Để hảo hảo biểu hiện, các công tử danh môn đều thập phần cố hết sức, bọn họ muốn nội trong vòng hai canh giờ này sẽ săn được con mồi tốt nhất sau đó chờ hoàng thượng phong thưởng. Đối với người chuyên tâm săn thú mà nói hai canh giờ thật sự là quá ngắn.

Thế nhưng đối với những người ngồi trên khán đài mà nói hai canh giờ này cứ như đứng đống lửa, ngồi đống than, nhất là hoàng đế bệ hạ trong vòng hai canh giờ này do lúc ban đầu cảm giác được Lãnh Thiên Thương tức giận, sau cùng chỉ cảm giác được nồng đậm đau thương của hắn, Vũ Quân Kỳ không phải kẻ ngu si, thế nhưng y không biết Lãnh Thiên Thương vì sao nhanh như vậy lại nản lòng mà trầm tĩnh.

“Hoàng thẩm không hổ là nữ trung hào kiệt, cư nhiên hơn hẳn các nam tử mà đoạt được thứ nhất, không biết hoàng thẩm nghĩ muốn ban thưởng cái gì ni?” Vũ Quân Kỳ nhìn bọn công tử thế gia dưới đài có chút tức giận bất bình, bọn họ hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh, nhớ tới ngày xưa hoàng thẩm Lãnh Diện la sát của y trên giang hồ chính là 1 nhân vật không người nào không biết a.

Hiện tại những … tên tiểu tốt này có thể có cơ hội cùng nàng cạnh tranh chính là may mắn của bọn hắn ni. Thế nhưng, hoàng thẩm dù sao cũng là 1 nữ tử, cho dù đoạt được vị trí đầu tiên, cũng không có thể vì nước mà ra sức cho dù nàng nguyện ý thì hoàng thúc y cũng không chịu a.

“Hoàng thượng, thiếp thân chỉ là do quá lâu không có hoạt động gân cốt cho nên muốn vận động mà thôi, không hề có ý định muốn tưởng thưởng cái gì.” Lãnh Diện la sát vẫn như cũ tuôn ra ngữ khí nhàn nhạt, cho dù là gả cho Vũ Quảng Trạch đã rất nhiều năm, nàng vẫn không thích ứng với lễ tiết cung đình.

“Nga, vậy sao? Nếu như vậy, trẫm thưởng cho hoàng thẩm thiên niên hà thủ ô, Thiên Sơn tuyết liên một cây, nhân sâm Cao Ly trăm năm 1 gốc thế nào?”

“Hoàng thượng, tuy rằng tiện thiếp không muốn thứ gì, thế nhưng phu quân của thiếp thân có di chiếu của tiên hoàng muốn tuyên đọc.” Lãnh Diện la sát thanh âm hữu lực vang vọng toàn bộ bãi săn, toàn bộ mọi người đương nhiên cũng là một mảnh ồ lên. Nhiều năm như vậy không hề nghe tiên hoàng có di huấn gì, thế nào mà hiện tại đột nhiên lại lộ ra 1 cái di chiếu a?

“Nga, hoàng thúc, trẫm sao lại chưa từng nghe nói phụ hoàng có di chỉ gì lưu lại ni?” Vũ Quân Kỳ nhìn thần tử phía dưới đều khe khẽ bàn luận, hắn biết những người đó nhất định là đang lo lắng cái ngôi vị hoàng đế này của y.

“Hoàng thượng, cái này chính là tiên hoàng năm đó cùng người khác hạ ước định, nếu đã đến thời hạn thì cũng nên tuyên đọc. Bản vương nói có đúng hay không a, Lãnh đại nhân?” Vũ Quảng Trạch thoải mái mà đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang cho Lãnh Thiên Thương, nhìn cháu trai hắn đột nhiên biến hóa sắc mặt, Vũ Quảng Trạch biết trong lòng Lãnh Thiên Thương hiện tại nhất định cũng không khá giả hơn là bao, lo lắng sao? Đây hẳn là đúng rồi.

“Tiểu nhân cũng chỉ là có nghe qua.” Lãnh Thiên Thương vẫn như cũ diện vô biểu tình, thế nhưng hắn lúc này nắm chặt tay chính tiết lộ tâm sự của bản thân. Nhìn Vũ Quảng Trạch bộ dạng bình tĩnh, hắn biết sự tình tuyệt đối không phải như mình đã kỳ vọng.

Chẳng lẽ là muốn giết hắn sao? Thế nhưng hắn nhiều năm như vậy đã vì Vũ Trạch mà bán mạng dân chúng trong thiên hạ có ai mà không biết sự cố gắng của Lãnh Thiên Thương hắn, lão nhân kia cho dù lưu lại di chỉ như vậy không lẽ chung quy là muốn khiến cho dân chúng phẫn nộ hay sao? Nói cho cùng sự tình cũng không thể cứu vãn được nữa, nhiều lắm cũng chỉ là một người chết không phải sao?

“Cái gì?! Lãnh Thiên Thương, sao trẫm lại không biết?!” Vũ Quân Kỳ không dám tin tưởng nhìn Lãnh Thiên Thương đang trầm tĩnh, hắn thế nào mà chuyện trọng yếu như thế cũng không nói với y, lẽ nào Vũ Quân Kỳ y không đáng tin tưởng như thế sao? Hay là trong lòng Lãnh Thiên Thương y căn bản là không tồn tại.

“Hoàng thượng, Lãnh thừa tướng chắc chỉ là không muốn làm hoàng thượng lo lắng a.” Vũ Quân Tú tuy rằng cũng là không biết lão cha hắn cư nhiên còn lưu lại một cái di chỉ đồ bỏ gì đó trên đời, thế nhưng hiện tại hoàng huynh hắn nghìn vạn lần đừng có làm loạn trận tuyến a.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết cái di chỉ này khẳng định là lưu lại cho hoàng huynh hắn, mà Lãnh Thiên Thương trên mặt âm lãnh cũng đã khẳng định hắn cùng với thánh chỉ này là thoát không được can hệ, hiện tại hoàng huynh mà loạn chẳng phải là càng khiến cho hoàng thúc có chỗ xen vào sao.

“Trẫm, đã biết.” Vũ Quân Kỳ lấy lại bình tĩnh, tuy rằng không biết vì sao Lãnh Thiên Thương có ý định giấu diếm thế nhưng y biết Lãnh Thiên Thương nhất định sẽ không hại y, thế nhưng y hiện tại lo lắng chính là an nguy của Lãnh Thiên Thương.

Nam nhân kia luôn luôn đem y coi như bảo bối mà bảo vệ, bao giờ cũng lo lắng cho y, vì y an bài hảo tất cả, thế nhưng y lại luôn ở sau lưng yên lặng mà nhìn hắn. Cho tới bây giờ cũng không cho hắn biết, lẽ nào y ở phía sau theo dõi mà hắn lại không biết sao? Chỉ là, y không nói ra, Lãnh Thiên Thương cũng không cùng y nói.

Thế nhưng, nam nhân này nếu như đem an nguy của chính mình rơi vào khốn cảnh, y tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Vũ Quân Kỳ y không có mềm yếu đến nỗi cần Lãnh Thiên Thương hắn hi sinh bản thân để mà bảo hộ.

“Hảo, vậy bản vương bắt đầu tuyên đọc.” Vũ Quảng Trạch mở miệng, tất cả mọi người phía dưới đều nhất tề quỳ gối trên mặt đất, mà những người phía trên đương nhiên cũng là cung kính quỳ chờ nghe di chỉ của tiên hoàng. Hắn móc ra thánh chỉ đã sớm chuẩn bị lâu ngày, bắt đầu đọc:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Lãnh Thiên Thương quan bái nhất phẩm, là rường cột nước nhà, đúng là phúc phận của Vũ Trạch ta, nhi tử của trẫm có Lãnh Thiên Thương phụ tá quả thật là chuyện trẫm đắc ý cùng vui mừng nhất, nay lệnh cho Lãnh Thiên Thương giúp nhi tử của trẫm tuyển phi, giữ gìn huyết mạch của Vũ Trạch thịnh thế thiên thu muôn đời. Khâm thử.”

“Lãnh Thiên Thương tiếp chỉ.” Hiền vương Vũ Quảng Trạch đọc xong thánh chỉ, tới trước mặt Lãnh Thiên Thương, sau đó đem thánh chỉ đưa cho Lãnh Thiên Thương. Thần tử phía dưới nhìn Lãnh Thiên Thương cư nhiên có thể thay hoàng thượng quyết định chọn hoàng hậu, nên đều hướng nhãn thần chăm chú sang hắn, mong muốn Lãnh Thiên Thương từ nữ nhi nhà mình, mà chọn ra quốc gia chi mẫu cho Vũ Trạch bọn họ.

“Lãnh Thiên Thương ngươi …” Vũ Quân Kỳ quỳ gối bên cạnh Lãnh Thiên Thương, y nhìn Lãnh Thiên Thương buông đầu xuống bộ dạng đến nửa ngày cũng không nói, sau đó giống như muốn làm ra 1 cái quyết định gì đó thật lớn, hắn đang nỗ lực khống chế ***g ngực phập phồng của mình. Lãnh Thiên Thương ngươi muốn làm gì? Lẽ nào, ngươi muốn vì nhân nghĩa mà đem trẫm bán đi sao?

“Lãnh thừa tướng. Hoàng thúc đang chờ ngươi tiếp chỉ ni.” Thượng Võ vương gia, nhìn Lãnh Thiên Thương, hắn biết Lãnh Thiên Thương không muốn, thế nhưng núi xanh vẫn còn thì lo gì không có củi đốt, nghìn vạn lần đừng để nhất thời kích động mà hủy đi chính mình a.

Tuy rằng, thời gian Vũ Quân Hà ở lại kinh đô thành cũng không nhiều, thế nhưng hắn hiểu được tính cách Lãnh Thiên Thương, có lẽ đó là do vợ hắn thường ở trước mặt hắn nhắc tới Lãnh Thiên Thương. Xem ra không làm hoàng đế thật tốt,… ít nhất … hôn nhân do chính mình làm chủ, Vũ Quân Hà nhãn thần nhìn xuống phía dưới tìm vợ mình, đang nhìn thì thấy Lâm Trạch Tú đối với mình nháy mắt song song cũng thật sâu nhìn vợ.

“Thần, không thể tiếp thánh chỉ này.” Lãnh Thiên Thương phun ra 1 câu khiến cho toàn bộ trường bắn lần thứ hai một mảnh ồn ào nháo loạn, Lãnh thừa tướng đây là làm sao vậy. Cư nhiên tại trước mặt nhiều thần tử như vậy mà ngang nhiên kháng chỉ, lẽ nào hắn không muốn sống nữa sao?

“Ngươi …” Vũ Quân Kỳ cũng khiếp sợ vì Lãnh Thiên Thương cái tên nam nhân kiên quyết này, chẳng lẽ không biết kháng chỉ là mất đầu sao. Tuy rằng mới vừa rồi y còn lo lắng Lãnh Thiên Thương sẽ tiếp cái ý chỉ này, thế nhưng hiện tại hắn đã cự tuyệt, y trái lại càng lo lắng.

“Nga, vậy sao? Lãnh đại nhân đây là muốn công khai kháng chỉ a.” Vũ Quảng Trạch phát sinh thanh âm cười khẽ, nhìn Lãnh Thiên Thương ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không sai, là một nam nhân cư nhiên biết rõ chính mình sẽ có kết quả gì nhưng vẫn còn kiên định như thế, trong ánh mắt không hề có một tia sợ hãi cùng kinh hoảng, xem ra hoàng huynh hắn xác thực đã nói đúng. Một mình Lãnh Thiên Thương, đủ để địch với 1 nghìn vạn đại quân, không hổ là rường cột nước nhà a.

“Thần, đối với hoàng thượng luôn tồn tại chi tâm xấu xa, cho nên thần cam nguyện chịu phạt.” Thanh âm khẳng định làm cho cả bãi săn đều lâm vào tình trạnh im lặng chết chóc.

Thế nào lại như vậy, Lãnh thừa tướng cao cao tại thượng của bọn họ cư nhiên đối với kẻ phá quốc chi quân có tư tưởng không an phận, chẳng lẽ là trời muốn Vũ Trạch bọn họ vong quốc sao? Sao có thể để cho một tên hoàng đế không hiểu chuyện liên lụy làm hủy đi trụ cột của Vũ Trạch như Lãnh đại nhân a.

Thế nhưng, không ai dám nói, ái mộ hoàng thượng, đây chính là tội danh tru di cửu tộc a. Lãnh Thiên Thương này rốt cuộc là có chỗ nào không bình thường, lại vì hoàng thượng của bọn họ mà cam nguyện bị lăng trì xử tử, chẳng lẽ là hắn sống cảm thấy chán rồi, cho nên mới tìm một lý do để chết sao, thế nhưng cũng không cần dùng cách chấn động như thế a.

“Lãnh Thiên Thương, ngươi …” đây là muốn làm gì a. Lẽ nào ngươi không muốn sống nữa sao? Tuy rằng đây là ngươi lần đầu tiên thổ lộ, thế nhưng cũng không trước mặt mọi người, mà thừa nhận ngươi đối với trẫm có tư tâm a. Đây chính là tội khi quân a. Vũ Quân Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thương, y muốn nhìn thấy nội tâm của nam nhân này, tìm trong mắt hắn đang chứa tâm tình.

“Hoàng thượng, thần vẫn đối hoàng thượng ngài luôn có tâm ái mộ.” Lãnh Thiên Thương quay đầu nhìn Vũ Quân Kỳ, trong mắt nhìn thấy Vũ Quân Kỳ đang lo lắng thì, lại tỏa ra nồng đậm tiếu ý. Nhãn thần giống như được giải thoát, khiến cho Vũ Quân Kỳ cũng bị mê hoặc theo.

Lẽ nào, đây là việc hắn vẫn luôn lo lắng đó sao? Di chỉ của phụ hoàng chính là chuyện mà nhiều năm nay vẫn luôn đèn nén trong ngực hắn sao? Thế nhưng, ngươi vì sao không nói với trẫm, trẫm là một hoàng đế không phải sao? Trẫm không phải chỉ là một người nam nhân, trẫm chính hoàng đế của Vũ Trạch a.

“Hoàng thượng, Lãnh thừa tướng cư nhiên dám đối với hoàng thượng tâm không trong sáng, chẳng hay ….” Vũ Quảng Trạch chính là muốn gọi tỉnh bọn hắn, những … tiểu tử giống như đang bị chấn động này, ở một bên nhắc nhở Vũ Quân Kỳ, nhìn xem tiểu tử kia rốt cuộc muốn xử lý vấn đề này như thế nào. Y đại khái có thể quay lưng lại với thiên hạ mà bảo vệ Lãnh Thiên Thương không phải sao?

“Hoàng thượng, ngài cần phải tam tư(1) a.” Vũ Quân Tú biết hoàng huynh hắn một khi thừa nhận thì cũng không có gì, thế nhưng y nếu như thừa nhận mà nói, chính là vi phạm thánh chỉ của phụ hoàng hắn, đối với việc vi phạm thánh chỉ của tiên hoàng cho dù y có là hoàng thượng thì tội cũng như nhau. Phụ hoàng này của hắn có phải là 1 lão hồ đồ hay không a, sao lại có thể vui đùa như vậy ni.

Lẽ nào hắn không biết Lãnh Thiên Thương đối hoàng huynh là cái tâm tư gì sao? Sao lại có thể lợi dụng 1 con người hoàn mỹ như vậy rồi sau đó đem người ta một cước đá văng ra a. Đây không phải là qua sông đoạn cầu sao.

“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Lãnh Thiên Thương giam vào thiên lao sẽ tái thẩm sau.”

“Cái gì?! Ngươi tên hỗn đản này, ngươi sao có thể đối xử như vậy với … ô ô …” Lâm Trạch Tú đang nghe đến thánh chỉ này trong nháy mắt đột nhiên đứng lên, chỉ vào người nào đó trên đài cao chửi ầm lên, thế nhưng sau đó đột nhiên bị Vũ Quân Hà từ trên đài phi xuống che miệng lại. Chỉ có thể xúc động phẫn nộ mà giãy dụa thân thể của chính mình, muốn bảo Vũ Quân Hà buông hắn ra.

Hắn còn chưa có chửi đủ ni, Lãnh Thiên Thương đối với cái tên vô tâm vô phế này thế nào chẳng lẽ y không – cảm giác được sao? Sao có thể đối với Lãnh Thiên Thương như thế, như vậy thì nam nhân đáng thương này phải làm sao mà sống sót a? Lâm Trạch Tú nghiến răng nghiến lợi nhìn Thượng Võ Vương gia đang che miệng hắn, Vũ gia bọn họ không có ai tốt cả.

“Thần lĩnh chỉ, tạ ân.” Lãnh Thiên Thương ngay khi nghe Vũ Quân Kỳ lên tiếng song song, liền cuối thấp đầu, không nhìn thấy ý nghĩ – yêu thương trong mắt Vũ Quân Kỳ. Hắn công khai kháng chỉ chính là muốn xem khi hắn đối mặt với tử vong, nam nhân này có thể nào sẽ đáp lại bất luận yêu thương gì hay không, thế nhưng cuối cùng bản thân lại thua hết tất cả, ngay đến tính mệnh cũng cũng thua mất không phải sao?

Như vậy cũng tốt, lần này Lãnh Thiên Thương hắn hẳn là sẽ chết tâm triệt để a. Không còn gì có thể khiến hắn lưu luyến nữa, trên thế gian này vốn không phải là chỗ mà Lãnh Thiên Thương hắn muốn lưu lại, thế nhưng bởi vì có y, Lãnh Thiên Thương hắn mới toàn tâm vì y mà sống. Thế nhưng, hiện tại cái gì cũng không có.

“Hoàng thượng, ngài …” phía dưới đột nhiên có thanh âm la to cắt đứt thị vệ vốn định đem Lãnh Thiên Thương dẫn đi, các đại thần đều quay đầu liền thấy Bắc Đình tướng quân Thiết Vọng Nhạc cũng ở phía sau đứng ra.

“Hỗn đản, thằng nhóc kia ngươi làm cái gì vậy?!” Thiết lão tướng quân vừa nhìn nhi tử của mình, cư nhiên là 1 bộ dạng không biết sống chết. Hắn thiếu chút nữa không có hơi sức mà đánh, tiểu tử này hồ đồ rồi sao. Đây chính là di chỉ của tiên hoàng a, hắn có thể vì thánh chỉ của tiểu hoàng đế này, mà bằng mặt không bằng lòng một chút a. Thế nhưng, Thiết Khương cũng chỉ là thấp giọng răn dạy Thiết Vọng Nhạc, hắn cũng không có can đảm ngay lúc hiện tại này mà giáo huấn nhi tử a.

Vũ Trạch bọn họ, được Lãnh Thiên Thương trị quốc mấy năm qua, thực lực của quốc gia cấp tốc tăng nhanh, đời sống của nhân dân cũng đều phát triển không ngừng, thế nhưng hiện tại ngay cả thừa tướng tốt như vậy cư nhiên cũng bị giam vào thiên lao, đây chẳng phải là không có thiên lý sao.

Nếu như hi sinh một hoàng thượng như Vũ Quân Kỳ, đổi lấy nhân tài như Lãnh Thiên Thương, Thiết Khương hắn là người đầu tiên đồng ý. Thế nhưng, đây cũng chỉ có thể là ở trong lòng mà nói một chút thôi a.

“Bắc Đình tướng quân thỉnh không cần nhiều lời, Lãnh mỗ là người như thế không đáng để tướng quân vì tại hạ mà gặp nguy hiểm.” Lãnh Thiên Thương cắt ngang lời Thiết Vọng Nhạc đang nói, hắn biết Thiết Vọng Nhạc tính tình ngay thẳng nhất định sẽ vì hắn cầu tình, thế nhưng đây là Vũ Quân Kỳ lần đầu tiên kiên quyết muốn làm một việc như thế. Nếu như có người dám khác dám dị nghị, nhất định cũng sẽ chịu khổ theo.

Chính hắn đã dùng mười năm thời gian, lại chiếm được kết quả như ngày hôm nay, nên không muốn lại khiến người khác vì chuyện tình của hai người bọn họ mà trả giá sinh mệnh. Đây chính là không hề có bất luận ý nghĩa gì không phải sao? Không có Vũ Quân Kỳ, Lãnh Thiên Thương hắn cũng sẽ không còn mục tiêu sống trên đời này nữa. Nếu Vũ Quân Kỳ chọn như vậy, Lãnh Thiên Thương hắn nhất định sẽ phụng bồi.

“Thiết Vọng Nhạc, ngươi không muốn sống nữa sao?” Vốn chỉ việc Lãnh Thiên Thương cư nhiên chấp nhận vào thiên lao mà không có bất luận biện giải gì cũng không thèm nhìn y, đã đủ làm Vũ Quân Kỳ tức giận rồi. Hiện tại Thiết Vọng Nhạc cư nhiên còn dám chen vào nói, lẽ nào đem Lãnh Thiên Thương nhốt vào thiên lao, y sẽ không lo lắng sao. Bọn họ cho rằng Vũ Quân Kỳ y là một nam nhân lãnh huyết vô tình sao?

“Vâng, thần biết tội.” Thiết Vọng Nhạc tuy rằng không phục thế nhưng cũng không nói cái gì nữa, ngay cả Lãnh đại nhân cũng không muốn hắn lắm miệng, hắn nói ra còn ý tứ gì chứ. Thật không biết hai người kia đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đôi bên đều có hảo cảm sao cứ kì kèo như vậy, khiến 1 vũ phu như hắn nhìn vào đã muốn đem hai người bọn họ ra đánh cho 1 trận.

“Hừ! Dẫn đi!” Vũ Quân Kỳ đứng nhìn thị vệ hai bên trái phải Lãnh Thiên Thương, những người đó đều mang bộ dạng nhìn y cứ như y là 1 hôn quân, song song đều dùng một loại ánh mắt thương cảm nhìn Lãnh Thiên Thương. Giống như đang nói, Lãnh Thiên Thương ánh mắt sao lại thấp như thế, cư nhiên vì một người như y mà mất đi tính mệnh của mình….

Đúng vậy, Lãnh Thiên Thương, ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy, vì người như ta, mà sao có thể ở trước mặt mọi người ngang nhiên thừa nhận tâm của mình? Ngươi biết không, lúc ngươi đối với ta nói ngươi ái mộ ta, ta cho dù ngay 1 khắc đó có chết cũng cam nguyện. Thế nhưng, ta không thể chết được, ta muốn cho ngươi đường đường chính chính ở bên cạnh trẫm, mà không phải vì trẫm dùng thân phận là hoàng thượng để áp chế miệng lưỡi của người trong thiên hạ.

Giống như sư huynh vậy, vì 1 mình Thiên Chiêu Tễ mà lo lắng lời dèm pha của bách tính trăm họ, đó là không có khả năng. Thiên Chiêu Tễ cuối cùng cũng chịu không nổi khiển trách, mỗi ngày đều sống trong thống khổ. Trẫm, tuyệt không học điểm ấy của sư huynh!

Lãnh Thiên Thương, ngươi cố chờ, Vũ Quân Kỳ ta đối với thần linh phát thệ rằng, kiếp này nếu cứu không được ngươi, ta Vũ Quân Kỳ nguyện cùng ngươi làm uyên ương vong mạng, cho dù ngươi xuống địa phủ, ta cũng sẽ lập tức theo chân của ngươi.

Chú giải:

(1)tam tư: ý nói suy xét, hay suy nghĩ kĩ đó a

===========================

bão đã lên, mọi chuyện cũng tới cao trào rùi, kỳ này 2 anh lại tự kỉ tiếp, thiệt là mệt nhưng ta kết nhất câu:”Lãnh Thiên Thương, ngươi cố chờ, Vũ Quân Kỳ ta đối với thần linh phát thệ rằng, kiếp này nếu cứu không được ngươi, ta Vũ Quân Kỳ nguyện cùng ngươi làm uyên ương vong mạng, cho dù ngươi xuống địa phủ, ta cũng sẽ lập tức theo chân của ngươi.”, đây có lẽ là câu nói oanh liệt mà có ý nghĩ nhất của em Kỳ từ đầu tới giờ, đây là lúc em nó chứng minh bản lĩnh của đế vương cho chúng ta thấy rùi đó nga^^. Ta cũng rất nôn nóng xem tại sao em nó lại chấp nhận mặc đồ cô dâu gả cho Thương ca cũng như làm cách nào mà em nó cứu được chồng nga^^, gắng chờ nga các nàng^^, iu tất cả nga, các tềnh iu của ta^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play