Lạc Thiếu Thừa nhìn tướng sĩ biên quan đang xúc động, suy nghĩ trong lòng cũng phức tạp:
Theo quân hơn nửa tháng, không thể không cảm khái Địch Dương có cách dụng binh, quân kỷ nghiêm minh, trên dưới tướng sĩ trong quân đội đều một lòng, nhưng đối tượng bọn họ trung thành không phải là Hoàng Thượng, mà là. . . . . . Nam nhân như vậy, bất kỳ luận ai ngồi trên vị trí tối cao kia cũng sẽ có điều kiêng kỵ thôi. . . . . .
Nhiếp Hiên trúng tên, Địch Dương trọng thương, mặc dù quá trình quanh co mạo hiểm nhưng vẫn đang trong tầm kiểm soát theo kế hoạch của mình, nhưng mà quân đội không thể một ngày không có Nguyên Soái, bây giờ Địch Dương lại đang hấp hối sắp chết, Trăng lưỡi liềm đầu tháng, khiêu vũ Hoàng Thành đã xong. . . . . . mỗ Lạc mỗ nhận được tin của Tư Tế đã nói như vậy, gia (tự xưng của người giàu/có quyền thời xưa) quyết định đánh cuộc một ván đến tột cùng là đúng hay sai……
Lê Duyệt….. Cô bé năm đó ngồi ở dưới gốc cây lê cười ha ha dùng Tuyết Lê ném hài đồng bướng bỉnh là hắn, giờ đã thành đại tư tễ trong Hoàng Thành có năng lực siêu phàm nhưng bạc tình lãnh đạm, ít cười, dễ dàng đoạt tính mạng người khác từ cách xa ngàn dặm… Ở trong cung điện Cửu Trọng ăn thịt người đó, chúng ta rốt cuộc chiếm được cái gì, lại mất đi cái gì….
Khi Lạc Thiếu Thừa đêm không thể say giấc, thì lúc này dị tượng xảy ra……
Có lẽ trời xanh không muốn cho phép tự ý cải mệnh Nhiếp Hiên và Địch Dương đang vì trọng thương mà hôn mê sắp cưỡi hạc về trời rồi, thì sau đó hai người lại cùng kỳ tích thức tỉnh , vậy mà…..
“Nơi này là nơi nào? Bản tướng quân sao lại không biết?”
“Ngươi là ai?”
……………..
Ông trời ban cho hai nước Khánh Nguỵ một đại lễ nhưng lại có chút sai lầm, linh hồn hai bên chủ soái rời thân xác của mình lại nhập vào bên trong thân xác của đối phương.