủ hay không.
Vốn khi cái tên Bạch Hổ kia gọi y tiến vào, y vẫn không có lập tức tiến vào, ở bên ngoài vòng vo một lát mới vào cửa, thấy nam nhân đã bình thản nằm trên giường, hẳn là đã ngủ say a? Sức khỏe hắn còn chưa có hảo.
Vũ Quân Kỳ nhẹ nhàng mà hướng về long sàng, sau đó nương theo chút ánh sáng ngoài cửa cung, y nhìn nam nhân trên giường có chút tiều tụy, mấy ngày nay nằm trên mặt đất trong lao, hắn nhất định chịu khổ vô số, mặt hắn rõ ràng có chút nhỏ gầy, làm y nhịn không được muốn vươn tay xoa mặt nam nhân.
Thế nhưng Vũ Quân Kỳ tay vừa mới đưa ra đã rụt trở lại, hiện tại y không biết làm sao đối mặt với nam nhân này, ngày mai thôi. Ngày mai đã trở nên không giống như vậy nữa, y và nam nhân này cũng sẽ trở nên không giống như cũ.
“A …” Vũ Quân Kỳ vốn muốn rút tay về, nhưng nửa đường đã bị 1 bàn tay to nắm chặt, sau đó lôi kéo, đem y kéo đến trên giường, đặt trên người nam nhân y vốn cho rằng đang ngủ.
“Ngươi … ngô …” Vũ Quân Kỳ vốn muốn nói, kinh ngạc từ trong bóng đêm tìm kiếm ánh mắt nam nhân, nhìn đôi mắt đen sáng bóng như ngọc của nam nhân, miệng y đã bị che lại.
Nam nhân trong bóng đêm điên cuồng mà khẳng cắn môi Vũ Quân Kỳ, Vũ Quân Kỳ sắp không thể hô hấp, y không ngừng động đậy, y ở trên thân nam nhân càng không ngừng giãy dụa, muốn nam nhân buông môi y ra, y đã sắp hít thở không thông. Nhưng là nam nhân kia trái lại còn chế trụ ót của y, làm cho môi hai người tiếp xúc càng chặt …
“A … ngô … ân …” Vũ Quân Kỳ ở trên thân nam nhân điên cuồng mà giãy dụa, thế nhưng khi y cảm thụ được phản ứng phía dưới của nam nhân, y lập tức khiếp sợ nhìn Lãnh Thiên Thương, thế nhưng trong bóng đêm y không thấy rõ biểu tình của nam nhân kia.
Chỉ nghĩ hình như đôi mắt đen của nam nhân trở nên càng thêm sâu thẳm, y nhìn đôi mắt đen bóng của nam nhân, bản thân giống như cũng chìm đắm ở trong đó.
Nam nhân rốt cục cũng buông môi y ra, Vũ Quân Kỳ từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay nam nhân ôm chặt bên hông y, sau đó nam nhân quay người áp y xuống giường. Càng không ngừng ở trên mặt y hôn xuống ….
Vũ Quân Kỳ cũng chỉ là hơi chần chờ một chút, sau đó y cũng giúp hắn xé rách y phục của 2 người, bọn họ trên long sàng to lớn mềm mại không ngừng quấn lấy nhau, môi hai người dây dưa không dứt, hai tay nắm chặt lấy thân thể đối phương …
Chú giải:
(*)cái này ta chỉ dịch theo Qt đại nhân, chứ thật ra ta hem cóa tin mấy nga^^, nghĩ seo mà em Lăng lại làm công a? hem lẽ xài “thánh dược thế gian” với anh Đình seo trời?
==================================
đọc xong chương này thiệt là cảm thán cho tứ đại hộ vệ nga, cũng khó trách em Bạch Hổ uất ức như thế=.=!, đúng là thiệt thòi cho em, bị đối xử như bảo tiêu sao mà hem tức a^^. Chương sau các nàng sẽ có bất ngờ lớn, gắng đón xem nga^^. Cũng sắp hết rùi, tiếp tục ủng hộ nga, cùng ta đi hết con đường này nào^^.
Tiện đây thông báo cho những ai yêu thích hệ liệt này, sự thật là có bộ nói về Phong Phục nhưng có vẻ là kết thúc mở nên ta đang do dự làm hay không, nhưng xem ra khả năng rất lớn là sẽ không làm. Ta chỉ thích HE^^. Còn bộ nói về em Lăng thì phải trân trọng chia buồn là nó vẫn chưa hoàn, cũng không lấy được bản raw. Tác giả đã ngâm bộ đó từ 2009 tới giờ mà hem thấy tiến triển gì. Nên chỉ còn lại nghi vấn về bộ nói về Thủy Tinh Vân của Thủy Kính là không biết có hay không, nếu nàng nào tìm được bộ về Thủy Kính thỉnh share cho ta nga^^. Iu các nàng nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT