Sau khi đã Thiên Tuyết thì tất cả các trưởng bối của Ngôn gia cũng đã đồng ý không điều kiện, một là do Thiên Tuyết là sư tỷ của tiểu Mặc nhà họ và cũng là đồ đệ đầu tiên của Tuyệt thánh, hai là do Ngôn phu nhân, cũng do các trưởng bối đã thích Thiên Tuyết từ cái nhìn đầu tiên rồi nên không lý gì mà phải phản đối. Ngôn phu nhân đã mất đi đứa con chưa đủ 3 tháng của mình nên đã coi Thiên Tuyết thành nữ nhi của mình từ khi biết nàng là con của bằng hữu của mình.

Vậy là mỗ nữ có số phận bi thảm nào đó đã nhận được bàn tay vàng rất nặng, trở thành Đại tiểu thư của Ngôn gia - một trong tứ đại gia tộc ở Thiên Long Hoàng Triều. Ngay cả Mạc Tư Âm cũng không phản đối chút nào cả, càng có nhiều thân phận thì Thiên Tuyết ấy mới có thể được nhiều người bảo vệ, kẻ thù của Vân bá vẫn còn sống và hắn biết họ vẫn luôn nghi ngờ con Vân bá còn sống, chỉ là không có chứng cứ xác thực nên vẫn không động thủ thôi…

Lúc mọi chuyện được xử lý tốt thì Mạc Tư Âm cũng ngồi lên xe để đến Hoàng cung, dù sao hắn cũng là thế tử của gia tộc nữ tôn lánh đời. Trước khi lên xe thì Mạc Tư Âm đầy ẩn ý nhìn Thiên Tuyết, cười nhẹ hỏi :

- Tuyết nhi, muội có nghĩ mình để quên gì không ?

Nghe vậy thì Thiên Tuyết rất tự nhiên lắc đầu, chữ "Không" chưa nói đến miệng thì giống như chợt nhớ ra gì đó mà mỗ nữ nào đó đột nhiên hét lên :

- Chết rồi, con hồ ly "nice booty" của tên mặt băng ! Hình như muội để quên nó ở đâu rồi…Chết rồi….Nghĩ nào….Con hồ ly kia có thể chạy đến đâu…..Thanh lâu ?...

Lúc Thiên Tuyết lo lắng bồn chồn đi xung quanh thì Mạc Tư Âm lại phụt cười, ra hiệu cho Minh để hắn đưa cho mình một cái lồng nhỏ bằng trúc. Gọi Thiên Tuyết lại mà đưa cho nàng :

- Tuyết nhi, có phải đây không ? Muội để quên nó trên xe nên ta để Minh ra ngoài mua một chiếc lồng đặt nó vào đấy. Đừng để mất lần nữa đó.

Sau rồi hắn còn không quên xoa đầu nàng một cái, ánh mắt trìu mến nhưng sâu bên trong lại có một tình cảm khác thường. Nhưng nhân vật chính lại đâu có quan tâm đến điều đó, khi nhìn thấy con hồ ly đáng ghét kia thì lần đầu tiên trên đời Thiên Tuyết cảm thấy ông trời có mắt a.

Nếu như tên nam nhân kia biết nàng làm mất hồ ly của hắn thì hắn sẽ sơ chế rồi băm nguyễn mà xào nấu nàng hay không chứ ? Nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ rồi, mà nhìn xú hồ ly kia bị nhốt trong lồng mà nhăn nhó làm Thiên Tuyết cảm thấy thật hả hê, quả báo a, dám trèo lên mặt nàng, rồi lại dí mông vào nữa, đây chính là quả báo ! Ông trời, hôm nay ta sẽ nói một câu mà ngàn năm mới có được : Ta yêu ông, ông trời !

Thiên Tuyết đang cười không phúc hậu nhìn Tuyết Băng làm nó lạnh run người, lần đầu tiên nó có cảm giác giống chủ nhân (Lãnh Ngạo đó), không giống a… Bỗng Mạc Tư Âm lên tiếng làm nàng ngẩng đầu :

- Vậy Tuyết nhi, ta đi trước nhé. Nếu muốn có thể đến tìm ta, ta đã nói cho muội rồi đó. Tư Âm xin đa tạ các trưởng bối Ngôn gia đã chấp nhận biểu muội này. Tư Âm xin phép đi trước, ta sẽ gặp lại mọi người tại Tứ Quốc Giao Lưu.

Nói rồi xe ngựa của Mạc Tư Âm cũng đi xa, lúc nhìn theo xe ngực đó thì trong mắt Ngôn Tử Mặc có chút nghiền ngẫm, còn Thiên Tuyết thì lại nhìn ra xa, nàng có cảm giác có chuyện gì đó rất qua trọng sắp xảy ra. Thôi quên đi, giác quan thứ 6 của nàng có giấy chứng nhận mấy chục năm sai bét rồi, có lẽ là nghĩ nhiều.

--- ----Đường phân cách gặp mọi người---- ------

Trên đường đi đến tiểu viện của mình, Thiên Tuyết chỉ chú ý đến xú hồ ly trong lồng mà trêu đùa nó, làm nó cảm thấy càng hơi sợ rồi, nhất là ánh mắt không tốt kia, thật đáng sợ mà….

Lúc đến nơi thì Thiên Tuyết không để ý mà vướng phải cục đá gần đó, người không kịp chuẩn bị nên mất thăng bằng, nghiêng về phía trước thẳng đến một cây cổ thụ trước mặt, dự tính khoảng 99,99% sẽ hoa lệ mà hôn cây. Thấy thân cây đang dần dần gần mình mà Thiên Tuyết sợ đến mức nhắm hết mặt lại, nghĩ lần này chết chắc rồi T^T

Nhưng khi mặt nàng chỉ cách cây một đoạn nhỏ thì bỗng có người kéo nàng lại, thế nhưng Thiên Tuyết lại chẳng may giẫm phải vỏ chuối gần đó, lại chuẩn bị hoa hoa lệ lệ mà ngã dập mông. Giờ phút này trong đầu nữ chính của chúng ta chỉ có một ý nghĩ : Ông trời, sao lại có thể trêu người người khác như vậy ??? Kiếp trước ta đã làm gì sai mà kiếp này lại phải khổ sở như thế này !? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa là cái loại tình huống gì, định mưu sát một sinh linh nhỏ bé sao ?

Vậy mà lại lần nữa, trong gang tấc đó lại có người đỡ lấy lưng nàng, cả người nàng bỗng rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc, đoán chừng 6 múi là ít.Vậy là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện. Thiên Tuyết mở to mắt, nhìn qua người đang đỡ mình rồi lại mở to mắt hơn nữa trừng người đó, miệng đã có thể nhét quả trứng gà, không phải la trứng đà điểu, đủ cho một tổ ong sống bên trong.

Tại…tại sao…tại sao lại là hắn ??? Cái tên mà gắn với nỗi đau suýt ngã của nàng lại ở đây ?

Nhưng hình như ông trời thích trêu ngươi người hay sao (thực ra là tác giả mẹ kế *cười*) mà cảnh đẹp hữu tình như vậy lại bị một giọng nói lanh lảnh vang lên :

- Tránh xa tiểu thư của ta ra đồ hái hoa tặc kia !

Cả hai nhân vật chính đang nhìn nhau đều đồng loạt nhìn về phía tiếng nói phát ra, đó là một cô nương tầm mười mấy tuổi, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, đôi mắt to tròn đang đầy tức giận mà nhìn về phía các nàng. Một bước chân đã chạy tới bên chỗ bọn họ, tay giơ ra một chưởng muốn đánh lên tên nam nhân đang đỡ nàng kia. Nhưng mà tay chưa kịp chạm vào quần áo hắn đã bị một tay hắn nắm chặt, không thể nhúc nhích. Tiểu nha đầu kia không thể làm gì mà đôi mắt có chút nước, vừa muốn khóc vừa tức giận nhìn hắn.

Bỗng một chưởng không biết từ đâu bắn thẳng về phía nam nhân đó, một cô gái mảnh mai xuất hiện, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nàng có võ công mà cũng không thấp. Nhưng ngạc nhiên chính là khuôn mặt nàng giống y hệt tiểu cô nương kia, có điều ánh mắt lạnh lùng và trầm ổn hơn. Vậy là nam nhận kia phải thả Thiên Tuyết ra, hay tay đối phó với đôi song sinh đó.

Thiên Tuyết đang còn yên lành ngắm mỹ nam thì bỗng bị ném ra mà không có chuẩn bị, quay một vòng thật hoa lệ suýt nữa thì rơi xuống ao, may là có một cánh tay kéo lại. Thiên Tuyết nhìn lại thì thấy đó là Ngôn Tử Mặc, nàng thở phào một hơi mà rơi lệ trong lòng : Nàng có phải búp bê đâu, nàng là người mà sao cứ bị kéo lên kéo xuống, kéo ngang kéo dọc như bao cát vậy ?! Ông trời, sao người lại muốn hành hạ ta như vầy ? Mỹ nam không có cũng không sao, đi kỹ viện là khác có, thức ăn không có cũng không sao, đi hoàng cung ăn trộm là được, không có tiền cũng không sao, đi vào mấy nhà quan lại giàu có ăn trộm là được. Nhưng mà tại sao cứ hành hạ con thành bao cát vậy hả ?!
(Mèo : Khổ thân, chương nào cũng hát cải lương. Đó là số phận rồi, duyên số cả…)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play