Trí Thanh đạo trưởng chưa kịp trả lời thì Âu Dương Siêu đã xen lời nói tiếp :
- Dù ngươi nói khôn khéo đến đâu, tối hôm nay ta cũng phải ở lại đây để biết ra chuyện. Còn việc đi hay không là quyền ở chúng ta. Có bản lĩnh cứ việc đuổi ta đi, bằng không ta nhất định không đi đâu.
Trí Thanh đạo trưởng sợ Công Vỹ ương ngạnh, không chịu nói rõ cuốn Kiếm phổ hiện nay ở đâu, liền thay đổi ý kiến, và rút kiếm ra khỏi bao nói :
- Việc này đã không liên can đến thiếu hiệp, thì xin thiếu hiệp hãy nên đi trước một bước.
Âu Dương Siêu lớn tiếng cười và hỏi lại :
- Sao đạo trưởng lại biết việc này không liên can đến mỗ.
Trí Thanh đạo trưởng nghe nói lớn tiếng đáp :
- Băng Phách phu nhân không bao giờ nói dối Tuệ Quả đại sư và Tuệ Quả đại sư cũng không bao giờ nói dối bần đạo. Cho nên việc Kiếm phổ của bổn môn từ nay trở đi bần đạo không dám làm phiền thiếu hiệp nữa, xin thiếu hiệp cứ yên tâm.
Âu Dương Siêu lại cưới và hỏi tiếp :
- Đạo trưởng nói thật hay nói dối tại hạ thế?
- Bần đạo quyết không nói đùa.
- Đừng có hối hận nhé.
- Việc gì mà bần đạo phải hối hận.
- Như vậy thì tốt lắm.
- Nếu vậy thì thiếu hiệp hãy đi trước một bước.
- Mỗ có một vật này muốn để đạo trưởng qua mắt xem xong thì tại hạ đi ngay.
- Mời đạo trưởng cứ xem đây.
Âu Dương Siêu nói xong, móc túi lấy miếng lĩnh vải màn màu vàng ra, miếng lĩnh này chàng lượm được ở trong phòng khách trên Côn Sơn rồi thuận tay ném cho Trí Thanh đạo trưởng, miếng lĩnh mềm nhũn như thế mà chàng dùng nội lực ném ra tựa như mảng sắt mỏng tà ta phi tới trước mặt đạo trưởng vậy.
Trí Thanh đạo trưởng vì ánh sáng sao lờ mờ nên chưa trông thấy rõ vật đó là vật gì Chỉ thấy một miếng gì óng ánh màu vàng nhằm mình phi tới, hai người đứng cách nhau không xa, lão đạo sĩ trong lòng hơi kinh hoảng vội né sang bên giơ phất trần lên khua mạnh một cái, chân thì đứng lấy tấn như chống đối với một kẻ đại địch vậy.
Không ngờ phất trần của ông tà va chạm vào vật đó thấy mềm mại như miếng vải vội khẽ đỡ luôn và nhìn mới hay là miếng lĩnh vàng, ông ta liền biến sắc vẻ mặt rất gây cấn thất thanh kêu la :
- Đây là miếng lĩnh của tấm màn ở khảm thờ của bổn môn, việc này...
Mười hai kiếm thủ của phái Võ Đang thoạt tiên thấy Âu Dương Siêu ném ra một vật lại tưởng chàng dùng ám khí ném người Chưởng môn của mình. Nên người nào người nấy đã rút kiếm ra khỏi bao định xông lên bao vây chàng. Nhưng bấy giờ thấy người Chưởng môn thất thanh kêu la ai nấy lại càng hồi hộp nhảy xổ lại định tấn công.
Nhưng Âu Dương Siêu rất dửng dưng đưa mắt nhìn Trí Thanh đạo trưởng với giọng khiêu khích hỏi :
- Đạo trưởng đã xem rõ rồi chứ. Thôi tại hạ cũng chả muộn ở lại nơi đây nữa. Xin chào đạo trưởng hẹn dịp khác tai kiến.
Vừa nói xong chữ kiến chàng đã lướt đi liền.
- Hãy khoan!
Trí Thanh đạo trưởng vừa kêu gọi vừa phi thân tới ngăn cản lối đi của chàng rồi của phất trần ra và hỏi :
- Xin thiếu hiệp hãy khoan bước, chẳng hay miếng lĩnh vải màn này là... là...
Khi đạo sĩ quát hỏi, Âu Dương Siêu đã biết trước thế nào đối phương cũng sẽ hỏi như thế rồi, nên chàng không thấy ngạc nhiên chút nào vì chàng định đi như thế là giả bộ đấy thôi. Nên Trí Thanh mới giữ chàng ở lại được, bằng chàng giở tuyệt đỉnh khinh công ra thì làm sao mà ngăn cản nổi chàng.
Tuệ Quả đại sư các người đều ngơ ngác nhìn, không hiểu hai người đang làm gì. Nhất là Nhạc Công Vỹ người Chưởng môn của phái Hoa Sơn thấy Âu Dương Siêu định đi trong lòng đã mừng thầm và bụng bảo dạ rằng :
- Sĩ diện của ta kể cũng lớn đấy, sau này ta thể nào cũng phải khoe khoang với bảy Đại chưởng môn.
Không ngờ y lại thấy Trí Thanh đạo trưởng thay lòng đổi dạ bỗng giữ Âu Dương Siêu ở lại, y không sao nhìn được liền lớn tiếng nói :
- Trí Thanh đạo trưởng hà tất...
Trí Thanh đạo trưởng có thèm nghe Công Vỹ nói gì đâu, ông ta chỉ vội gọi Âu Dương Siêu mà nói rằng :
- Thiếu hiệp thấy miếng lĩnh này ở đâu, xin cho bần đạo biết bần đạo cám ơn vô cùng.
Âu Dương Siêu tủm tỉm cười đáp :
- Người Chưởng môn chẳng nói rồi là gì, bảo tại hạ sớm rời khỏi nơi này mà.
Trí Thanh đạo trưởng mặt đỏ bừng ngập ngừng nói tiếp :
- Bần đạo không biết trong người thiếu hiệp có mang theo miếng vải màn này.
Âu Dương Siêu cũng không biết rõ lai lịch của miếng lụa này nên chàng cũng không theo đúng sự thật mà trả lời đạo sĩ :
- Sự thật tại hạ cũng không biết rõ lai lịch của miếng lĩnh này.
Trí Thanh đạo trưởng không hỏi vội nói tiếp :
- Vừa rồi là bần đạo hiểu lầm xin thiếu hiệp miễn thứ cho.
Âu Dương Siêu càng tỏ vê không yên vội giải thích rằng :
- Tái hạ lượm được, còn ai bỏ rơi tại đó thì tại hạ không biết rõ.
Lời nói của chàng rất trấn tĩnh, Trí Thanh đạo trưởng tin cũng không được nhưng lại không tin nên y chỉ rầu rĩ nói tiếp :
- Âu Dương thiếu hiệp không chịu nói bần đạo cũng đành chịu thôi.
Âu Dương Siêu thấy người Chưởng môn đức cao vọng trọng, vẻ mặt buồn rầu như thế trong lòng không yên, liền chỉ Nhạc Công Vỹ và hỏi :
- Đạo chưởng cứ việc hỏi y là biết rõ liền, hà tất phải buồn rầu như thế làm chi.
Trí Thanh đạo trưởng u oán lắc đầu đáp :
- Lời nói của họ chưa chắc đã là sự thật, thiếu hiệp có miếng lĩnh này mà còn không biết rõ, huống hồ còn đồn đại rất nhiều về hai vật báu của hai phái bị mất.
Âu Dương Siêu lại nói tiếp :
- Vì việc này mà bọn y đã hẹn ước các vị Chưởng môn tới đây tất phải có tin tức rất đáng tin cậy chúng mới hẹn ước hai vị như thế.
Trí Thanh đạo trưởng cắm cây phất trần vào sau gáy rồi cẩn thận gấp miếng lĩnh vàng ấy lại mặt u oán nói tiếp :
- Mời thiếu hiệp lên đường đi, miếng lĩnh vải màn này đã trở về được Võ Đang, như vậy thiếu hiệp đã ân huệ với phái Võ Đang chúng tôi rồi, chờ khi nào bần đạo tìm được cuốn Kiếm phổ ấy sẽ đến cảm tạ thiếu hiệp.
Âu Dương Siêu thấy Trí Thanh đạo trưởng nói một cách chí thành như vậy giọng nói rất ai oán chàng cũng cảm động hết sức liền nhún vai một cái người đã đi xa hơn trượng không thấy chàng dùng sức gì cả nháy mắt đã tới cạnh Công Vỹ rồi.
Nói thì chậm lúc ấy nhanh khôn tả. Mọi người chỉ nghe thấy kêu ối cha một tiếng..
Công Vỹ la lớn như vậy rồi biến sắc mặt người run lẩy bẩy, thì ra cổ tay trái của y đã bị Âu Dương Siêu nắm chặt, người y không còn một chút hơi sức nào tựa như đã bị phế vậy.
Âu Dương Siêu bắt cổ tay Công Vỹ một cách bất ngờ, nên y không sao trốn tránh vào đâu được, rồi chàng lớn tiếng quát hỏi :
- Nhạc Công Vỹ, ngươi không chịu uống rượu mời mà lại uống rượu nhạt phải không?
Lúc ấy Nhạc Công Vỹ mặt nhợt nhạt, nhưng dù sao y cũng là một Chưởng môn của một phái nên khi nào y chịu van lơn, vì thế y cố chịu đau đớn và nói :
- Tấn công lén ám hại ngầm như thế dù ngươi có hủy bổn Chưởng môn đi chăng nữa bổn Chưởng môn cũng bất chấp nhưng cũng đủ để cho thiên hạ võ lâm thấy ngươi là kẻ ác độc và không biết giữ lễ phép quy củ của giang hồ như thế nào?
Âu Dương Siêu càng tức giận thêm. Tay hơi dụng sức bóp một cái, mồm thì quát hỏi thêm :
- Nhạc Công Vỹ, ngươi đừng có nói khích ta, nếu tối hôm nay ngươi không chịu nói rõ Chân kinh và Kiếm phổ của phái Thiếu Lâm và Võ Đang ở đâu thì đừng có hòng sống sót.
Chàng chỉ khẽ bóp một cái thôi Nhạc Công Vỹ đã toát mồ hôi lạnh ra như tắm. Y vẫn cố nghiến răng chịu đựng, khiến hai hàm răng y cứ kêu cồm cộp, đôi ngươi của y lòi ra và người cùng run lẩy bẩy thêm đủ thấy y đau đớn đến như thế nào rồi. Sự đau đớn của y như vậy đủ thấy còn khó chịu hơn là bị giết chết.
Những người có mặt tại đó đều rùng mình kinh hãi, nhưng không ai dám xen lời vào.
Chỉ có Tuệ Quả đại sư lầm lì chắp tay vái chào và niệm một tiếng Phật hiệu rồi từ từ tiến lên nói với Âu Dương Siêu răng :
- Tiểu thí chủ. Ngưng Huyết Định Khí một thủ pháp mà trong võ lâm rất ít dùng tới, nội công của tiểu thí chủ cao siêu như thế Nhạc chưởng môn chịu sao nổi.
Ngưng Huyết Định Khí là một thủ pháp tàn nhẫn không kém gì Phân Tâm Thố Cốt, khiến cho đối phương máu chảy tắc nghẽn, chân khí ngưng đặc rồi dồn huyết khí của đối phương nửa chết nửa sống và chỉ chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ là võ công sẽ mất hết và suốt đời tàn phế đau khổ khôn tả.
Công Vỹ tuy là Chưởng môn của phái Thiên Sơn, nhưng y cũng không sao chịu nổi áp lực của cái thủ pháp nặng nề ấy nên cũng đau khổ tột độ.
Trí Thanh đạo trưởng cũng vội chạy lại cúi đầu nói :
- Thiếu hiệp làm ơn nương tay một chút, việc này nên để Thiếu Lâm với Võ Đang chúng tôi tự can thiệp lấy.
Âu Dương Siêu mới nguôi cơn giận, liền đẩy mạnh Công Vỹ một cái, mồm thì quát lớn :
- Đi!
Công Vỹ đã bị một luồng gió mạnh đẩy đi, người y tựa như một chiếc diều đứt dây bắn lên trên cao và xa ngoài ba trượng mới rớt xuống, ai ai cũng yên trí phen này thì y thế nào cũng cụt tay gãy chân.
Mọi người chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, Thư Kính Nghiêu Bang chủ của Cái bang đã quát lớn :
- Không nên làm như thế?
Tiếng y chưa dứt thì người đã tới nơi vội đưa tay đỡ lấy Công Vỹ vào lòng, lúc ấy người của Công Vỹ chỉ cách mặt đất chừng hai ba thước thôi. Bang chủ của Cái bang quả thực lợi hại tới vừa đúng lúc đỡ được Công Vỹ một cách khéo léo nên người Chưởng môn của phái Thiên Sơn mới khỏi toi mạng.
Các người có mặt tại đó đều toát mồ hôi lạnh ra và cũng kính phục tài ba của Thư Kính Nghiêu vô cùng, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Kính Nghiêu thở nhẹ một tiếng, lắc đầu mấy cái bụng bảo dạ rằng :
- “Nguy hiểm thực!”
Lúc ấy sắc mặt của ông ta mới trở lại bình thường.
Sở dĩ Kính Nghiêu ra tay cứu Công Vỹ là vì thấy một người Chưởng môn bị chết như thế quả thực là một sự di hận rất lớn nhưng còn điều quan trọng hơn nữa nếu Công Vỹ chết thì công chuyện ở nơi đây làm sao mà kết thúc được. Vì vậy ông ta đặt Công Vỹ xuống đất rồi từ từ nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Lão đệ nóng nảy thực, và sát kiếp cũng quá lớn, một chút hà tất phải vô duyên vô cớ mà giết chết người như vậy.
Nếu người khác nói những lời đó thì Âu Dương Siêu nhứt định không chịu, nhưng đối với Kính Nghiêu chàng đã có cảm tình từ lâu, nên hai má chàng đỏ bừng và khẽ đáp lại :
- Tiền bối, điều này có liên quan tới bản thân của tiểu bối cho nên bắt buộc tiểu bối ra tay như vậy.
Kính Nghiêu nghe nói trợn to đôi mắt lên thắc mắc hỏi :
- Sao lại có liên quan tới lão đệ?
Âu Dương Siêu chưa nguôi cơn giận hậm hực đáp :
- Tiền bối có còn nhớ sau khi Thiếu Lâm với Võ Đang bị mất Chân kinh và Kiếm phổ không? Họ đã đồn là tiểu đệ lấy là gì! Tiếp theo đó đệ tử của bảy phái ở trên giang hồ đồng bị giết hại một lúc, người nào cũng bảo những nạn nhân đó là Âu Dương Siêu này giết chết. Bây giờ bảy vị Chưởng môn đã biết Chân kinh và Kiếm phổ rồi tất nhiên phải tìm ra được hung thủ đã giết chết những kê vô tội ấy. Tiền bối thử nghĩ xem việc này tiểu bối làm sao mà không can thiệp vào được Chàng thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi lại rất thông minh và có chính nghĩa nữa nên không riêng gì Kính Nghiêu gật đầu cho là phải mà Tuệ Quả đại sư, Trí Thanh đạo trưởng cũng cảm thấy lời nói của chàng rất có lý.
Âu Dương Siêu vẫn tức giận nói tiếp :
- Song hận của Thiếu Lâm và Võ Đang có liên quan tới chính thống của võ lâm tương lai, nếu để lạc vào tay những kẻ gian tà sau này sẽ nguy hại không ít. Tuy không biết chuyện đó xảy ra xa hay gần, nhưng kẻ lấy hai vật báu đó sẽ mạo dạng của tiểu bối viết chữ để lại để vu oan giá họa, như vậy Âu Dương Siêu tôi khi nào chịu buông thả cho y.
Kính Nghiêu, Tuệ Quả đại sư với Trí Thanh đạo trưởng ba người chưa kịp trả lời thì Nhạc Công Vỹ, Chưởng môn của phái Thiên Sơn đứng dậy lớn tiếng thổn thức nói :
- Được! Để ta nói ra xem ngươi có gan đi kiếm y không nào?
Âu Dương Siêu ưỡn ngực lớn tiếng đáp :
- Dù y có ba đầu sáu tay thì Âu Dương Siêu cũng phải đi kiếm cho được y, nếu không bắt y xưng tội thì từ nay Âu Dương Siêu không gặp người chín phái một bang nữa.
Công Vỹ cười vẻ ác ý rồi thủng thẳng nói :
- Ngươi nói như thế đấy nhé? Ai ai cũng đều nghe thấy hết.
Âu Dương Siêu cương quyết đáp :
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
Công Vỹ ngẩng mặt lên vừa cười vừa đáp :
- Được Chân kinh và Kiếm phổ của Thiếu Lâm và Võ Đang đều lọt vào tay của Nhất Thống giáo chủ rồi. Nếu ngươi có tài ba thì cứ việc đi kiếm y mà trả mối thù đã mạo danh ngươi để lấy trộm hai vật báu đó đi.
Mọi người nghe thấy nói như vậy đều rùng mình kinh hãi.
Âu Dương Siêu lại càng kinh ngạc thêm vội hỏi tiếp :
- Hiện giờ y ở đâu?
- Ta không lừa dối ai hết... hiện giờ y ở... ở...
Mọi người liền thấy một luồng ánh sáng bạc thấp thoáng, máu tươi bắn tung ra như mưa, Công Vỹ chưa nói dứt đã rú lên một tiếng thảm khốc rồi ngã lăn ra chết tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT