Tiếng cửa căn phòng trọ làm cô tỉnh giấc vào buổi sáng kế tiếp. Cô cố gắng hé đôi mí mắt. Panda đứng đó, cầm 2 tách cà phê mà hẳn là anh đã lấy từ chỗ mấy người quản lí. Trở thành một người đàn bà hư hỏng là một trải nghiệm hoàn toàn mới – cũng không thực sự vui vẻ lắm vào buổi sáng hôm sau. Cô muốn kéo chăn lên trùm kín đầu và bảo anh đi chỗ khác đi. Cô gạt tấm chăn sang một bên và rồi cố kéo tâm trạng lên một chút. “Tôi muốn một cốc Starbucks.”

“Nhanh lên và mặc đồ đi nào.” Anh đặt tách cà phê lên chiếc bàn nhỏ.

Cố làm ra vẻ rằng sự việc phát sinh tối qua sẽ không chỉ làm tâm trạng cô tồi tệ thêm. “Sex được cho là có thể làm gia tăng hưng phấn mà. Anh bị gì vậy?”

“Đời thực là như thế,” anh đáp lại, cô cảm thấy lích kích như bị đám râu lởm chởm của anh chọc phải vậy. “Tôi sẽ đợi em bên ngoài.”

Quá nhiều cho mấy câu chuyện phiếm thoải mái, nhưng cô đã mong đợi gì chứ? Cô lại bước qua lằn một lằn ranh nữa – lằn ranh cuối cùng? – trong cái chuỗi ngăn trở xung quanh mối quan hệ giữa cô và Ted. Anh không còn là người đàn ông gần đây nhất mà cô lên giường nữa.

Panda đang đứng chờ nhưng có vẻ mất kiên nhẫn bên cạnh chiếc xe, với một tay cầm chiếc mũ bảo hiểm hờ hững, tay kia giữ cốc cà phê buổi sáng anh đưa, cô bước ra ngoài. Cơn bão tối qua đi qua và để lại bầu không khí với độ ẩm cao, nhưng cô ngờ rằng đó không phải là lí do khiến anh trông như một quả bom hẹn giờ đang trực nổ thế kia. Cô cố gắng nhớ lại tất cả cái vẻ xấc xược và giả vờ can đảm của cô

Ôi trời! Cô đã thực sự nói thế?

Anh quắc mắt với cô rồi ném chiếc cốc của mình vào một chiếc thùng rác đã đầy ứ cạnh đó. “Hai tuần rồi, Lucy. Cuộc chơi dừng lại được rồi.”

“Không phải đối với em, cưng ạ. Em chỉ mới ở chặng đầu thôi.” Cô phá hủy sự cân bằng của anh cũng như cô đã làm thế với chính mình vậy. “Bất cứ thứ gì em đang lên kế hoạch để làm,” anh nói với một cái nhìn giận dữ, “dừng lại đi.”

Cô giật lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay anh. “Có thể anh muốn đứng đây cả ngày nói và nói nhưng em muốn đi rồi.” Cô đội chiếc mũ lên ngay lúc anh càu nhàu thứ gì đó cô nghe không rõ rồi sau đó họ rời đi. Không mất quá nhiều thời gian để họ qua địa phận bang Arkansas và tới đường vành đai Memphis. Cho tới hôm qua, Panda đã luôn tránh chọn đường cao tốc để đi nhưng hôm nay thì khác. Anh đi qua một biển chỉ dẫn tới Graceland, đổi làn và nhập vào một làn đường cao tốc khác. Không lâu sau đó, con đường cao tốc cũng dần xa. Niềm hân hoan cô giả vờ thể hiện đã hoàn toàn biến mất khi cô thấy tấm biển.

SÂN BAY QUỐC TẾ MEMPHIS

Cô véo sườn anh và hét lên, “Chúng ta đang đi đâu?”

Anh không trả lời.

Nhưng cô biết rằng mình đã bị anh lừa một vố quá lớn tới mức khó có thể chấp nhận được.

Anh đi về phía khu đỗ xe trước sảnh chờ rồi dừng lại giữa 2 chiếc SUV. “Cuối đường rồi.” Anh nói mà cứ nhẹ nhàng như không, cứ như là cô nên nhảy xuống khỏi xe, bắt tay anh và nhanh chóng tự mình rời đi vậy. Trong khi cô vẫn không có ý định dịch chuyển thì anh đã hành động. Anh ôm lấy tay cô và điều tiếp theo mà cô biết mà hai bọn họ đang cùng đứng bên cạnh chiếc xe. “Đến lúc em cần về nhà rồi.” Anh mở tung chiếc dây mũ bảo hiểm, cởi nó khỏi đầu cô và treo nó chắc chắn lên chiếc xe.

Phổi cô như muốn nổ tung. Đây chính là cảm nhận của Ted.

Hoàn toàn mù mờ và cảm thấy bị phản bội ghê gớm. “Đó là quyết định của em cơ mà,” cô nói.

Thay vì đáp trả, anh tháo túi của cô xuống và để nó lên trên vỉa hè. Anh lục trong túi đồ của mình, lấy ra một phong bì rồi ấn nó vào tay cô.

“Mọi thứ em cần đều ở đây rồi.”

Cô nhìn anh đăm đăm.

“Đã hai tuần rồi, Lucy. Hai tuần. Em hiểu tôi nói gì không? Tôi còn có một công việc khác đang chờ đợi mình.”

Cô không thể – cũng không bao giờ có thể – hiểu nổi ý anh là gì.

Anh đứng đó, trước mặt cô. Rút lui. Thờ ơ. Có thể có cả chút nhàm chán nữa. Cô chỉ là một người phụ nữ nữa đối với anh. Một người đàn bà không hơn. Một công việc…

XĂNG, THUỐC HOẶC SEX. KHÔNG AI ĐI NHỜ MIỄN PHÍ CẢ.

Và thứ gì đó lướt qua trí nhớ cô. Vài nếp nhăn nhỏ xíu xuất hiện giữa hai hàng lông mày dày rậm. Mí mắt anh cụp xuống rồi lại nhấc lên, và cô nhìn thấy mọi thứ của hình bóng một người đàn ông mà cô biết rằng Panda đã vẫn luôn cô gắng che giấu. Cô thấy sự thông minh anh giấu kín phía sau chiếc mặt nạ. Cô thấy nỗi đau, sự ngờ vực,hình như cả chút hối lỗi. Và cô thấy ham muốn mãnh liệt sâu thẳm bên trong chẳng hề có dính dáng gì tới mấy chiếc áo phông dâm tục và mấy miếng dán tục tĩu.

Anh lắc nhẹ đầu, cứ như thể muốn xua đi những mớ cảm xúc mới hiện hữu. Nhưng anh có vẻ như không thể vì anh nâng tay lên nhẹ nhàng rồi khép nó trên má cô, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng như cánh bướm, và đôi mắt xanh lạnh lẽo đó ánh lên vừa dịu dàng vừa hỗn loạn. Anh nghiêng đầu và làm điều mà cô không cho anh làm tối qua. Anh hôn cô. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, rồi sau đó sâu hơn, bàn tay anh áp lên má cô ấm áp.

Môi anh khóa chặt lấy môi cô cứ như anh thấy như thế không bao giờ là đủ. Và rồi sau đó anh rời đi không một lời, quay đi trước khi cô kịp ngăn anh lại. Anh vòng chân ngồi lên xe rồi nổ máy. Chỉ một tích tắc sau đó, anh phóng đi, bước khỏi thế giới của cô với tiếng gầm rú từ chiếc Yamaha Warrior phân khối lớn dán chằn chịt toàn những miếng dán không một chút nào hợp với người đàn ông cô chắc chắn rằng mình biết.

Cô đứng trên vỉa hè, trái tim đau đớn, đồ đạc trong túi để dưới chân, rất rất lâu kể từ lúc anh biến mất. Vài chuyến xe buýt chạy qua lại. Taxi vẫy gọi. Cuối cùng cô cúi xuống nhìn chiếc phong bì trong tay. Cô trượt tay mở nó ra, lấy ra những thứ bên trong.

Bằng lái của cô. Thẻ tín dụng. Và chỉ dẫn tới trụ sở sở an ninh quốc gian, nơi sẽ có ai đó đang chờ để tháp tùng cô trở về D.C.

Bằng chứng cho tình yêu vô cùng tuyệt vời nhưng cũng hết sức ngột ngạt ba mẹ dành cho cô. Cô hiểu rằng họ có thể dễ dàng tìm thấy cô nếu họ muốn. Giờ cô đã rõ tại sao họ không làm vậy. Đơn giản là vì ngay từ đầu họ đã biết chính xác cô ở đâu.

Bởi vì họ đã thuê một người bảo vệ.

Hai tuần, Lucy.

Đáng lẽ ra cô nên nhận ra điều đó sớm hơn mới đúng. Đã một thời gian dài kể từ khi có những rắc rối lùm xùm xảy ra khi có người cố tình muốn gây gổ với cô… Một vài bức thư lập dị và kì cục…

Có một lần cô bị đánh hội đồng – cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng đủ để ba mẹ cô vô cùng lo lắng. Sau khi cô không còn được bảo vệ riêng bởi Secret Service nữa, họ bỏ qua sự phản đối của cô mà quyết định thuê một nhóm vệ sĩ bí mật riêng cho những sự kiện lớn nơi họ cảm thấy cô bị nguy hiểm. Cô đã thực sự tin rằng họ để cô đi mà không hề được bảo vệ trong một đám cưới cực kỳ quan trọng và được công bố rộng khắp với giới truyền thông thế sao? Panda hẳn là người đã được ba mẹ cô trả tiền từ trước. Một bản hợp đồng ngắn hạn hẳn đã được kéo dài thành hai tuần kể từ sau cuộc bỏ trốn của cô. Hai tuần. Quãng thời gian đủ dài để mọi câu chuyện báo chí dựng lên dần lắng xuống và để sự lo lắng, âu lo của họ về tình trạng hiện tại của cô dần vơi đi. Hai tuần. Và giờ thời gian đã hết.

Cô thu dọn túi của mình, đội chiếc mũ lưỡi trai và đeo kính râm lên, bước về hướng nhà ga sân bay. Để con bé được tự do như những gì nó muốn, cô tưởng tượng họ nói như vậy với anh. Nhưng giữ con bé an toàn.

Giờ phút này cô thấy được mình phải nên hiểu rõ ràng ngay từ cái khoảng khắc anh một cách vô cùng ăn khớp xuất hiện ở con hẻm đó. Anh chưa bao giờ để cô đi một mình. Không kể tới cái lần anh tự mình chuyển con thuyền xuống nước. Anh theo cô sát gót bất cứ khi nào họ tới một cửa hàng, và cả trong những quán ăn khi anh thơ thẩn đi qua đi lại trước cửa chờ khi cô phải bất chợt vào sử dụng phòng vệ sinh. Cũng như vậy trong những nhà nghỉ nữa… Anh khăng khăng muốn ở một phòng là để bảo vệ cô. Và khi anh cố nửa đe dọa nửa thuyết phục cô trở về nhà, anh đã hoàn toàn và chỉ làm công việc của mình. Cân nhắc cả về việc phí vệ sĩ riêng nhiều nhường nào thì anh quả là vớ bẫm với thỏa thuận cô đặt ra về việc trả anh một ngàn đô.

Cô dừng lại ở một hàng ghế dài bên trong cánh cửa nhà ga, lòng cô đắng ngắt. Với hoàn toàn không một chút nỗ lực nào, Panda đã có được công việc mang lại lợi ích cực lớn tối qua. Có thể sex là một dịch vụ mà anh luôn luôn cung cấp cho các khách hàng nữ của mình, thứ gì đó đính kèm nho nhỏ để nhớ về anh.

Nếu cô không tới văn phòng bảo vệ sớm, ai đó chắc sẽ được cử đi để tìm cô. Thậm chí có lẽ họ cũng đã ở đây rồi.

Nhưng cô vẫn chưa định di chuyển. Kí ức về nụ hôn kia vẫn ngập tràn trong đầu cô, những tia lo lắng và bối rối cô thấy trong đôi mắt anh.

Cô chỉ muốn bản thân mình tức giận bây giờ, chứ không phải cái kiểu ngập ngừng không chắc chắn này.

Tại sao trông anh quá nhiều lo âu đến vậy? Quá nhiều cái vẻ tổn thương? Tại sao cô lại nhìn thấy hơn cả sự khát khao, thèm muốn là những tia nhìn phức tạp?

Hay chỉ là cách những tia sáng khiến cô nhìn lầm.

Cô nghĩ về cái cách anh nâng khuôn mặt và hôn cô. Sự nhẹ nhàng, tinh tế của anh…

Một ảo ảnh cô tự huyễn hoặc chính mình. Cô không biết chút gì về anh cả.

Vậy tại sao cô lại cảm thấy như vậy với tất cả những gì cô thấy ở anh?

Anh nên nói với cô sự thật. Bất chấp cái thỏa thuận của anh với gia đình cô thì anh cũng nên đối xử công bằng với cô chứ. Nhưng việc đó cũng chẳng liên quan gì tới việc thành thật, thẳng thắn, cởi mở cả, thứ gì đó ở anh khiến anh không thể nói.

Ngoại trừ chỉ có giây phút vừa rồi, khi họ xem như là lần cuối gặp nhau thì anh mới nói cho cô sự thật qua ánh mắt của mình. Nụ hôn cuối cùng kia đã nói với cô rằng hai tuần này có nhiều ý nghĩa với anh hơn là một thỏa thuận.

Cô túm thấy đồ đạc của mình rồi bước qua cánh cửa giống hệt như cái cách cô bước đi rời khỏi đám cưới của chính mình.

Nửa giờ sau đó, cô rời Memphis trên con xe Nissan Sentra vừa mới thuê. Nhân viên ở bàn nhận cho thuê xe không nhận ra tên cô khi cô trình ra bằng lái xe, nhưng sau đó anh ta hoàn toàn có thể phát hiện ra khi nhìn lại máy tính, và cô biết mình không thể mong chờ một cái may mắn nào như thế này một lần nữa.

Cô liếc mắt nhìn chiếc bản đồ đang được trải rộng ra trên ghế. Đè trên đó là chiếc điện thoại cô vừa dùng để nhắn tin về cho gia đình.

Con vẫn chưa sẵn sàng trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play