“Hạ…Mộc.” Hai mắt Thư Nhã Vọng đỏ quạch, giọng cô run rẩy khẽ gọi tên của cậu, cô muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám chạm vào cậu, chỉ còn biết ngồi xổm bên cạnh cắn ngón tay, không ngừng quan sát cậu, trong lòng hoảng loạn, ngay cả hơi thở cũng không còn đều đặn.
“Hạ Mộc…” Thư Nhã Vọng đưa tay ra, run rẩy đặt lên bàn tay lạnh ngắt của cậu, giọng nói của cô còn lẫn cả tiếng khóc nức nở, cô rất sợ, rất sợ cậu sẽ rời xa cô, cô rất sợ mình chỉ vừa xoay người thì sẽ không còn nhìn thấy cậu yên lặng đứng một góc nhìn ra nơi khác nữa, cô…
Thư Nhã Vọng bật khóc: “Hạ Mộc, Hạ Mộc.”
Hạ Mộc vẫn đang nằm sấp trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay, sau đó gục đầu, chậm rãi đứng lên.
Thư Nhã Vọng nước mắt lưng tròng vội dìu cậu, lo lắng nói: “Đừng cử động, đừng cử động, em đừng đứng lên, có đau ở đâu không?”
Hạ Mộc đã đứng lên rồi, cơ thể cao gầy vẫn còn hơi khom khom, cậu cúi đầu, tóc mái rủ xuống che khuất đôi mắt, cậu vừa lấy mu bàn tay chùi lên đôi mắt vẫn lờ mờ nhìn không rõ, vừa ngẩng đầu lên bình thản nói: “Không sao, không có đụng trúng.”
Thư Nhã Vọng mở to mắt, nước mắt lại rơi xuống, cô vội vàng lấy tay phủ lên trán cậu, khóc: “Em ngốc thế, chảy máu rồi kia kìa!”
Hạ Mộc thần người, nhìn lên mu bàn tay mình, trên mu bàn tay toàn là máu, lúc này cậu mới biết đầu của mình bị thương, đôi mắt không nhìn rõ mọi thứ là do máu từ miệng vết thương chảy xuống, Hạ Mộc nghiêng đầu, tránh bàn tay của Thư Nhã Vọng, cậu tự bụm lấy vết thương, nói: “Em không sao đâu, không đau.”
“Sao rồi?” Khúc Uất Nhiên đi tới bên cạnh Thư Nhã Vọng, tỏ ra quan tâm hỏi Hạ Mộc: “Còn bị thương chỗ nào không? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
Hạ Mộc ngẩng lên, lấy một tay che vết thương một tay đẩy Khúc Uất Nhiên ra, lạnh lùng nói: “Cút. Anh không được phép tới gần Nhã Vọng.”
Khúc Uất Nhiên bị dáng vẻ của cậu dọa cho sững sờ, một lát sau mới hỏi ngược lại: “Tới gần thì sao?”
Cậu nói dứt câu, không đợi Khúc Uất Nhiên đáp lại, cũng không màng đến vết thương trên trán đã kéo Thư Nhã Vọng bỏ đi.
Cái tên đáng ghét này, vô cùng đáng ghét này, chỉ suýt chút nữa là gã đã hại chết Nhã Vọng.
Thư Nhã Vọng để mặc cho cậu kéo mình đi, đau lòng đi bên cạnh cậu, cô nhìn lên vết thương của cậu, liên tục nói: “Mình đi bệnh viện đi, đi bệnh viện nhé Hạ Mộc, máu vẫn chảy như thế làm sao mà được.”
Hạ Mộc tay bụm vết thương, nói như không hề gì: “Không sao đâu.”
Cậu nắm chặt tay của cô, đi thêm mấy bước, rồi mở cửa chiếc A8L đậu ven đường đẩy Thư Nhã Vọng vào bên trong, mình cũng ngồi vào theo, lúc đóng cửa lại cậu lạnh nhạt nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thư Nhã Vọng vội nói: “Chú Trịnh, đi bệnh viện trước đã.”
“Sao thế?” Vẻ mặt chú Trịnh chợt nghiêm trọng.
Hạ Mộc che trán, thản nhiên nói: “Không có gì đâu, đừng nói với ông cháu.”
Chú Trịnh gật đầu, nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện, mé trán phải của Hạ Mộc phải may sáu mũi, đến hơn nửa đêm hai người mới trở lại đại viện quân khu.
Thư Nhã Vọng lo lắng nên đưa Hạ Mộc về phòng, cô vẫn áy náy nhìn chằm chằm lên chỗ băng trắng trên đầu Hạ Mộc, đôi mắt vẫn đỏ au, dáng vẻ như sắp khóc của cô, khiến cho người ta càng thêm yêu thương.
“Thật sự không có gì đâu mà.” Hạ Mộc ngồi trên giường nhìn cô bất đắc dĩ, lấy tay quệt nước mắt trên mặt cô, những giọt nước mắt vừa rơi xuống lại được cậu lau đi.
“Chị bị hù chết đấy.” Thư Nhã Vọng vẫn còn sợ, nói: “Nếu như em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao hả? Lần sau không được làm như vậy, chị thà mình bị đụng phải, cũng không muốn để em bị thương đâu.”
Hạ Mộc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ mím môi lại.
Thư Nhã Vọng ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc, hai người ngồi sóng vai trên giường, Thư Nhã Vọng nhìn quanh căn phòng quen thuộc, cảm thán: “Lâu lắm chị không tới nhà em rồi.”
Hạ Mộc cúi đầu ừ một tiếng, hàng lông mi dài trên đôi mắt, dưới ánh đèn để lại một cái bóng mờ, đặc biệt mang vẻ đẹp của tuổi thiếu niên.
Thư Nhã Vọng nhìn một hàng mô hình vũ khí quân đội được sắp trong tủ kính, cô bật dậy khỏi giường nhẹ nhàng bước qua, cầm lấy một chiếc máy bay chiến đấu đặt trên tay chơi đùa, rồi khẽ cười: “Em vẫn còn thích chơi mô hình nhỉ.”
Hạ Mộc mím môi: “Em không chơi lâu rồi.”
“Thật à? Hồi nhỏ em rất thích chơi mà. Ngày nào cũng chỉ chơi mô hình, chị nói chuyện với em, em cũng không thèm để ý.” Thư Nhã Vọng nghiêng đầu cười: “Chị mà không dể em chơi, em còn cắn chị nữa.”
Thư Nhã Vọng giơ tay phải lên như khoe khoang, chỉ vào dấu răng mờ mờ gần như không còn nhìn rõ trên cổ tay: “Xem đi, ở đây còn có kỉ niệm của em cho chị nè.”
Hạ Mộc quay đầu đi, hình như cậu nghĩ tới điều gì đó nên khóe môi nhếch lên thật nhẹ, Thư Nhã Vọng vui vẻ, lại quay sang nhìn mô hình đồ chơi trong tủ kính, bỗng có gì đó lóe lên, đôi mắt Nhã Vọng bị thứ đó hấp dẫn, cô thấy một sợi dây chuyền xinh xắn được treo trên mô hình chiếc xe tăng Tiger, trên sợi dây chuyền còn có hai chú cá hôn môi đáng yêu, Thư Nhã Vọng tò mò, cầm lên xem: “Này…Sợi dây chuyền này đẹp quá.” Nhìn nó trông quen thật.
Hạ Mộc thấy cô cầm thứ đó, ngay lập tức hoảng hốt nhào tới muốn giành lại sợi dây chuyền.
Thư Nhã Vọng bèn giấu sợi dây về phía sau, lại giống như khi còn nhỏ trêu cậu: “Này! Em kích động như vậy làm gì?”
“À, chị biết rồi.” Thư Nhã Vọng vừa tránh Hạ Mộc cướp lại vừa cười hỏi: “Không phải em có bạn gái rồi đấy chứ?”
“Không có.” Hạ Mộc vươn tay qua giật lại, Thư Nhã Vọng chạy vòng tròn, chạy tới chạy lui nhất định không để cho cậu bắt được cô, còn nói đùa với cậu: “Ha ha, nói chị nghe xem, chị rất tiến bộ, không cấm em yêu sớm đâu.”
Hạ Mộc lấy không được sợi dây, bực mình nói: “Không giỡn nữa, trả lại cho em.”
“Thứ này mua tặng cho cô gái em thích.” Thư Nhã Vọng dừng lại đứng bên cạnh giường, kết luận kiểu như mình hiểu rồi: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Hạ Mộc bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lựng lên, cậu bước lại bắt lấy hai tay Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng đứng không vững, tay lại không có chỗ vịn, lúc cậu xông tới, cô liền ngã về phía sau, Hạ Mộc lại không buông tay cô nên cũng té xuống theo Thư Nhã Vọng, hai người ngã sấp lên nhau trên chiếc đệm mềm mại đàn hồi, Thư Nhã Vọng bị đè xuống trên giường nhưng lại không cảm thấy đau, khi cô quay mặt sang thì thấy Hạ Mộc nằm đè trên người mình, mặt bất chợt đỏ lên, khuôn mặt cả hai rất gần nhau, đầu mũi chạm phải đầu mũi, hơi thở ôm lấy hơi thở, trái tim chồng lên trái tim, sự gần gũi làm cho người ta xấu hổ, bầu không khí vô cùng mờ ám.
Ánh mắt của Hạ Mộc tối tăm mơ hồ, cậu thiết tha nhìn chằm chằm vào Thư Nhã Vọng, khuôn mặt cũng hơi hồng, trái tim cậu lại đập quá nhanh, cứ nảy rồi lại nảy lên, giống như có ma quỷ thúc giục, cậu hơi cúi đầu, Thư Nhã Vọng ngây ngẩn nhìn cậu, cảm giác trên môi mình bị chạm khẽ một cái, Thư Nhã Vọng không tin nổi trừng to hai mắt, Hạ Mộc rất căng thẳng nhưng cậu không dừng lại, cậu lại chạm nhẹ lên môi cô lần nữa, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đó, cậu không biết hôn môi, chỉ chạm nhẹ vào một cái, sau đó thì để môi mình trên môi cô, bàn tay cậu nắm thật chặt lấy tay cô, không phải vì kiềm chế cô, cậu chỉ vô thức nắm chặt lấy nó, lòng bàn tay cậu rịn toàn mồ hôi, lại không biết là của cậu hay là của cô.
Thư Nhã Vọng sau khi hoảng hồn thì tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu tránh đôi môi của Hạ Mộc, cô dùng vai đẩy cậu ra nhưng Hạ Mộc không nhúc nhích.
“Hạ Mộc!” Thư Nhã Vọng gọi khẽ tên của cậu, giọng sượng sùng.
Ánh mắt Hạ Mộc lóe lên, cậu vùi mặt mình vào cổ cô, sau đó khẽ khàn kề bên tai cô hỏi: “Chị sẽ không quan tâm tới em nữa sao?”
Khuôn mặt Thư Nhã Vọng rất đỏ rồi, tim cũng đập rất nhanh, cô cứng người để mặc cậu đè, nói khẽ: “Không đâu.”
Hạ Mộc cắn môi nói bên tai cô: “Em thích chị.”
Thư Nhã Vọng không ngờ cậu lại thẳng thắn nói ra như vậy, thẳng thắn đến mức muốn trút hết nỗi lòng như không còn cách nào có thể kiềm nén chúng lại được nữa, Thư Nhã Vọng nhúc nhích khóe môi, cẩn trọng nói: “Hạ Mộc, em chỉ quen ỷ lại vào chị thôi.”
Hạ Mộc xoay khuôn mặt cô lại, rất nghiêm túc cũng rất cố chấp nhìn cô nói: “Không, em thích chị.”
Nếu như có thể, Thư Nhã Vọng cũng muốn mình có thể đáp lại cậu, nếu như có thể, cô thực sự hi vọng mình có thể cho mang lại hạnh phúc cho cậu, nếu như có thể cô thật lòng muốn trao cho chàng trai này thứ tình cảm mà cậu mong muốn. Thư Nhã Vọng thích Hạ Mộc, cô thật sự mong cậu có thể cười một lần, cho dù chỉ kéo nhẹ khóe môi, cho dù bờ môi chỉ hơi nhếch lên cũng được, cô chân thành hi vọng cậu có thể cười một lần. Nhưng… có những việc ngay cả bản thân mình cũng không có cách nào kiểm soát được.
Thư Nhã Vọng cụp mắt, khó nhọc nói: “Hạ Mộc à, chị chỉ xem em là em trai.”
Hạ Mộc không nói gì, cậu chỉ lấy sợi dây chuyền trong tay Thư Nhã Vọng ra, sau đó mở móc khóa rồi đeo lên trên cổ Thư Nhã Vọng, bàn tay chạm nhẹ lên đôi cá hôn môi, sau đó lại nhìn cô nói: “Chị hãy đeo nó, được không? Luôn đeo nó nhé.”
Đó là sợi dây chuyền cậu đã muốn tặng cho cô, ba năm trước, cậu mười bốn tuổi, cậu không hiểu tình yêu, cậu chỉ biết, đó là sợi dây chuyền mà cô thích, cho nên cậu đã cầm thẻ ngân hàng đi mua nó, chiếc thẻ đó là mẹ cậu cho cậu, cậu chưa từng dùng tới. Nhưng ngày hôm đó cậu đã dùng tới nó, cậu mua sợi dây chuyền về những tưởng sẽ tặng lại cho cô, hi vọng được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô dành cho cậu, hi vọng cô có thể vui vẻ ôm cậu vào lòng.
Nhưng…cậu không dám tặng cô, chưa bao giờ có cam đảm. Bản thân cậu cũng không biết tại sao mình không dám mang đi tặng cô. Giống như tặng đi rồi, thì một bí mật nào đó cũng sẽ bị phát hiện theo.
Hôm nay, cuối cùng cậu cũng làm được, cuối cùng cậu đã có thể đem cái bí mật đó nói cho cô hay, có lẽ từ hôm nay trở đi, cô không bao giờ còn cười với cậu thân thiết như vậy nữa, nhưng, cậu không hối hận, cậu muốn cô biết, cậu thích cô, và cậu sẽ mãi mãi thích cô như vậy.
“Nếu đó là điều em muốn.” Bàn tay Thư Nhã Vọng vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu: “Chị sẽ luôn đeo nó.”
Ánh mắt Hạ Mộc dần trở nên u ám, cậu không nói chuyện, từ lâu cậu đã biết mình không thể có được Thư Nhã Vọng, từ lâu cậu đã biết thế, nhưng cậu vẫn không muốn buông cô ra, cậu lại dùng hết sức mình ôm cô vào trong lòng, cậu vùi mặt bên cổ cô, hai mắt đau xót, trái tim cũng ê ẩm theo, cậu không muốn buông cô ra, không muốn…
-------------------------------------------------
Chương 8b: Không phải chỉ “thôi” không đâu
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Thư Nhã Vọng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô quay đầu nhìn Hạ Mộc thấy cậu vẫn còn khép hai mắt như đang ngủ rất say, có điều giữa hàng lông mày thường khẽ chau lại cho thấy cậu ngủ không được yên giấc, phía dưới bọng mắt còn có quầng thâm, Thư Nhã Vọng thở nhẹ một hơi dài, Hạ Mộc cứ ôm chặt lấy cô cả một đêm, cậu không làm gì cả chỉ biết ôm lấy cô, giống như một đứa trẻ sắp bị người ta bỏ rơi, cố gắng níu chặt lấy, có thế nào cũng không chịu buông tay. Hạ Mộc như thế làm cô không thể nào có thể bắt cậu buông ra cho bằng được, nên cô chỉ đành mặc kệ cho cậu ôm mình đến gần sáng.
Cô nhẹ nhàng cầm bàn tay Hạ Mộc đang đặt bên hông mình bỏ ra, có lẽ bởi cậu đang ngủ nên Hạ Mộc không hề nhúc nhích, Thư Nhã Vọng ngồi dậy bước xuống giường, cô nhẹ nhàng đi ra cửa, chậm rãi mở cửa phòng, lại không thể không quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên đang nằm trên giường một lần nữa, cậu vẫn còn giữ tư thế ngủ vừa nãy, tạm biệt, Hạ Mộc. Thư Nhã Vọng nói không ra tiếng, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, cô không để ý thấy hai bàn tay của chàng trai đang ngủ trên giường chầm chậm nắm chặt lại.
Đi ra khỏi biệt thự nhà Hạ Mộc, cô lại quay lại nhìn thêm một lần nữa phòng của cậu, phía sau cửa sổ bằng kính của căn phòng, một bóng người chợt nhoáng lên, Thư Nhã Vọng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giả bộ như không nhìn thấy gì, chỉ khẽ cúi đầu, bước đi nhanh chóng.
Về tới nhà, cô lại bị mẹ mắng cho, bà Thư la cô đi suốt đêm không về, Thư Nhã Vọng giải thích rằng mình phải chăm sóc cho Hạ mộc bị thương, ông Thư vừa nghe nói Hạ Mộc bị thương thì đã lo lắng, vội vàng hỏi, lúc biết được thì ra là do cô nên Hạ mộc bị liên lụy thì ông rất tức giận, chỉ vào mặt Thư Nhã Vọng nói: “Lần sau con mà để Hạ Mộc gặp chuyện nguy hiểm, thì ba không tha cho đứa con gái như con đâu, có nghe chưa?”
“Con biết rồi. Không có lần sau đâu.” Thư Nhã Vọng gật đầu uể oải, nhìn ba cô tức giận mà nghĩ, nếu như ba biết Hạ Mộc thích mình, không biết ba sẽ ra sức ngăn cản, hay là ngay lập tức đóng gói mình lại giao cho Hạ Mộc nhỉ?
Cô đoán có lẽ là ý sau, ba là người có ơn phải trả, chỉ cần nghe thấy Hạ Mộc muốn gì thì không chừng mắt chưa kịp chớp đã giao cho cậu.
Thư Nhã Vòng nằm lên giường, bất giác lại đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, cuối cùng không kiềm được lại cầm trong tay xem xét kĩ lưỡng, trên sợi dây chuyền bạc có hai chú cá hôn môi đang chu môi, hạnh phúc trao nhau nụ hôn. Sợi dây chuyền thật đẹp, rất hợp với chòm sao song ngư của mình.
A, trong đầu Thư Nhã Vọng chợt hiện lên một ý nghĩ, cô bỗng nhiên nhớ tới sợi dây chuyền này mình đã từng nhìn thấy rồi, mấy năm trước, cửa hàng rực rỡ đó, tủ trưng bày lộng lẫy, mình đứng ngoài tủ kính nhìn vào, vẻ mặt ao ước nhìn nó, đây…chẳng phải là sợi dây chuyền đó sao? Thì ra, khi đó cậu, đã thích cô rồi sao? Cô thở dài khe khẽ, đặt tay lên sợi dây chuyền có đôi cá hôn môi trên cổ, cảm giác lành lạnh rất giống Hạ Mộc.
Cô nắm chặt sợi dây chuyền trong tay không biết phải làm sao cho đúng. Ôi, phiền quá! Một mình Khúc Uất còn chưa giải quyết được, giờ lại thêm một Hạ Mộc!
Thư Nhã Vọng trở mình nằm trên giường, úp mặt vào gối, yên lặng suy nghĩ, Tiểu Thiên ơi, Tiểu Thiên, anh mau quay về đi, quay về đi.
Ngày kế tiếp, mọi việc cũng giống như trước đây, đi làm tan ca về nhà thì ngủ, đi làm tan ca về nhà lại ngủ, nhưng quan hệ của Thư Nhã Vọng và Hạ mộc đã thay đổi rất nhiều, Hạ Mộc không còn thích ở gần Thư Nhã Vọng như trước đây nữa, Thư Nhã Vọng mở cửa nhà ra, cũng không còn nhìn thấy Hạ Mộc yên lặng ngồi trong phòng làm bài tập nữa, mỗi lần cô muốn tìm ai đó đi ra ngoài chơi, ngón tay vừa bấm tới số của Hạ Mộc thì không biết tại sao lúc nào cũng lướt qua.
Cho dù cùng ở trong một đại viện, hai người cũng rất ít khi gặp nhau, khó khăn lắm mới chạm mặt cậu một lần, bất giác Thư Nhã Vọng cũng đỏ mặt lên, cô thấy xấu hổ bèn cúi đầu, chưa để cô nói gì đó thì Hạ Mộc đã đi rất xa rồi.
Thư Nhã Vọng nhìn bóng dáng Hạ Mộc mà thở dài, nhưng cô không thể không chấp nhận những thay đổi này. Có nhiều người, không thể làm người yêu cũng không còn làm bạn bè được nữa. Thư Nhã Vọng vẫn giữ đúng lời hứa của mình, mỗi ngày đều đeo sợi dây chuyền có đôi cá hôn môi, đôi khi, lúc xe của nhà Hạ Mộc chạy ngang qua trước mặt cô, cô thường hay nhìn vào cửa sổ xe, dù không nhìn thấy gì bên trong khung cửa sổ màu đen, nhưng cô có thể cảm thấy cậu thiếu niên đó bên phía kia cửa sổ, cũng đang nhìn cô, nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô.
Mùa hè nóng bức mau chóng trôi xa, Thư Nhã Vọng trên công trường rất cẩn thận tránh né Khúc Uất Nhiên, cô rất sợ mình lại tình cờ gặp phải gã ta, chỉ cần nhìn thấy người có vóc dáng tương tự như Khúc Uất Nhiên hay là nghe được giọng nói giống của Khúc Uất Nhiên, cô sẽ chạy trốn thật nhanh.
Tiêu Tuyết nói với vẻ rất khinh bỉ: “Em coi em kìa, mắc phải bệnh sợ Khúc Uất Nhiên rồi. Đáng sợ vậy sao?”
Thư Nhã Vọng chui từ dưới gầm bàn ra ngoài: “Em có sợ anh ta đâu, tại em không muốn lôi thôi dài dòng với anh ta.”
Tiêu Tuyết chỉ ra ngoài cửa sổ, hoảng hồn kêu một tiếng: “A, Khúc Uất Nhiên tới!”
Thư Nhã Vọng vừa nghe thấy thế đã lui xuống gầm bàn, căng thẳng nói: “Nhất định đừng cho anh ta vào đây.”
Tiêu Tuyết cười ha ha: “Còn nói em không sợ anh ta.”
Thư Nhã Vọng biết mình bị lừa rồi, nhăn nhăn mũi, thở hổn hển chui ra, nhào về phía Tiêu Tuyết đang trưng ra vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác: “Đồ xấu xa! Để coi em trị chị như thế nào.”
Tiêu Tuyết thè lưỡi tinh nghịch, trốn tránh Thư Nhã Vọng, lấy túi xách đưa cho cô lấy lòng nói: “Ha ha, hết giờ làm rồi hết giờ làm rồi, đừng phí thời gian đánh chị nữa.”
Thư Nhã Vọng cầm túi xách, xem đồng hồ, quả thật tới giờ tan làm rồi, cô nhướng mày, quyết định tha cho cô ấy một con đường sống, mai lại trị tội tiếp: “Đi thôi, hết giờ rồi.”
Hai người mang túi xách, nói nói cười cười bước ra khỏi công trường, đi được một đoạn, Tiêu Tuyết vô cùng xúc động kéo Thư Nhã Vọng lại nói: “Nhìn kìa! Nhìn kìa, đẹp trai thế.”
Thư Nhã Vọng lập tức nghiêng người nhìn qua: “Gì? Gì?”
“Kìa!” Tiêu Tuyết ra sức đánh mắt về phía bên phải: “Nhìn kìa, hình như anh ta lại cười với chị đấy! Ôi trời, đẹp trai quá đi!”
Thư Nhã Vọng chớp mắt nhìn theo hướng đó, thì thấy một chàng trai khôi ngô đứng bên phía đường đối diện đang nhìn cô mỉm cười, Thư Nhã Vọng ngạc nhiên, bỗng hô lên một tiếng, vui vẻ chạy lên phía trước, nhào vào trong lòng anh.
Chàng trai tươi cười đón lấy cô, dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực, cậu nói bằng giọng trầm trầm: “Anh về rồi, Nhã Vọng.”
Thư Nhã Vọng ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng rắn chắc, cọ tới cọ lui trong lòng anh, nũng nịu nói: “Em nhớ anh.”
Đường Tiểu Thiên hôn lên lớp tóc mền mại trên định đầu cô, ánh mắt nồng nàn tình cảm: “Anh cũng nhớ em.”
Tiêu Tuyết sụp vai ảo não, lắc đầu quay người bỏ đi, trời ạ, thì ra là bạn trai của Thư Nhã Vọng. Cái con bé này, thật là, thật là hạnh phúc quá đi thôi!
Đúng lúc này, có một chiếc xe con lướt qua bên cạnh cô, dừng lại trước chỗ Đường Tiểu Thiên và Thư Nhã Vọng đang ôm nhau, kèn xe kêu tin tin mấy tiếng, sau đó cửa sổ xe mới hạ xuống, Khúc Uất Nhiên ngồi trên ghế lái, nhoài đầu ra ngoài: “Tiểu Thiên! Lâu lắm không gặp cậu.”
Thư Nhã Vọng vừa nghe thấy tiếng Khúc Uất Nhiên, bất giác hơi cứng người lại, cô quay lại trừng ánh mắt dữ dằn nhìn gã, Khúc Uất Nhiên lại không hề hấn gì, còn vô cùng ti tiện nháy mắt với cô, Thư Nhã Vọng tức lắm dù không thể đi tới cho gã một cái tát.
Đường Tiểu Thiên nắm tay Thư Nhã Vọng, tươi cười bước lại: “Đại ca, lâu lắm không gặp.”
Hai người bắt tay nhau, còn nắm tay thành quả đấm huých một cái, họ cười với nhau, người khác nhìn vào sẽ cho rằng quan hệ rất tốt.
Khúc uất Nhiên có vẻ rất vui khi gặp Đường Tiểu Thiên, chỉ về ghế sau xe nói: “Đi nào, lên xe đi, anh mời cơm.”
Thư Nhã Vọng kéo Đường Tiểu Thiên lại, đánh mắt ra hiệu mình không muốn đi với cậu.
Đường Tiểu Thiên lại nắm chặt tay cô thêm chút nữa, cúi đầu dịu dàng nói: “Không sao đâu.”
Thư Nhã Vọng ngước lên nhìn Đường Tiểu Thiên, cô cảm thấy thì ra anh đã trở nên trưởng thành, chững chạc như vậy rồi, chỉ một câu nói đã cho cô cảm giác an tâm khó mà diễn tả nổi.
Thư Nhã Vọng gật đầu, bước theo Đường Tiểu Thiên lên xe, hai người ngồi vào ghế sau. Khúc Uất Nhiên nhìn thoáng qua họ trong kính chiếu hậu, bàn tay hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau, như một giây cũng không muốn tách rời.
Thư Nhã Vọng biết rõ Khúc Uất Nhiên đang âm thầm quan sát hai người họ, Thư Nhã Vọng vừa tức giận nhặt cà rốt mình không thích cho vào chén vừa cười nói: “Còn một năm nữa.”
Trong mắt Thư Nhã Vọng rất vui vẻ, Đường Tiểu Thiên quay sang đối diện với Thư Nhã Vọng, Khúc Uất Nhiên dựa người trên ghế, nụ cười rực rỡ nhắc lại những chuyện trong doanh trại quân đội trước đây cùng Đường Tiểu Thiên.
Thư Nhã Vọng vừa ăn vừa nghe chuyện này chuyện kia, có lúc cô nghe thấy Đường Tiểu Thiên sang sảng hỏi chuyện.
“Lần này cậu về nghỉ bao lâu?” Khúc Uất Nhiên lại hỏi, ánh mắt gã hiện lên tia xảo quyệt, bàn chân lén lút khẽ chạm nhẹ lên chân Thư Nhã Vọng dưới bàn.
Thư Nhã Vọng vội rụt chân về phía sau, vẻ mặt tức giận trừng mắt với gã, Khúc Uất Nhiên không nhìn cô nhưng lại nở một nụ cười cợt nhả.
“Nghỉ đông được một tháng.” Đường Tiểu Thiên thật lòng đáp, rồi quay đầu lại nhìn Thư Nhã Vọng đã ngừng ăn, dịu dàng hỏi: “Em ăn no chưa”
Thư Nhã Vọng gật đầu: “Ừm.” Không phải cô ăn no rồi mà là nhìn thấy tên đó là ăn không vô!
“Vậy em về nhà trước nhé, anh với đại ca lâu rồi không gặp, muốn đi uống chút rượu trò chuyện với nhau.”
Thư Nhã Vọng không vui nhìn anh chằm chằm.
Đường Tiểu Thiên cười ấm áp: “Đi thôi, ngoan nào.”
Thư Nhã Vọng vẫn khăng khăng nhìn cậu, tuy trong lòng rất không vui nhưng miệng vẫn hé ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, anh đi nhé.”
Đường Tiểu Thiên gật đầu, Thư Nhã Vọng cầm lấy áo khoác vừa định đứng lên thì lại bị Đường Tiểu Thiên kéo lại, Thư Nhã Vọng rất kinh ngạc, ngây ngẩn nhìn anh, Đường Tiểu Thiên lại cười rồi hôn lên môi cô một cái, sau đó xoa xoa tóc cô nói: “Đừng giận, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi, được không?”
Mặt Thư Nhã Vọng đỏ rần, không ngờ rằng Đường Tiểu Thiên bây giờ lại có gan lớn như vậy, trước đây chuyện hôn trộm nhau chỉ có một mình cô dám làm! Còn…còn bây giờ anh dám làm thế, nhưng nó lại khiến trái tim cô đập rộn rã, mặt mày đỏ hồng, trong lòng rất thích thú.
Thư Nhã Vọng ráng cười, gật đầu, hờn dỗi lườm anh, bỏ lại một câu anh trở về sớm một chút rồi bước chân sáo ra về.
Ánh mắt Đường Tiểu Thiên dõi theo Thư Nhã Vọng, cho đến khi cô ngồi vào xe taxi mới cười cười thôi không nhìn nữa.
Khúc Uất Nhiên cũng nhìn theo bóng lưng Thư Nhã Vọng nói: “Quả là một cô gái dễ dàng thõa mãn.”
Chỉ một nụ hôn nho nhỏ như thế mà có thể là cô ấy vui vẻ như vậy. Đường Tiểu Thiên quay đầu lại, nhìn Khúc Uất Nhiên cười: “Đại ca, lâu rồi chúng ta không có so tài. Đi luyện đi?”
Khúc Uất Nhiên chau mày, bỗng cười như hiểu ra, gật đầu nói: “Được, đi thôi.”
Khúc Uất Nhiên chở Đường Tiểu Thiên tới một sân bóng rổ bỏ hoang, bởi vì ngoài trời rất lạnh nên trên sân bóng rổ không có ai, Đường Tiểu Thiên và Khúc Uất Nhiên đều cởi áo khoác ra, sắc trời dần tối, Đường Tiểu Thiên nhìn Khúc Uất Nhiên hỏi: “Đại ca, muốn tôi nhường cho anh không?”
Khúc Uất Nhiên cười cợt: “Nhóc con, tiến bộ đấy, lời này cũng nói ra được.”
Đường Tiểu Thiên không cười nữa: “Vậy tôi không khách sáo.”
Nói dứt, anh đã vung nắm đấm lên, giáng xuống một quyền, Khúc Uất Nhiên không tránh được, cơ thể rắn chắc bị trúng một đấm, Đường Tiểu Thiên nhân lúc gã còn chưa đứng vững, xoay người đá thêm một cú, Khúc Uất Nhiên đỡ bằng hai tay nhưng vẫn bị cú đá của Đường Tiểu Thiên khiến cho phải thụt lùi về sau mấy bước.
Cánh tay Khúc Uất Nhiên bị đá trúng tê dại, gã nói: “Hừ, càng ngày càng lợi hại đấy.”
Đường Tiểu Thiên lắc đầu: “Là anh nhường đấy thôi.”
Khúc Uất Nhiên cười, xiết chặt đấm tay tấn công, thi đấu đọ sức chính thức bắt đầu, Đường Tiểu Thiên rất giỏi đánh nhau, Khúc Uất Nhiên cũng không yếu, có điều, cho dù là trước đây hay bây giờ, Khúc Uất Nhiên cũng chưa từng thắng được Đường Tiểu Thiên. Lần nào cũng bị anh kìm chặt nằm trên đất, nhưng cho dù là vậy, Khúc Uất Nhiên vẫn rất thích đấu với Đường Tiểu Thiên, bởi vì để cho mồ hôi tuôn đầm đìa, toàn thân dậy lên cảm giác đau đớn bất lực khiến gã cảm thấy rất thoải mái, vô cùng sung sướng.
Khúc Uất Nhiên thở hổn hển nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, nhìn lên những ngôi sao lập lòe trên nền trời, cười ha hả: “Tiểu Thiên ạ, cậu vẫn như vậy, không giấu diếm được suy nghĩ của mình.”
Đường Tiểu Thiên mướt mồ hôi đi qua, đưa tay kéo Khúc Uất Nhiên té nằm trên mặt đất lên, sau đó nhìn chăm chăm vào gã, lạnh lùng cảnh cáo: “Đại ca, con gái trên đời này rất nhiều, anh đừng đụng tới Nhã Vọng của tôi. Nếu không lần sau, tôi thật sự sẽ không khách sáo nữa.”
“Lần này cậu cũng đâu có nương tay hả.” Khúc Uất Nhiên nhếch miệng, đau đớn như kim châm vào tim, gã giơ tay xoa một cái, cười nhạo: “Bốn tháng, tôi gặp cô ấy đến giờ đã được bốn tháng.”
Khúc Uất Nhiên đứng thẳng người lên, lồng ngực lại đau nhói, gã lại ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Thiên, tức cười nói: “Nếu thật lòng tôi muốn chạm đến cô ấy, cô ấy đã bị tôi ăn từ lâu, một mẩu vụn cũng chẳng còn.”
Đường Tiểu Thiên xiết chặt nắm tay giơ lên, Khúc Uất Nhiên không tránh né lại nói tiếp: “Chỉ nói giỡn thôi mà.”
Nắm đấm của Đường Tiểu Thiên khựng lại, nắm lấy áo gã nói: “Giỡn à? Anh có biết làm như vậy sẽ khiến Nhã Vọng hoảng sợ không.”
Khúc Uất Nhiên chụp lấy tay anh gỡ ra: “Các người thật, quá nghiêm túc, một người hai người đều như vậy, không biết đùa giỡn.”
Gã cố gắng đứng lên, nhặt lấy áo khoác trên đất, cười như không có gì xảy ra: “Đời người, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc chơi.”
“Khúc Uất Nhiên!” Đường Tiểu Thiên lạnh nhạt gọi tên gã.
Khúc Uất Nhiên khoác một cánh tay trên vai Đường Tiểu Thiên, một tay ôm ngực: “Tiểu Thiên, cậu bẻ gãy xương sườn anh rồi, đau quá.”
Đường Tiểu Thiên đưa tay ra đỡ lấy gã, buồn bực nói: “Mới gãy ba cái thôi, nhẹ lắm rồi.”
“Quá đáng quá, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.”
Đường Tiểu Thiên nói rất chắc chắn: “Đối với tôi thì không phải chỉ “thôi” không đâu.”
“Được rồi, đừng giận nữa.” Khúc Uất Nhiên vỗ lên vai anh, cười có chiều suy nghĩ: “Anh chú chỉ muốn thử xem cô ấy có đáng hay không thôi.”
“Đáng cái gì?”
Khúc Uất Nhiên cúi đầu cười: “Có đáng để cậu yêu cô ấy như thế không thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT