Chín giờ sáng hôm sau

Lê Duyệt chưa đi đến khu số 5, từ xa đã nhìn thấy Lạc Thiếu Thừa đang chờ cô ở đó. Lúc cô đang do dự, anh đã phát hiện ra cô, vẫy tay với cô, vì thế cô đành phải đi về phía anh.

"Tiểu Duyệt, áo khoác của em tôi đã giặt sạch, nhưng trời âm u nên vẫn còn ẩm ướt, qua vài ngày nữa sẽ đưa cho em!" Lạc Thiếu Thừa mỉm cười với cô, cúi người định cầm túi giúp cô, Lê Duyệt nhanh chóng nghiêng người tránh đi, "Không sao, cám ơn anh, chúng ta đi 103 đi!" cô cười thân thiện với hắn nói.

103 là một phòng học nhỏ, nếu không phải Lê Duyệt nói trước, Lạc Thiếu Thừa kỳ thực vốn định đi phòng học lớn 108 hoặc 102.

Sau khi sửng sốt, vẫn đi cùng cô đến 103. Lê Duyệt tìm một góc ở cuối cùng ngồi xuống, lấy sách bút ra. Lạc Thiếu Thừa ngồi bên cạnh cô.

"... Đúng rồi, này, cầm." Lê Duyệt chớp mắt nhìn Lạc Thiếu Thừa, cầm trong tay một phong thư hồng nhạt đưa cho anh.

Lạc Thiếu Thừa cầm lấy, phát hiện mặt trên viết "Thân gửi Lạc Thiếu", bên cạnh hai chữ Lạc Thiếu còn vẽ hình trái tim.

Không khỏi sửng sốt.

Từ nhỏ đến lớn, tình cảnh như vậy kỳ thực quen lắm rồi, chính là, nhưng người đưa thư lần này...

Lạc Thiếu Thừa cảm thấy khó khăn rồi.

Cô viết? Mình nên trả lời như thế nào? Tối hôm qua mới chọc cô tức giận...

Không biết vì sao, Lạc Thiếu Thừa không muốn làm cho Lê Duyệt tức giận, vì thế, rối rắm...

Nhìn mặt anh hiện lên vẻ nghi hoặc nhìn về phía mình, Lê Duyệt buồn cười nói: "Này, không phải anh nghĩ là tôi viết đấy chứ?"

Nghe cô nói như vậy, Lạc Thiếu Thừa lập tức phản ứng lại, mở phong thư ra lướt nhanh phần kí tên: Im lặng, nhìn chăm chú. Bỗng nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận chính mình.

"Còn có, phong này, phong này, " Lê Duyệt lại rút ra hai phong từ trong sách đặt trên bàn trước mặt anh, "Tối hôm qua mọi người nghe nói tôi là em gái của anh, liền nhờ tôi đưa cho anh!"

Lần này Lạc Thiếu Thừa cũng lười mở ra, trực tiếp đẩy thử về phía Lê Duyệt.

"Về sau nếu như lại có loại thư này, em tự mình xử lý là được."

"Thật sự không xem? Vậy tôi biết trả lời nhóm MM ái mộ anh thế nào?" Lê Duyệt ngữ điệu chế nhạo.

Cũng không phải cô viết, Lạc Thiếu Thừa đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì thế tâm tình tốt hơn nhiều, trêu đùa: "A, Tiểu Duyệt, thì ra em quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh trai tôi đây như vậy, hay là em định trở thành bà mối sao?"

"Ai, anh trai a, tôi đây cũng là vì tốt cho anh, nên có chút nóng vội, thứ lỗi a! Ai, nếu anh không có ý kiến, lúc tôi trả lời nhóm MM liền nói thực ra anh và Nhiếp Hiền là một đôi, thế nào?"

"Tiểu Duyệt, em -- thôi, em nói cho các cô ấy, hiện tại tôi không có hứng thú kết giao cùng nữ sinh, bảo các cô ấy về sau không cần viết nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play