CHƯƠNG 15
Hạ Hầu Triển vừa tỉnh dậy, lập tức vỗ đầu giường kêu “Người tới!” Lúc đó Uyên Ương đang ngủ canh ở bên ngoài, nghe thấy kêu gọi, vội vàng chạy tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Hạ Hầu Triển oán hận nói:“Phân phó người đi mua mê hương…… Lập tức, lập tức, hiện tại phải đi ngay lập tức.” Nói xong, thuận tay nắm lên đầu giường bát trà liền ngã văng ra ngoài.
Uyên Ương thầm nhủ trong lòng tốt sao, sao lại để ta dính vào thế này. Nguyên ngày hôm qua cũng không có đập bể đồ đạc nào đâu, hôm nay không biết bị cái gì lại nổi điên lên như thế. Ngoài miệng không dám nói ra, chỉ hỏi mua loại mê hương nào, số lượng nhiều ít ra sao.
Hạ Hầu Triển lúc này tâm trạng thập phần bất mãn, ngay cả ngữ khí đều mang thêm vài phần hung tợn, oán hận nói:“Đi chọn mua loại mê hương tốt nhất cho ta, loại có thể làm cho con người ta nửa khắc liền ngủ. Trước cứ mua mấy chục cân trước đi. Lập tức, lập tức, hiện tại phải đi ngay lập tức.”
Uyên Ương bất đắc dĩ đáp ứng, nghĩ thầm rằng đây chẳng phải muốn giết người sao? Mê hương cho tới bây giờ chỉ nghe nói bán gói, còn không có nghe nói ai mua đến thành cân, tiểu Vương gia lại kêu phải mua mấy chục cân.
Nhưng thân là hạ nhân người ta, có thể nói được gì đây, lập tức phân phó vài gã sai vặt xuất môn, mình vẫn ở nơi này vẫn hầu hạ Hạ Hầu Triển rửa mặt.
Qua hơn một canh giờ sau, vài gã sai vặt thở hổn hển vác theo mấy bao nặng nề hồi phủ. Trước đem để lên bàn trong đại sành, sau đó lại thở mấy hơi, nhanh nhanh gọi Hạ Hầu Triển tới.
Một gã sai vặt vội hỏi:“Vương gia, này toàn bộ kinh thành tốt nhất mê hương đều bị chúng ta mua hết, tổng cộng bốn mươi sáu cân hai lạng, tốn hết mấy trăm lượng bạc. Vài cái tửu lâu mới mở cửa đều gạ hỏi, nói vương phủ chúng ta có phải hay không nghiên cứu món ăn gì đó, muốn dùng mê hương làm gia vị, còn hỏi này mê hương có phải hay không có làm con người say mê, ăn xong có thể hay không kéo dài tuổi thọ, bằng không chúng ta mua nhiều mê hương như thế làm?”
Hạ Hầu Triển sắc mặt xanh mét, liếc mấy đống kia một cái, hỏi rõ đều là mê hương tốt nhất, sẽ không tổn thương cơ thể, liền phân phó gã sai vặt lấy lệnh bài chính mình đi thiên lao, an bài cai ngục đem mê hương này cấp cho Khang Viễn.
Mấy gã sai vặt hai mắt nhìn nhau, tâm nói trách không được như thế, quả nhiên lại là vì quan tâm Khang công tử, ai, quý tộc cậu ấm thôi, chưa từng nếm qua đau khổ như thế, ở trong thiên lao ăn không vô ngủ không yên cũng là chuyện bình thường, chậc chậc, Vương gia chúng ta ngay cả điểm ấy đều lo liệu đến, thật đúng là cẩn thận săn sóc nha, bọn họ nào biết Hạ Hầu Triển hoàn toàn là bởi vì chính mình tư dục, mới có thể làm như vậy.
Mấy gã sai vặt vừa muốn đi, Hạ Hầu Triển liền gọi bọn họ lại, nói:“Đúng rồi, nói cho cai ngục, ban ngày không cần dùng, ngay tại buổi tối dùng……” Nghĩ nghĩ, lại phất tay nói:“Quên đi, các ngươi ở chỗ này chờ ta, Uyên Ương, cho ta rửa mặt chải đầu, ta tự mình đi một chuyến.”
Sáng sớm , thiên lao liền nghênh đón một vị khách quý ── tiểu Vương gia Hạ Hầu Triển. Bọn cai ngục không dám chậm trễ, nghe nói hắn muốn gặp Khang Viễn, vội vàng ở phía trước dẫn đường, đều biết nói Thái hậu ý chỉ nói không được thăm hỏi Khang Viễn ý chính là do vị chủ tử này cấp tới, ai cũng không có thể gặp Khang Viễn, cũng không thể không cho vị này tới gặp y.
Hạ Hầu Triển đi vào trong phòng giam Khang Viễn, vừa bước vào liền phát hiện Khang Viễn đang nằm ngủ, lập tức lại hỏa khí bốc lên, nghĩ thầm hảo thôi, ngươi tính toán hay lắm, ban ngày ngủ ngon, buổi tối liền trợn mắt tỉnh , muốn làm cho ta nghẹn chết, lầm bầm nói, trên đời nào có chuyện tiện nghi như thế.
Một bên nghĩ, liền từ trong ngực mình lấy ra một kiện đồ vật, đúng là một cái vòng trang sức kim loại. Hắn biết Khang Kiện tuy là thương nhân, lại võ công cao cường, nhận thức rất nhiều người trong giang hồ, e sợ khi hắn biết được tin tức, lại đến đây đem Khang Viễn cướp đi, còn nữa, lại sợ châm mê hương sẽ bị Khang Viễn dập tắt, cứ như vậy, chỉ cần dùng vòng trang sức này đem hắn giữ lại, mê hương kia đặt ở góc sáng sủa đốt,Khang Viễn cũng không thể làm gì.
Vì Khang Viễn, Hạ Hầu Triển coi như đã dùng trăm phương ngàn kế. Vốn định lập tức đánh thức Khang Viễn, nhưng thấy y ngủ say sưa, dưới mắt còn thêm một quầng thâm đen, lại cảm thấy không đành lòng, thầm nghĩ thôi, khiến cho ngươi ban ngày ngủ một giấc, vừa lúc buổi tối thời điểm ta gặp ngươi, ngươi cũng có tinh thần nghênh đón ta a.
Nghĩ như vậy, liền lặng lẽ đem cái vòng trang sức kia khóa lại bên chân Khang Viễn, sau đó đi ra ngoài tập hợp bọn cai ngục lại, phân phó bọn họ thời gian châm mê hương, lúc này mới nghênh ngang mà đi.
Khang Viễn cái này coi như là hỏng bét hết, mỗi ngày bị mê hương tác động, nghĩ muốn không ngủ không được, trong mộng Hạ Hầu Triển mang theo một cỗ oán khí, phá lệ gây sức ép hắn. Không quá vài ngày, Khang Viễn liền bởi vì trong lòng buồn khổ sợ hãi, hơn nữa ban đêm ở trong mộng bị yêu cầu vô độ mà gầy một vòng lớn.
Khang Viễn nghĩ đời mình xong rồi, chỉ có thể ở trong ngục mỗi tối chờ tra tấn, mãi cho đến ngày nào mình bị mang đi xử chém.
Hiện tại y chỉ trông mong thời gian mau đến cuối thu, y hy vọng thời gian sống không bằng chết này nhanh nhanh chấm dứt, hiện tại cũng không dám nghĩ đến cái tên Hạ Hầu Triển, chỉ cần tưởng tượng thôi, trong đầu sẽ tràn ngập tình cảnh *** ngược trong mộng này, cả người đều sợ hãi đến phát run.
Mà cái làm y thống khổ chính là, chính y thế nhưng ở loại giao hoan này dần dần thích ứng, lúc bị tiến vào còn chậm rãi sinh ra cảm giác khoái hoạt. Mặc dù kia chính là ở trong mộng, lại vẫn như cũ làm cho Khang Viễn tuyệt vọng không thôi.
Cái y không ngờ tới chính là, biểu đệ Khang Kiện thế nhưng lại đến, hắn mang theo một thiếu niên thừa dịp ban đêm xông vào trong ngục.
Lúc trong nháy mắt Khang Viễn nhìn thấy biểu đệ, cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình, còn hoài nghi chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác. Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm có điểm quen thuộc kia, y mới như ở trong mộng tỉnh lại.
Khang Kiện tới thực gấp gáp, Khang Viễn biết hắn chính là đột nhập vô. Cho nên y tuy rằng kích động đến không nói ra lời, lại vẫn thống khổ muốn nhân dịp gặp mặt này nói ra một lời, y đối với oan tình của mình đã muốn không ôm hy vọng gì nữa, tuy rằng điểm đáng ngờ rất nhiều, nhưng nhân chứng vật chứng rành rành, y trốn muốn trốn cũng không thoát.
Nhưng là y sao vậy cũng không nghĩ tới, thiếu niên tuấn mỹ như tiên tử bên người biểu đệ, mở miệng một lời nói ra, chính là long trời lở đất, hắn thế nhưng gọn gàng dứt khoát hỏi chính mình, đang ngủ có hay không phát sinh qua chuyện tình kỳ quái, có hay không có người đối với mình làm chuyện gì?
Khang Viễn ý tưởng đầu tiên là muốn phủ nhận, theo bản năng nói ra, chuyện mất mặt như thế, sao có thể để biểu đệ biết. Cho hắn biết mỗi ngày buổi tối lúc mình đang ngủ, bị Nhuệ tiểu vương gia đặt ở trên giường chà đạp cường bạo. Chính mình dù sao cũng muốn chết, không thể ngay cả một chút thanh danh trong sạch cũng vứt bỏ.
Khang Viễn một bên hoảng sợ, một bên lui vào phía trong, hoảng sợ nhìn thiếu niên kia.
Sau một lúc lâu, y nghe thấy thiếu niên kia thở dài, hỏi y có hay không thấy rõ người nọ bộ dáng. Khang Viễn liền cảm thấy được cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, nghĩ muốn tái phủ nhận, dù sao cũng không thể nói ra.
Thiếu niên kia đột nhiên nảy dựng lên, thúc giục y nói mau, con ngươi linh động của thiếu niên tựa hồ muốn xuyên thủng hết thảy, Khang Viễn cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, khóc kêu lên Nhuệ vương gia ba chữ.
End 15