Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng cũng coi như là 1 nửa hoàng đế Vũ Trạch a, kỳ thực nếu như hắn thật sự muốn làm hoàng đế, bách tính Vũ Trạch nhà nhà sẽ vô cùng hưởng ứng mà đốt pháo ăn mừng.
Chỉ tiếc Lãnh đại nhân hắn không muốn làm thế, cho nên mới giữ lại Vũ Quân Kỳ ở Vũ Trạch này mà nguy hại nhân gian.
“Ha hả, cái kia phải không? Ta đây không quấy rối thừa tướng đại nhân xử lý quốc vụ nữa. Hạ quan còn có rất nhiều việc cần hoàn thành a.” Lâm Trạch Tú thấy điều kiện đàm phán không còn tác dụng nên muốn nhanh chóng đi ra, bằng không sợ sẽ bị ánh mắt như hàn băng của Lãnh Thiên Thương làm cho tổn thương vì giá rét.
“Nói với lễ bộ kêu cho bọn họ thông cáo thiên hạ, nói hắn đi Thiên Triệu vương triều tham gia hội nghị lục quốc.” Lãnh Thiên Thương thấy Lâm Trạch Tú đang muốn trốn, phải có người cùng người kia đi Thiên Triệu, bằng không 1 mình y lại đi vào cái thời gian mẫn cảm như vậy còn không phải là tự tìm cái chết sao?
Làm gì có vua của quốc gia nào, lúc hội nghị lục quốc diễn ra mà lại một mình đi trước, ngay cả một điểm chuẩn bị cũng không có.
“Ách, cái này, sau đó…..” Lâm Trạch Tú càng nghĩ càng cảm thấy cứng cả người, sẽ không phải là như chính mình tưởng tượng chứ?
“Đương nhiên là còn có Vương gia cũng phải theo hoàng thượng tham gia.” Không có quân sĩ tinh nhuệ bảo hộ, cho dù là đang thái bình thịnh thế, cho dù là người kia có tuyệt đỉnh khinh công cũng không thể khinh suất.
Vì sao, lúc nào cũng là sau khi đôi bên thân mật qua đi đều lựa chọn trốn chạy mà không phải là đối mặt? Vì sao, luôn luôn là lúc hắn cần y nhất thì y luôn biến mất? Vì sao, hắn nỗ lực nhiều như vậy y vẫn là không nhìn thấy?
Lẽ nào muốn cho hắn thực sự đối với người này, đối với phần tình cảm này mà tâm thương tổn, mãi đến khi ngực cũng không còn bất luận mong chờ gì nữa, rồi ly khai y sao?
Chín năm rồi, hắn ở quốc gia này hao hết tâm huyết của mình, để người kia có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống, hắn buông tha cừu hận của bản thân, đơn giản là vì hắn nghĩ bản thân thiếu nợ người kia, thế nhưng dùng thời gian chín năm của hắn hoàn lại còn chưa đủ sao? Nhưng, hắn không thể buông tha trái tim, cứ như vậy để hai người đều tiêu hao thời gian cùng một chỗ đau khổ dây dưa. Tuy vậy, hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định, muốn hắn phải làm thế nào với trái tim này đây?
Hắn đem mối thù của mẫu thân để sang một bên, hắn đem cái vương vị chỉ đứng sau Thiên Triệu để sang một bên, hắn cũng đem cả sinh tử của mình để sang một bên, hắn đem tất cả đều cho nam nhân kia, thế nhưng cái gì cũng không đổi lại được, lẽ nào tất cả chung quy đều là công dã tràng sao?
Lãnh Thiên Thương vẫn còn đang thâm trầm suy nghĩ căn bản không phát hiện Lâm Trạch Tú ở bên kia tức giận đến nỗi mỹ nhan thanh tú đều nhăn nhó.
“Ngươi…ngươi…Lãnh Thiên Thương, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự là tự mình… ân, ngươi có đúng là không quen nhìn người khác vui vẻ hay không a?” Lâm Trạch Tú ở ngự thư phòng tức giận đến nỗi muốn giơ chân, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng căn bản là đến một chữ cũng không có lọt vào tai
“Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên làm bộ không nhìn thấy ta, ngươi thế nào lại làm chuyện chia rẽ phu thê nhà người ta a. Loại chuyện thiếu đạo đức này, mà ngươi cũng làm được, ngươi sinh ra hài tử nhất định là không có mắt nga.” Lâm Trạch Tú trước đây là trạng nguyên của Vũ Trạch, Lâm đại học sĩ lại gầm gừ như hổ dữ bất chấp hình tượng.
“Ồn ào.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng không để ý tới Lâm Trạch Tú nói cái gì, thế nhưng có 1 con chim sẻ ở đây mà liên tục lao nhao, hắn đương nhiên là chịu không nổi, đặc biệt còn là 1 nam nhân mất khống chế.
“Lâm đại nhân thỉnh ngài di giá. “
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, lúc Lãnh Thiên Thương nói ồn ào thì đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Tú, dọa Lâm đại học sĩ cũng phải hoa dung thất sắc.
“Ách, ha hả, nguyên lai là Chu Tước a.” Lâm Trạch Tú thấy rõ người đến là ai liền thay ngay khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nữ nhân này thế nhưng không thể chọc được a. Nếu đến cả tiểu Chu Tước cũng ngăn cản hắn ở đây nhiễu loạn, vậy hắn cũng nên nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận không còn cái mạng.
“Không tiễn.” Nữ tử bị gọi là Chu Tước, cũng không cùng Lâm Trạch Tú khách khí, thấy hắn nói phải đi, đương nhiên là xoay người mở cửa, ý đồ tiễn phật tiễn đến tây thiên thập phần rõ ràng.
“Thừa tướng.” Nữ tử thấy Lâm Trạch Tú đã đi, cung kính hướng Lãnh Thiên Thương cúi đầu, sau đó chờ chỉ thị của hắn.
“Ân, Huyền Vũ bọn họ đang ở đâu?” Lãnh Thiên Thương nhìn nữ tử lạnh lùng đứng ở trước mặt, nàng một thân y phục đỏ thắm, diện mạo lãnh đạm làm người khác thấy có cảm giác áp bách rất cường liệt.
“Vâng, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ hai người đi theo hoàng thượng, dọc theo đường đi hẳn là tuyệt đối không thể sai sót, thỉnh thừa tướng yên tâm.” Chu Tước biết mỗi lần Vũ Quân Kỳ nháo loạn mất tích, Lãnh Thiên Thương mặc dù là trước mặt những người khác không có biểu thị cái gì, nhưng tứ đại hộ pháp bọn hắn đều luôn được đưa tới bảo hộ hoàng thượng.
Vũ Trạch hoàng triều mỗi quân chủ đương nhiên đều có ám vệ thuộc quyền chuyên dụng của bọn họ để bảo hộ bản thân. Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ từ trước đến nay không hề để ý việc này, y cũng tự nhận võ công mình rất cao. Cho nên, cũng không hề biết bên người tồn tại Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tứ đại hộ vệ.
Đương nhiên, Lãnh Thiên Thương cũng không nói cho Vũ Quân Kỳ chuyện những hộ vệ này chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của hắn, bằng không hắn thế nào có thể nhanh như vậy đã biết Vũ Quân Kỳ đang làm cái gì a?
“Ân, Giang Tuyết, ngươi đi xem Giang Nguyệt đi.” Lãnh Thiên Thương gọi bốn người hộ vệ này theo tên của họ, Chu Tước vốn tên là Hàn Giang Tuyết, bởi vì năm đó sư phụ nàng ở trên mặt hồ đóng băng câu cá, sau đó đột nhiên nghe được rừng cây bên bờ hồ có tiếng khóc của trẻ mới sinh, cho nên mới đem nàng ôm về.
Vì đang 1 mình câu cá trên sông băng, cho nên lão nhân gia mới đem cái tên này đặt cho nữ hài nhi.
Mà Giang Nguyệt nói đến kia, chính là hộ vệ Thanh Long Hoa Giang Nguyệt, hắn vừa mất đi người yêu nhất, cho nên Lãnh Thiên Thương cũng không có phân nhiệm vụ cho hắn, để hắn có thể ở cùng vợ lâu 1 chút, thế nhưng nếu như cứ mãi canh giữ ở phần mộ của vợ cũng không phải là biện pháp a.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Chu Tước biết Hoa Giang Nguyệt hiện tại khẳng định là đang nơi nào, cho nên liền xoay người bay khỏi ngự thư phòng, nàng muốn đi chấn tỉnh cái nam nhân vô dụng kia, bản thân vì vợ chết mà không gượng dậy nổi. Như vậy chẳng khác nào có lỗi với Hoán Sa đã chết a.
Nhớ tới Hoán Sa dịu dàng như vậy, nghe cứ như giữa không trung có thể thấy vải lụa mềm mại màu trắng, nàng cũng cảm thấy thoải mái mà cũng an tĩnh nhiều. Thế nhưng, Hoán Sa không may lại yêu bọn họ những người trên đao đã dính máu. Cho nên, số phận đương nhiên cũng rất trêu cợt người a.
Thanh Long lần này mất vợ, nhất định đã chịu đả kích rất lớn, Hoán Sa vốn có thân thể nhược hàn, nhưng hết lần này tới lần khác muốn sinh hạ hài tử, ngay cả mặt Thanh Long cũng không thể nhìn lần cuối.
Nhớ tới, lúc chấp hành nhiệm vụ, Thanh Long toàn tâm muốn mau chóng giải quyết nhiệm vụ để nhanh trở lại làm bạn với người kia, thế nhưng sau khi trở về người kia từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn(1)
Chu Tước nỗ lực khống chế tâm của mình, không biết vì sao cư nhiên nhớ tới lúc tại biên cảnh chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải cái tên mãng phu(2) kia, cái tên ngốc đầu kia thật là có chút khả ái a. Khi đó, nàng ra vẻ là thầy thuốc để dò xét quân tình, cư nhiên hội ngộ một tướng sĩ của Vũ Trạch bọn họ.
“Vũ Quân Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới cam tâm?” Lãnh Thiên Thương tuy rằng đã biết hành tung của người kia, thế nhưng hắn vẫn là không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề sau này giữa hai người bọn họ.
Đa tình chung quy vẫn bị vô tình quấy nhiễu a, nghĩ đến hắn Lãnh Thiên Thương là một lòng say mê, nhưng không được giai nhân đáp lại, lại làm hắn càng cảm thấy thất bại.
Lúc này, Vũ Quân Kỳ đang ở khách ***, cảm thấy trên người đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào lại có cái gì bất hảo xảy ra sao?
Vũ Quân Kỳ vốn là vì tức giận mà đi, cho nên y cùng Thạch đầu hai người đương nhiên cũng là trên đường đi một chút lại nghỉ, tuy rằng y không hiểu chuyện. Thế nhưng thế nào lại hồ đồ được, cũng biết là ba năm một lần hội nghị quân chủ gặp nhau cái gì cũng không mang theo đã rời đi, sư huynh nhất sẽ đem y ra mà chém a.
Bình thường thì có thể đi Thiên Triệu làm xằng làm bậy, thế nhưng lần này thì không thể a. Vũ Quân Kỳ phiền muộn cúi đầu cùnfThạch đầu ở khách *** dùng cơm.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cái nơi này căn bản là không ai đến, món ăn thì khó ăn muốn chết, thế nào còn có thể có nhiều khách nhân như vậy a.
“Ai, nghe nói gì chưa? Lần này Vũ Trạch chúng ta dự hội nghị quân chủ cư nhiên là hoàng thượng tự mình tham gia a.” Một người thực khách ở khách *** đối với người bên cạnh nói, hắn là mới từ kinh đô trở về.
“Cái gì? Hoàng thượng đi, thế nào lại như vậy?” Thực khách Ất quả thực không thể tin được cái lỗ tai của mình, thế nào lại để cho hoàng đế đại lão gia của bọn họ đi tham gia chuyện trọng yếu như thế a.
“A, Vũ Trạch chúng ta đây năm nay chẳng phải là muốn mặt mất mặt trước lục quốc hay sao?” Lão bản của cái khách *** nhỏ này cũng gia nhập thảo luận, khách *** của bọn họ là chỗ tương đối gần biên cảnh, cho nên chuyện ở kinh đô, bọn họ biết cũng biết khá nhiều. Thế nhưng, chủ tử của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ là bộ dáng gì, có được mấy cân lượng, bọn họ cũng biết a.
“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ là Lãnh thừa tướng của chúng ta rốt cục cũng chịu không nổi hoàng thượng, cho nên muốn từ quan không làm nữa a.” Người qua đường đều suy đoán như vậy, nghìn vạn lần đừng để là thừa tướng đại nhân của bọn họ sớm rút lui a, bằng không bọn họ những bách tính thường dân này không biết sẽ lưu lạc đến cái tình trạng gì nữa.
Chú giải:
(1) hương tiêu ngọc vẫn: ý là chết.
(2)mãng phu: người thô lỗ
==================
Làm dân của cái nước này đúng là mất mặt thiệt^^, em Kỳ dù làm vua có sướng tới đâu thì ta vẫn cảm thấy em nó hơi bị thất bại a, bị dân chúng coi thường đến thế, Ai~, thui về làm thừa tướng phu nhân cho rùi^^. Oa oa sao không có mấy người com vậy?, cảm thán quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT