Chiếc SUV biến mất khỏi tầm nhìn. Bree nhanh chóng quay lại với kệ đồ nằm bên cạnh quầy mật ong của mình và bắt đầu treo những quả trang trí cây thông Giáng sinh lên cành cây giả cô tự làm, ngăn dưới là những hũ son dưỡng, nến sáp ong và những bánh xà phòng hình bông hoa. Cô ấy xếp chúng không theo trật tự, cố ý tạo ra cảm giác không cân bằng.
Khi Toby rời đi để kiếm đồ uống, Lucy cố tìm hiểu xem chuyện gì vừa mới xảy ra. “Cô và Panda biết nhau ư?”
Cái cành cây giả nghiêng đi muốn đổ. Bree nhấc hai quả trang trí ra và chỉnh lại. “Tôi chưa bao giờ gặp anh ta.”
“Nhưng cô biết anh ấy?”
Bree di chuyển một quả trang trí khác. “Không.”
Lucy không hề tin. “Hãy nghĩ rằng giờ cô có thể tin tưởng tôi một chút rồi.”
Bree kéo giỏ đựng xà phòng sang bên trái một vài inch.
Vai cô ấy nâng lên khi cô hít một hơi sâu. “Tôi từng sống trong ngôi nhà của anh ấy.”
Lucy sửng sốt. “Ngôi nhà Remington ư?”
Bree lần mò trong túi để tìm thuốc lá. “Sabrina Remington West. Đó là tên đầy đủ của tôi.”
“Tại sao cô chưa từng đề cập tới chuyện này?”
Bree nhìn về phía hàng cây, nơi theo hướng đó chính là ngôi nhà cũ của cô ấy. Sự yên lặng kéo dài quá lâu khiến Lucy không nghĩ cô ấy định trả lời. Cuối cùng, cô ấy lên tiếng, “Tôi không thích nói về nó thậm chí cả nghĩ về nó cũng không, thật ngớ ngẩn, nhưng tôi luôn nghĩ về nó mọi lúc.”
“Tại sao vậy?”
Bree nhét tay sâu hơn vào trong túi. “Tôi có rất nhiều kỷ niệm gắn bó với ngôi nhà. Cả những kỉ niệm khá phức tạp nữa.”
Lucy hiểu những kí ức phức tạp nghĩa là gì.
“Tôi đã dành mỗi mùa hè ở đây suốt từ khi còn nhỏ xíu tới lúc trưởng thành,” Bree nói. “Tôi không tới đây nữa khi tôi khoảng 18, nhưng những thành viên khác trong gia đình tôi vẫn sử dụng nó vài năm cho tới khi cha tôi mất và mẹ tôi chuyển tới nhà dưỡng lão. Cuối cùng thì quá đắt đỏ để giữ ngôi nhà lại nên anh trai tôi giao bán nó.”
“Rồi Panda mua.”
Cô ấy gật đầu. “Tôi biết anh ta nhưng chưa bao giờ gặp. Nó thật là một cú shock khi cuối cùng cũng thấy anh ta.” Cô nghiền ngẫm lớp sơn móng tay bắt đầu tróc của mình. “Thật khó khi nghĩ tới một người nào đó khác sống trong ngôi nhà của mình.” Cô ấy nhìn Lucy mang vẻ có lỗi. “Đáng lẽ tôi phải nói với cô, nhưng tôi không quen việc giãi bày tâm sự với người khác.”
“Cô không nợ tôi lời giải thích nào cả.”
“Không. Tình bạn của cô với tôi có ý nghĩa nhiều hơn cô nghĩ lắm.” Một lần nữa, cô ấy lại bắt đầu vỗ vỗ túi quần mình để tìm thuốc. “Chết tiệt, những điếu thuốc của tôi đâu rồi?”
“Cô để chúng trong kho, nhớ không? Cô đang cố cai.”
“Khốn khiếp.” Cô ấy ấn người xuống chiếc ghế Adriondack cổ màu vàng nhạt và nói, với vẻ ương ngạnh. “Tôi biết Scott ngoại tình.”
Mất một lúc Lucy mới nhận ra chủ đề đã thay đổi.
“Chồng cô?”
“Trên danh nghĩa thôi.” Đôi môi cô siết lại đầy cay đắng. “Tôi đã từng thấy rất hãnh diện khi anh ta yêu tôi nhưng chúng tôi mới chỉ kết hôn được khoảng hai năm trước khi anh ta bắt đầu ngoại tình. Tôi đã phát hiện ngay lúc đó.”
“Nó hẳn khiến cô tổn thưởng lắm.”
“Nó khiến tôi đau lòng ghê gớm, nhưng tôi đã tha lỗi cho anh ta. Anh ta có bằng cử nhân. Còn tôi rời trường đại học sau năm đầu tiên để kết hôn với anh ta, vì thế tôi cho rằng mình không đủ thông minh để thu hút anh ta. Nhưng nó vẫn tiếp tục diễn ra, và tin tôi đi, tất cả những người phụ nữ đó đều không hề thông minh.”
“Anh ta nói gì khi cô đối chất với anh ta?” Cô chống tay lên thành ghế và siết chặt bàn tay ôm lấy mình. “Tôi đã không làm thế. Tôi giả vờ không biết.” Giọng cô ấy ngập tràn nỗi đau. “Cô tưởng tượng được không? Tôi đã nhu nhược tới mức nào vậy?”
“Hẳn cô có lý do của mình.”
“Chắc là vậy. Tôi đã không muốn từ bỏ cuộc sống của mình.” Cô nhìn vô định về phía con đường. “Tôi là một trong những người phụ nữ không quan tâm tới vấn đề nam nữ bình quyền. Tôi không có tham vọng trong công việc. Tôi muốn những gì những người phụ nữ tôi thấy xung quanh khi mình trưởng thành có. Một người chồng, những đứa trẻ – điều đó thật may mắn. Scott luôn khước từ chuyện đó, ngay cả nhắc đến cũng không.” Cô ấy đứng lên. “Tôi muốn một ngôi nhà xinh đẹp. Chẳng bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc. Biết chính xác nơi tôi thuộc về. Tôi muốn sự an toàn quá nhiều tới mức sẵn sàng bán rẻ lòng tự tôn của mình để có nó. Thậm chí tới cuối cùng…
Một năm trước …” Cô ấy dừng lại, ôm lấy mình, khuôn mặt cô đầy vẻ ảm đạm. “Tôi không phải là người ra đi. Là anh ta. Tôi vẫn còn níu kéo, như một người vợ vô dụng trung thành.”
Lucy ngập tràn cảm giác hối tiếc. “Bree…”
Bree từ chối nhìn vào mắt cô. “Loại phụ nữ nào để mình bị đối xử như vậy chứ? Lòng tự trọng
của tôi vứt đi đâu rồi? Lòng can đảm của tôi ở đâu rồi?”
“Có lẽ hiện tại cô đã tìm thấy nó.”
Nhưng Bree lún quá sâu trong sự chán ghét bản thân để có thể chấp nhận sự thanh thản cho chính mình. “Mỗi khi nhìn vào gương, tất cả những gì tôi thấy là căm ghét và phẫn nộ.”
“Lau gương thật sạch và nhìn ngắm lại lần nữa đi. Tôi thì thấy một người phụ nữ tuyệt vời đang tự gây dựng một công việc rất tốt và còn là người bảo hộ cho một đứa trẻ không hề dễ chiều chút nào.”
“Vài công việc chứ. Một quầy bán mật ong sập xệ ở giữa nơi đồng không mông quạnh.”
“Nó không sập xệ. Nhìn xung quanh cô đi. Đây là Taj Mahal trong những quầy bán nông sản đấy. Mật ong ở đây là loại ngon nhất mà tôi từng ăn, khách hàng mới vẫn dừng lại mọi lúc, cô vẫn tiếp tục làm thêm những sản phẩm mới và chúng đang mang lại lợi nhuận.”
“Tất cả tôi đã dung vào việc mua thêm hũ đựng mới và những quả trang trí rồi, còn không nhắc tới khuôn xà phòng và những chai hương liệu mùi dừa để làm nước rửa nữa. Điều gì xảy ra khi lễ lao động tới và du khách rời đi? Rồi khi mùa đông tới và Toby thì càng ngày càng nổi loạn khi bước vào tuổi dậy thì?”
Lucy không có câu trả lời đơn giản nào cho những câu hỏi đó. “Rồi cô sẽ tự mình khám phá ra những thứ khác. Tôi cũng dám cá chắc chắn sẽ như thế.” Lucy có thể thấy Bree không mấy để tâm những lời cô nói và rồi cái cảm giác muốn khiến cho người khác tốt lên của cô xuất hiện mạnh mẽ.
“Nếu Scott xuất hiện ở đây hôm nay và nói anh ta biết mình đã mắc sai lầm? Nếu anh ta nói anh ta muốn cô trở lại và anh ta sẽ không bao giờ phản bội cô lần nữa? Cô sẽ làm gì?” Bree nghĩ về nó. “Nếu Scott xuất hiện ở đây ư?” cô nói chậm rãi.
“Chỉ là giả sử thôi.”
“Nếu Scott xuất hiện…” Hàm cô siết lại. “Tôi sẽ nói với anh ta là cuốn xéo ngay lập tức.”
Lucy mỉm cười. “Chính xác những gì tôi nghĩ.”
—
Lucy chờ cho tới khi Panda kết thúc bài tập buổi chiều trước khi cô lên tầng tìm anh. Câu chuyện của Bree giải thích cho phản ứng của cô ấy khi gặp anh còn phản ứng của anh khi gặp cô ấy thì không. Anh đứng giữa phòng ngủ nhỏ và bừa bộn mà anh đã chọn cho mình. Khi anh kéo chiếc áo phông chết tiệt của mình qua đầu, khuôn ngực anh hiện ra đẫm mồ hôi và cực kỳ săn chắc khiến cô xao lãng. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng. “Tại sao anh lỗ mãng với Bree quá vậy?”
Anh ngồi lên mép giường để cởi giầy ra. “Tôi không hiểu em đang nói về cái gì.”
“Anh hiểu đấy.” Một chiếc giầy anh thả rơi xuống sàn. “Khi tôi giới thiệu Bree, anh quay thẳng người trở lại xe và lái đi như một cậu trẻ choai choai cố gắng chống đối lại lệnh giới nghiêm bố mẹ. Thậm chí anh còn không nói xin chào.”
“Tôi vẫn luôn là người như thế mà.” Chiếc giầy thứ hai đáp xuống với một tiếng bịch.
“Anh là một người lịch sự hoàn hảo khi anh muốn thể hiện ra như thế.” Anh vo tròn đôi tất. “Tôi phải đi tắm đây.”
“Anh có thể tắm sau mà.”
Nhưng hiển nhiên không, vì anh ngay lập tức bước ngang qua cô rồi đi dọc hành lang tới phòng tắm. Rồi đóng sập khóa cửa lại ngay lập tức.
Anh lảng tránh cô suốt phần còn lại của buổi chiều. Cô sửa nước sơn móng tay đen của mình, nhuộm phần tóc mái màu đỏ thẫm và dán lại hình xăm rồn. Sau đó cô lên tầng để làm phiền Temple, điều mà sau đó trở thành một sai lầm lớn của cô. Một bài tập rất nặng và một buổi giáo huấn khó chịu về sự ngớ ngẩn trong quan điểm tập “Vừa Đủ” của Lucy khiến cô cạn kiệt sức lực và bực mình mà không chút đi đâu được.
Temple từ chối mọi đề nghị để Lucy nấu các món ăn ngoại trừ salad với vài thức rau đơn giản, rồi tối đó họ ăn nhiều đồ ăn đông lạnh hơn, có gà tây sấy, gạo nâu và củ cải vàng nghiền. Lucy sử dụng nốt vui vẻ cô tích góp được từ năm 14 tuổi. “Món này thì sao.”
“Nó cũng béo lắm,” Temple trả lời với vẻ luôn tự cho mình là đúng.
“Cô mắc chứng gì thế,” Lucy càu nhàu.
Panda nhướn một bên lông mày. Temple vươn qua bàn để vỗ nhè nhẹ lên tay Lucy. “Ai đó mắc hội chứng PMS này. (Hội chứng tiền kinh nguyệt gây rất nhiều khó chịu, ức chế về cả thể xác và tinh thần phụ nữ.)” Panda chống khuỷu tay lên bàn. “Thề có chúa, nếu tôi còn nghe thêm bất kỳ từ nào về PMS, đau bụng kinh hay thậm chí là mụn trứng cá nữa thì tôi sẽ tìm thứ gì đó để đập đấy.”
Temple vẫy tay về phía cánh cửa. Panda quắc mắt nhìn. Lucy vẫn chưa có cơ hội ở một mình với anh và cô không muốn nói về chuyện xảy ra ở quầy nông sản trước mặt Temple vì thế cô tìm một thứ khác để đổ lỗi cho cảm xúc bực tức trong người. “Tôi ghét cái bàn này.”
“Cứng đầu thật,” Panda nói.
Temple khịt mũi. “Anh ta thích được vây quanh bởi những món đồ trông nghèo nàn. Nó nhắc anh ta về tuổi thơ bất hạnh của mình.”
“Bất hạnh như nào cơ?” Lucy hỏi. “Anh ta chưa bao giờ nói với tôi về nó.”
“Bố tôi là một người buôn ma túy, ông ta bị bắn chết bởi một vị khách đang bất mãn khi tôi lên hai,” anh nói như đó là chuyện hiển nhiên. “Mẹ tôi là một con nghiện. Chúng tôi có những con chuột ở trong nhà làm bạn. Đó là phần Temple thích nhất.”
“Và anh ta đã trộm thức ăn để họ có cái cho qua bữa,” Temple nói hân hoan. “Không phải nó buồn lắm sao?”
Lucy đẩy đĩa mình đi. Nó có vẻ chẳng ổn chút nào khi Temple còn biết nhiều về anh hơn cô. “Cô còn biết gì khác nữa không?”
“Anh ta tốt nghiệp đại học với bằng danh dự đấy (Bằng được cấp cho số ít những sinh viên có thành tích xuất sắc, có cống hiến hoặc đóng góp đem lại vinh dự cho trường, khu vực, quốc gia.)” Temple nói.
Panda cau mày, rõ ràng là không hài lòng bởi bất kỳ thông tin nào chứng minh anh không phải một mối đe dọa tới cộng đồng. “Làm sao cô biết được cái đó?”
“Google.” Cô ấy hít vào. “Anh không nghĩ là tôi tiếp tục thuê anh nếu không tìm hiểu rõ ràng về anh đấy chứ?”
“Bằng cách tìm kiếm tôi trên Google sao? Cô quả là một thám tử kỳ tài đấy.”
“Anh ta còn từng phục vụ trong quân đội nữa,” Temple tiếp tục. “Nhạt nhẽo. Không may là tôi không tìm được gì về tình sử của anh ta cả. Tôi nghĩ chúng ta có thể chắc chắn một điều là có một hàng dài những trái tim tan vỡ bị bỏ lại phía sau đấy.”
“Hoặc là những nấm mồ phụ nữ không tên,” Lucy nói, và đó cũng là câu duy nhất khiến anh mỉm cười.
Làm sao Temple có thể tập với anh mỗi ngày mà không lột sạch quần áo trên người anh ra? Thay vào đó, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cô đều lo nhìn ra ngoài cửa sổ tìm anh. Lucy nhìn chăm chú đường gân chạy dọc bên cổ anh. Cái phần cô rất thích cắn. Anh phát hiện cô đang nhìn và ném cho cô cái nhìn nói rằng anh biết chính xác cô đang nghĩ gì trong đầu.
—
Panda không tới qua cánh cửa trượt phòng cô tối đó và căn nhà thuyền vẫn tối đen. Đó là lần đầu tiên họ không ở cùng nhau kể từ khi bắt đầu mối quan hệ, điều này khiến cô băn khoăn… Nếu mối liên hệ giữa anh và Bree chỉ là vấn đề đất đai thì tại sao anh lại có vẻ bí mật quá vậy?
Mưa lất phất trên cánh cửa sổ vào sáng hôm sau, y như tâm trạng cô. Anh không muốn cô biết điều gì? Cô muốn mối quan hệ của họ hoàn toàn đơn giản – không góc khuất hay những bí mật đen tối nào để khiến cô phải cân nhắc khi họ không ở cạnh nhau. Cô mặc vào một chiếc áo mưa màu vàng đã cũ mà người nào đó trong gia đình Remington, có thể là Bree, đã bỏ lại trong tủ đồ dưới gầm cầu thang, rồi cô bước ra ngoài, đi qua bãi cỏ đẫm nước. Nhưng thay vì đi về phía khu rừng, cô bước về phía khoảng đất bỏ không ở phía bắc ngôi nhà, một khu vực đất đá mà cô đã không nhận ra từ hồi đầu rằng cũng thuộc phần sở hữu của anh. Khi tới được đỉnh của một con dốc thoai thoải, cô gần như hết hơi.
Panda đứng sát mép vách đá dựng đứng, hình ảnh đó xuất hiện trong tâm trí cô cứ như là tất cả không gian bị bao phủ bởi sự ảm đạm, tĩnh mịch của anh vậy. Anh mặc một chiếc áo da đắt tiền màu xám đậm với quần bò. Đầu anh cứ mặc phơi mưa, mái tóc ướt và bị gió thổi tung rối bù. Cô bị hút mắt vào khuôn mặt ngăm đen và ướt nước mưa của anh. Trông anh không mấy vui vẻ khi thấy cô.
“Tôi không có vụ làm tình tối qua,” cô nói. “Tôi đang nghĩ về việc sa thải anh.”
Panda đã hình dung ra việc cô sẽ khởi đầu một cuộc đối đầu nhưng anh đã hy vọng mình có chút thời gian trước khi nó xảy ra. Đáng lẽ ra anh nên biết từ trước. Chết tiệt. Nếu anh không rời khỏi nơi này – tránh xa cô – thì anh sẽ sớm muộn mất kiểm soát. Anh đã thử nói với Temple để anh hủy hợp đồng nhưng cô ấy từ chối. Khi chuyện này qua đi, anh sẽ trở lại làm công việc mà anh giỏi nhất, bảo vệ khách hàng của mình khỏi những mối đe dọa thực sự.
Gió thổi lật cổ áo khoác của anh. “Tôi khuyên em không nên sa thải tôi,” anh nói với cô. “Tôi có một cuộn băng sex đấy.” Cô không cười. Trong chiếc áo mưa vàng, với chiếc mũ viền đen đội trên mái tóc kỳ quái của cô và cổ áo 3 phân dựng lên, cô trông hệt như một con ong nghệ ướt đẫm.
“Anh đang nói dối,” cô nói. “Nói với tôi lý do anh cư xử như thế khi thấy Bree.”
“Tôi sẽ nói dối về một thứ quan trọng như cuốn băng sex ư?”
“Còn không thèm chớp mắt. Tôi biết gia đình Bree từng sở hữu ngôi nhà. Cô ấy nói với tôi chuyện đó.”
Đáng lẽ anh nên nhận ra sự liên kết giữa người phụ nữ tên Bree mà Lucy hay ghé qua nhà chơi và Sabrina Remingon West, nhưng công việc ngớ ngẩn anh đang làm khiến đầu óc anh trì trệ chẳng suy nghĩ được gì. “Những chiếc camera rất nhỏ,” anh nói. “Tôi cực giỏi trong việc tìm chỗ giấu chúng đấy.”
Một lần nữa, cô không cười. Cô nói thẳng vào chủ đề nhưng anh không muốn. “Bree nói với tôi cô ấy chưa bao giờ gặp anh,” cô nói. “Vậy tại sao anh bỏ đi như vậy?”
Anh lên tiếng với một lời giải thích có vẻ hợp lý. “Cô ấy khiến tôi nhớ tới bạn gái cũ của mình.”
Anh lờ đi hạt mưa trượt trên gò má cô để chú tâm vào lời nói châm chọc. “Tôi không hỏi về quá khứ đen tối của em. Nên để quá khứ của tôi ở chỗ của nó.”
“Anh không hỏi về quá khứ của tôi bởi anh biết nếu tôi kể về nó thì anh sẽ ngủ gật mất.” Cô dừng lại.
“Một thứ tôi nghĩ mình sẽ sửa.”
Rồi anh cau mày. “Em nói với cô ấy em là ai. Em không thực sự nghĩ cô ấy sẽ giữ bí mật cho em chứ?”
“Cô ấy có một tháng để kể cho người khác rồi. Và ngoài tình bạn mơ hồ với Temple thì Bree là người bạn duy nhất tôi có trên đảo.”
Điều gì khiến anh để ý chuyện đó. “Ai cần bạn bè ở đây chứ?” anh nói. “Chúng ta đều sẽ rời đi sau vài tuần nữa.” Anh lên giọng trong câu cuối. “Em đang quá dễ dãi với mọi người. Em đạp xe vào thị trấn bất cứ lúc nào em thích, nói chuyện với bất kỳ người nào em muốn. Chuyện đó không hay ho đâu.”
“Tôi thích giao tiếp, và tôi không phải chủ đề của cuộc đối thoại này. Chúng ta đang nói về anh, và nếu anh không nói thật, tôi sẽ bắt đầu tự đi tìm câu trả lời đấy. Tin tôi đi, nguồn của tôi phong phú hơn Google nhiều.”
Anh ước cô đừng đi tới quá gần mép đá như thế, nhưng nếu anh nói cô bước lùi lại thì cô sẽ phản kháng còn dữ dội hơn nữa. Anh tha thiết người phụ nữ yên lặng hơn và biết điều như lần đầu tiên họ gặp. “Tại sao em cứ muốn biết?” anh hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT