Điều hòa dở dở ương ương của căn nhà khiến phòng ngủ của cô không ấm áp và thoải mái lắm. Cô mở cánh cửa trượt ra, xỏ đôi dép xỏ ngón đế cao để bảo vệ bàn chân trần của cô khỏi phần thềm gồ ghề bên ngoài rồi cô bước ra.

Những đám mây dông phủ kín bầu trời. Cô kéo chiếc áo dây sát vào người. Với gió, những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên và bóng tối bí ẩn của khu hồ làm bạn, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình được giải thoát khỏi những mặc cảm tội lỗi.

Thứ gì đó di chuyển khiến cô chú ý, một người – bờ vai rộng, hông hẹp và sải chân dài riêng biệt – đi vòng vòng quanh hông nhà. Khi anh đi qua chiếc bàn ăn ngoài trời, anh dừng lại rồi quay lưng nhìn, nhưng cô đứng quá sâu trong bóng tối nên anh không thể thấy cô. Anh đi qua sân, bước những bước dài nhanh chóng. Khi anh bước tới bậc thang đầu tiên dẫn xuống bến đậu thuyền, anh dừng rồi quay lại nhìn một lần nữa, sau đó anh bước xuống.

Có thể anh cũng mất ngủ, nhưng tại sao trông anh có vẻ quá lén lút như thế? Cô quyết định đi tìm câu trả lời. Cô bước xuống khỏi thềm.

Trên đường đi dọc qua sân, cô vấp phải chiếc cọc dùng cho trò ném móng ngựa. Nó đau kinh khủng, nhưng không đời nào Viper để một ngón chân nhỏ xíu ngăn cản mình.

Cô khập khiễng nhẹ nhàng và lê bước thật chậm. Cô không thấy anh phía dưới, chỉ một chấm sáng đơn lẻ rực rỡ ở cuối bến tàu. Nó nhắc cô nhớ tới truyện Đại gia Gatsby và giáo viên cuốn hút dạy môn Ngữ văn với cuốn sách đó thay vì bất cứ thứ gì mà hầu hết những đứa thiếu niên thực sự muốn đọc.

Trên đường xuống tới bến tàu, cô cẩn thận không để tiếng dép loẹt xoẹt làm lộ mình, mặc dù điều khó có thể xảy ra với trời nhiều gió như thế này. Khi bước tới bậc cuối cùng, cô cẩn thận bước qua những tấm ván cọt kẹt, đi về phía đốm sáng màu cam lập lòe nhưng vẫn sáng rực trong đêm phát ra từ cánh cửa mở của nhà đậu thuyền cũ kỹ.

Mùi tanh của cá từ mặt nước cuộn sóng do bão trộn với những mùi của dây thừng cũ, nấm mốc và mùi dầu, tất cả như thấm vào từng miếng ván. Một bản opera cô không nhận ra đang được chơi nhè nhẹ. Khi cô lén đi vào trong, cô thấy Panda đang ngồi trên chiếc ghế dài ở đuôi chiếc cano lớn, lưng anh quay về phía cô, và đôi chân trần của anh đang đặt cạnh một thùng giữ nhiệt. Anh mặc áo phông, quần đùi, và tay anh chôn trong gói snack khoai tây to bự. “Tôi chỉ cho cô ăn cùng,” anh nói mà không hề quay lại, “nếu cô hứa không nói chuyện.”

“Làm như ân huệ duy nhất trong đời là được nói chuyện với anh ý,” cô vặn lại. Và rồi, bởi vì thích cái ý tưởng tỏ ra khiếm nhã, “Thẳng thắn mà nói, Panda à, anh không đủ thông minh để thú vị tới mức đó đâu.”

Anh xoay mắt cá chân ngang trên chiếc thùng giữ nhiệt. “Nói thế với giáo sư hướng dẫn luận án tiến sỹ của tôi ấy.”

“Anh không có giáo sư hướng dẫn làm luận án tiến sỹ nào hết,” cô nói khi đang trèo lên thuyền.

“Đó là sự thật. Lấy bằng thạc sỹ đã ngốn hết năng lượng của tôi rồi.”

“Bằng thạc sỹ của anh ư? Nói dối.” Cô thả người xuống chiếc gối bên cạnh anh.

Anh mỉm cười.

Cô nhìn anh chằm chằm. Thật lâu và thật kỹ lưỡng. “Nói với tôi anh thực sự không có bằng thạc sỹ đi.”

Nụ cười của anh chuyển thành một câu xin lỗi ngụy biện. “Bằng của trường Wayne State thôi, không phải một trường Ivy (nhóm 8 trường đại học, viện đại học có hệ thống giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu nước Mỹ). Anh nhai một lát khoai tây giòn rụm rồi anh cúi người xuống để tắt nhạc. “Đó là một bằng học vào buổi tối và cuối tuần dành cho những người đang đi làm nên nó cũng không ảnh hưởng lắm đến cuộc sống bình thường.”

Đồ đểu cáng. Cô nhìn anh giận dữ. “Chết tiệt, Panda. Tôi thích anh hơn khi anh là một người đần độn.”

“Nhìn vào mặt tốt đi,” anh nói khi giơ túi khoai về phía cô. “Tôi vẫn không phải là Ted Beaudine.”

“Chẳng có ai trong chúng ta là anh ấy cả.” Cô thò tay vào và bốc một nắm đầy. “Anh ấy và bạn thân nhất của tôi đang định lên giường với nhau.”

“Meg?”

“Làm sao anh biết M ––?” Cô rên rỉ khi muối từ miếng khoai chạm tới đầu lưỡi. “Ôi lạy chúa, vị này ngon kinh khủng.”

“Meg và tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị trong bữa tối diễn tập nhàm chán của em.”

“Tôi cũng không bất ngờ lắm. Anh đúng kiểu cô ấy thích.” Cô nhét nhiều khoai hơn vào miệng.

“Meg cũng là kiểu của tôi,” anh nói, cùng lúc một tiếng sấm ầm ầm rung chuyển căn nhà đậu thuyền. “Dù thế, tôi không thể tưởng tượng ra cô ấy với Ted.”

Nhưng Lucy có thể, và bây giờ đó là tất cả những gì cô quan tâm tới.

Mưa đập xối xả lên mái nhà. Cô lấy nhiều khoai hơn và cong ngón chân quanh mép chiếc thùng giữ nhiệt cạnh chân anh. “Anh có giấu chút kẹo nào trong này không?”

“Chắc là có.” Mắt anh dán lên đôi chân trần của cô, và anh dường như không thích thú gì lắm với thứ mình nhìn thấy. Chúng rám nắng hơn bình thường, nhưng không có thứ gì không nên có ở đó ngoài một vết tím trên ống chân giờ đã bắt đầu chuyển sang màu vàng. Nước sơn xanh biển trên ngón chân cái của cô còn bị mất một mảng do lúc trước cô vấp vào chiếc cột nữa. Cô đã không sơn móng chân xanh kể từ khi qua tuổi dậy thì. Cô vẫn nhớ mình từng sơn những ngón chân nhỏ xíu của Tracy cùng màu khi chỉ có hai đứa với nhau.

Cái nhìn của anh di chuyển từ đôi chân cô lên chiếc quần ngủ sọc ngắn của cô.

Cái cau mày của anh nhắc cô nhớ mình không mặc đồ lót bên dưới. “Em định dùng cái gì để đổi đây?” anh nói, mắt anh nấn ná ở bắp đùi cô với vẻ mặt khó chịu vẫn giữ nguyên.

“Đổi?” Cô kéo ống quần đùi cotton của mình, thật vô nghĩa khi nó còn khiến nhiều thứ lộ ra hơn, vì khi kéo xuống thì nó đồng thời để lộ một khoảng bụng kha khá. Hoặc có thể cô làm thế để trả đũa cho thái độ của anh. Cô chẳng còn thể hiểu những gì mình đang nghĩ khi nhìn dưới góc độ của Patrick Shade là gì nữa. Cô thả đôi chân trần xuống sàn. “Tôi đã nướng bao nhiều ổ bánh mì cho anh rồi chứ?”

“Bánh mì là cho tiền nhà, không phải cho đồ ăn vặt của tôi.”

“Mơ đi.”

“Tôi nghĩ mình có thể chia sẻ.” Cái nhìn của anh lại tiếp tục di chuyển, dà một lượt cả người cô lên tới xương quai xanh mảnh khảnh rồi rơi xuống ngực cô, nơi lớp vải mỏng gần như chẳng che được thứ gì. Anh trông không còn vẻ khó chịu nữa, và một tiếng sấm nữa lại khiến căn nhà run lên, cô cảm thấy có thứ gì đó chạy trong người mình, một rung động như tự phản bội, một giọng nói nguy hiểm rằng chẳng còn thứ gì để mang ra đổi trong cơn bão thế này.

Mắt anh gặp mắt cô. Anh đá nắp thùng giữ nhiệt mở ra bằng chân, một hành động đáng lẽ không nên khiến cô cảm thấy thú vị đến thế. Cô rời khỏi mắt anh để nhìn vào bên trong, nhưng thay vì thấy những lon bia và soda được giữ lạnh trong đá, cô thấy một hòm kho báu với snack khoai tây, bánh quy xoắn (pretzel), snack Dorito, kẹo cam thảo, những thanh kẹo mạch nha, snack phô mai và một hũ bơ đậu phộng.

“Thiên đường,” cô thì thào.

“Là trái cấm,” anh trả lời, nhưng khi cô nhìn lên, anh đang nhìn thẳng cô, không phải nhìn chỗ đồ anh lén giấu.

Căn nhà đậu thuyền ọp ẹp giờ trở thành một cái động bí mật – với ánh sáng mờ ảo và sức quyến rũ mê hồn. Vài giọt nước mưa qua phần bị hở nào đó trên mái thoáng rơi xuống vai cô. Anh tới gần, khẽ chạm đầu ngón tay vào giọt nước, di nó tới phần lõm trên xương quai xanh cô. Da cô run lên. “Dừng lại,” cô nói mà không có chút tính thuyết phục nào.

Anh không vờ như không biết cô đang nói về cái gì. Một giọt mưa khác rơi trên bắp đùi cô. Anh thấy nó nhưng quay đi và nhìn vào trong thùng giữ nhiệt. “Có lẽ em không hứng thú với những thế bên trong thùng này.” Anh mở hộp bơ đậu phộng ra.

“Không đúng.” Cô cũng không chắc mình đang nói về bơ đậu phộng hay về thứ gì đó khác nguy hiểm hơn.

Chiếc thuyền đung đưa quanh neo, gió thổi từng cơn cuốn theo cả những giọt nước li ti bắn vào phía trong qua cánh cửa để mở của nhà đậu thuyền.

Nước từ chỗ hở mái nhỏ xuống nhiều hơn xuống sàn tàu, và hơn cả là tới đống đồ ăn. “Đi nào.” Panda nhặt thùng giữ nhiệt lên và mang nó vào trong khoang tàu, để vào được trong, anh phải cúi ngập người lại.

Mối quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi trong hôm nay, và việc đi theo anh cực kỳ nguy hiểm. Cô thích nghĩ anh là một người xấu hơn, nhưng hôm nay cách nghĩ đó thay đổi. Mặt khác, phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của anh, không kể đến thân hình tuyệt vời đó, đã khiến anh hấp dẫn không cưỡng lại được.

Viper theo sau anh.

Khoang trong rất nhỏ, với chỉ một khoảng bếp nhỏ tí xíu và một chiếc giường hình chữ V ở mũi. Panda đặt chiếc thùng giữ nhiệt xuống và thả người chìm vào những chiếc gối xanh navy. Anh ném cho cô một nụ cười lười biếng, mở hũ bơ đậu phộng ra, múc một ít bơ bằng mẩu bánh quy xoắn rồi giơ nó về phía cô.

Hai người trưởng thành… Một đã phẫu thuật thắt ống dẫn tinh… Một người chồng chưa cưới cũ, hiện nay đang làm tình với người bạn thân nhất của cô… Mọi thứ như hội tụ cả lại cho giây phút này.

Lucy nhận mẩu bánh quy xoắn rồi ngồi xuống đối diện Panda. “Tôi thậm chí không thích bơ đậu phộng lắm.”

“Quả là một thiếu xót lớn,” anh nói. “Nó khiến em muốn những điều cấm kị nhiều hơn nữa.” Cái cách anh nhìn cô chằm chằm qua khoảng không chật hẹp – thẳng vào mắt cô – khiến những ẩn ý sau lời anh trở nên rõ ràng.

Cô có một vũ khí hoàn hảo trong tay, mẩu bánh quy quết bơ đậu phộng.

Một người phụ nữ nào đó khác có thể tận hưởng giây phút này nhưng Viper thì không cảm thấy thế. Cô cắn phần không quết bơ rồi nhai. “Tôi là người duy nhất đang ăn.”

“Tôi ăn rồi.” Anh mở túi kẹo cam thảo nhưng không lấy cái nào cả. Anh chỉ đơn giản nhìn cô chăm chú. Không phải chân hay ngực cô. Chỉ nhìn cô, điều này thậm chí còn tạo cảm giác thân mật hơn. Giọng của anh tới tai cô như tiếng khàn khàn hư ảo. “Đây không phải là ý hay.”

“Tôi biết.”

“Tôi cố gắng giữ bản thân không nghĩ tới việc mình muốn em nhường nào.” Người cô run lên. “Nó tiến triển như nào?”

“Không tốt lắm.”

Khoang tàu quá ấm, quá gần, nhưng cô không muốn rời đi. Luồng hơi nóng quét qua người cô. Cô muốn người đàn ông này với đôi mắt mơ hồ của anh, mái tóc sậm màu và cơ thể to lớn.

Nhưng cô sẽ không là người bước bước đầu tiên.

Đó không phải là vấn đề với anh. Anh cúi đầu, thu hẹp khoảng cách vốn đã ngắn ngủi giữa họ, lấy mẫu bánh quy còn lại trên tay cô và để sang một bên. “Em khiến tôi phát điên,” anh nói.

“Rất mừng khi nghe điều đó,” cô đáp lại, “nhưng giờ tôi thực sự không muốn nói chuyện.”

Anh cười nụ cười tội lỗi của mình, ngả xuống đống gối và kéo cô theo. Chỉ có ánh đèn yếu ớt len được vào chỗ của họ, đủ để cô nhìn thấy tia sáng nhỏ xíu lóe lên từ răng anh trước khi anh lật cô xuống dưới và cúi thấp đầu để hôn cô.

Cô đã từng không muốn nụ hôn của anh trong phòng trọ ọp ẹp của nhà nghỉ ở Memphis, và nụ hôn ngập tràn cảm giác tội lỗi của anh ở sân bay chỉ mang lại sự mơ hồ thì nụ hôn hiện tại hoàn toàn khác.

Môi cô mở ra. Lưỡi họ gặp nhau trong vũ điệu mãnh liệt của đẩy và kéo – đoạn mở đầu ngọt ngào của tội lỗi. Tay anh ở dưới áo cô và tay cô ở dưới áo anh. Cô cảm thấy cơ bắp căng cứng và khung xương vạm vỡ của anh. Anh rời khỏi miệng cô rồi dùng răng anh để tra tấn núm vú cô qua lớp vải cotton mỏng.

Anh chen bắp đùi trần của mình vào giữa cô. Cô chạm vào anh, khóa đôi tay cô quanh anh.

Một tia chớp lóe lên, mang theo hai người bình tĩnh trở lại trong giây lát. Cô lướt môi dọc theo vai anh.

“Chúng ta không thể tiếp tục nếu không có bao cao su.”

Hơi thở anh ấm áp quanh núm vú cô. “Tôi tưởng em không muốn nói chuyện.”

“Có phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hay không, anh cũng cần ––”

“Mọi thứ đã đâu vào đấy rồi,” anh nói khàn khàn khó chịu.

Anh mang chúng theo ư? Thắc mắc chợt kéo cô sao lãng, nhưng rồi anh lại cúi xuống hôn cô lần nữa và câu hỏi cứ thế trôi tuột đi.

Sấm đổ ầm ầm bên ngoài. Con tàu rung lắc quanh chân neo. Họ cởi quần áo của mình và khi cả hai đều không còn mảnh nào trên người, họ khám phá nhau. Cái đêm ở Memphis xảy ra phần nhiều là để cô tháo bỏ ràng buộc với Ted hơn là về tình dục, nhưng đêm nay thì hoàn toàn khác. Không phải một cuộc tình chớp nhoáng với một người xa lạ nữa. Cô biết người đàn ông này, và đêm nay là điều tất yếu rồi sẽ xảy ra.

Ngực cô siết chặt trong tay anh… Hông anh chắc chắn dưới lòng bàn tay cô… Nụ hôn của họ sâu hơn. Anh khẽ dùng khuỷu tay mở rộng đùi cô ra hơn và cô không còn khả năng kháng cự.

Anh tách cô ra với những ngón tay. Mở ra. Tìm kiếm.

Xâm nhập vào nơi ẩm ướt và mềm mại.

Cô rên rỉ. Để anh dẫn lối. Và khi cô không thể lâu hơn nữa, cô bắt đầu trở thành người điều khiển, cô lăn mình, dùng má, đôi bàn tay và môi để cảm nhận sức mạnh của anh.

Khi anh không thể chịu đựng thêm chút nào nữa, anh lật cô lại bên dưới anh. Lần mò thứ gì đó. Mang vào. Anh luồn tay xuống dưới đầu gối cô, tách ra và nâng chúng lên.

Cả cơ thể anh ấn vào cô. Phần rắn chắc của anh, lấp đầy và to lớn.

Những từ ngữ rời rạc và khàn khàn thoát ra từ miệng anh.

Sự kìm nén vừa nhẹ nhàng lại vừa dữ dội.

Và anh ở bên trong cô.

Bên ngoài kia, cơn bão vẫn đang gào thét. Bên trong, một cơn bão khác cũng mãnh liệt không kém. Cuối cùng, nó bùng nổ.

Sự ngọt ngào của cô quá sức chịu đựng của anh. Khi cô lim dim ngủ trong ánh sáng mờ nhạt, anh ngắm nhìn bóng lông mi đổ trên làn da nhợt nhạt của cô, nó trông thậm chí còn tái hơn vì mái tóc đen của cô. Anh chạm nhẹ đường cong gò má cô bằng khớp ngón tay mình. Bên dưới vẻ bề ngoài gắt gỏng của mình, cô luôn lo lắng và dễ bị tổn thương.

Một hồi chuông báo động réo lên trong đầu anh. Một sự bùng nổ. Hạt cát nhỏ, vị rượu whiskey và những mẩu ký ức rời rạc. Anh cố gắng đẩy bóng tối đi.

Cô mở mắt và nhìn anh chăm chú. “Nó thật tuyệt.”

Quá ngọt ngào. Quá tốt lành.

“Tuyệt ư?” Anh thả tay mình qua một bên gối và chạm phải túi kẹo. Anh cầm nó lên và trêu đùa tai cô bằng môi anh. “Sẵn sàng để rút lại lời nói chưa.”

“Tại sao chứ?”

Anh lúc lắc miếng kẹo cam thảo trước mặt cô. “Em lại quên tôi là người xấu xa rồi.”

Cô dịch chuyển bên dưới anh, đôi mắt lấp lánh ánh xanh lá sống động với sự vui thích. “Tôi đoán mình gặp rắc rối rồi.”

“Rắc rối to đấy.”

Anh khẽ cắn môi dưới cô và rồi quất cô bằng dây kẹo cam thảo. Những cái đánh nhẹ ở đầu vú cô. Làn da mềm mại ở bụng cô. Bắp đùi đang mở rộng của cô. Và ở giữa chúng.

“Quái quỷ,” cô rên rỉ khi anh dừng lại. “Làm gì đó nữa đi.”

Và thế là anh làm cho tới khi cô nắm lấy thanh kẹo và ném đi rồi quay trở lại với khoái lạc. Ngoại trừ việc anh giải phóng người phụ nữ bị chế ngự bên trong cô và cô gần như không thể nhẹ nhàng được như anh.

Khi anh nói với cô anh không chịu đựng được nữa, cô nói anh hãy cầu xin và anh có thể làm gì sau đó để trừng phạt cô được chứ?

Anh đặt cô nằm úp mặt dưới gối, phát vào mông cô như một sự trừng phạt mà cô phải chịu đựng. Hoặc anh đã có ý làm thế. Bởi vì trong toàn bộ quá trình, thật khó khăn để rõ ràng ai là người trừng phạt và ai là người bị trừng phạt.

Bên ngoài căn nhà đậu thuyền, cơn bão đã bắt đầu tan, nhưng bên trong, nó mới chỉ bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play