Giải độc

Khi tỉnh lại lần nữa, ta có một cảm giác thoát thai hoán cốt, như vừa từ trong địa ngục xuy yếu trèo lên bờ, ta biết chắc là chất độc trong cơ thể ta đã được tiêu trừ rồi.

“Y Ân, ngươi tỉnh rồi? Cảm tạ trời đất.” Di? Tên mắt xanh lam, không, chắc nên gọi hắn là Li Thiển.

“Là ngươi? Hắn đâu?” Ta cố gắng nâng thân thể vẫn không có bao nhiêu sức lực ngồi dậy, lại bị Li Thiển nhẹ nhàng kéo vào lòng, biết hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn cũng không dùng sức quá lớn.

“Vừa tỉnh lại đã hỏi hắn, ngươi không cần ta nữa sao?” Kéo ra chút khoảng cách, Li Thiển dùng cặp mắt dậy tia sóng lam nhạt đáng thương long lanh nhìn ta, khiến ta có cảm giác chột dạ.

“Ngươi đang nói cái gì?” Ta đau đầu nhu nhu trán, lại mong được ngất tiếp.

“Hắn chiếu cố ngươi ba ngày rồi, ta sợ hắn không chịu nổi nữa, nên dùng dược làm hắn hôn mê, hiện tại đang ngủ đó.” Li Thiển chớp chớp mắt, rất thành thật hỏi, “Cần ta mang ngươi chạy đi không?”

“Cái gì?” Ta chấn kinh nhìn hắn, “Ta tại sao phải chạy?”

“Tại sao? Đương nhiên là vì đợi khi hắn tỉnh lại chúng ta không thể chạy được nữa a!” Li Thiển một bộ nghiêm chỉnh, khiến ta không nhịn được cho rằng hắn hiểu lầm cái gì.

“Đợi hắn tỉnh lại?” Ta có chút không hiểu hỏi, “Đợi hắn tỉnh lại ta tại sao phải chạy?”

“Ngươi không phải bị hắn bắt tới sao?” Li Thiển kéo tay ta, giống như con chó lớn bị bỏ rơi.

“Bắt? Không có a, hắn không có bắt ta.” Ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Là ta tự đi cùng hắn.”

“Ngươi…. ngươi thật sự…..” Sắc mặt Li Thiển khẽ biến, bỏ tay ta ra, gấp gáp đi tới đi lui trong phòng.

Ta biết lời của ta đối với hắn có chút đả kích, nhưng so với đau đớn mà lúc đầu hắn áp đặt lên người ta, ta một chút cảm giác hổ thẹn cũng không có.

“Không, ta sẽ không buông tay, ngươi là của ta!” Li Thiển đột nhiên gầm lên, đem ta ấn xuống giường muốn hôn ta.

Ta không có giãy dụa, trên thực tế ta cũng giãy dụa không được, ta chỉ quay đầu đi, tránh khỏi miệng của hắn, nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi lại muốn cường bạo ta sao? Còn muốn bức ta phát điên lần nữa?”

Hắn giống như bị phỏng mà nhảy dựng lên, bỏ tay ra, lùi lại hai bước: “Ta biết, ta biết ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta!”

Lời này nói không sai, ký ức đáng sợ đó khiến ta khắc cốt ghi tâm, cho dù sau này Tuyết Vô Tình có dịu dàng thế nào, ta cũng không dám hoan ái với hắn khi đang thanh tỉnh.

Trầm mặc một lúc, Li Thiển tức tối nói: “Ta sẽ không từ bỏ, ta mới không đem ngươi cho hắn!”

Hắn xoay người ra khỏi phòng, để lại ta một mình phiền muộn nằm trên giường.

Không bao lâu sau, lại có người đẩy cửa vào.

“Là ngươi?” Ta quái dị nhìn vị mỹ nhân này, là vị mỹ nhân tuyệt sắc mà khi hắn ôm ta lên thuyền đã thấy, sau lưng nàng còn có một tì nữ đang cúi đầu.

“Ngươi tại sao phải tỉnh lại, cứ ngoan ngoãn chết thì tốt biết bao?” Mỹ nữ phẫn nộ nhìn ta, mà lời của nàng tựa hồ có chút hiềm nghi không đánh mà khai.

“Ngươi muốn nói với ta, là ngươi hạ độc sao?” Lãnh đạm cười, ánh mắt băng lạnh gần như đông cứng thần kinh nàng.

“Ngươi là đồ tiện chủng hạ lưu, không có tư cách cùng thiếu chủ bên nhau, ngoại trừ việc dụ dỗ nam nhân, ngươi còn có thể làm cái gì? Lấy tính mạng phụ mẫu của mình để làm viên đá lót đường cho mình đến gần quyền thế, còn có chuyện gì mà ngươi không làm được nữa!” Những ngôn từ mang đầy tính sỉ nhục như thế nhưng lại phát ra từ người tì nữ đang cúi đầu, giọng nói có chút khiến ta hoảng loạn này không phải chưa từng tồn tại trong ký ức của ta.

“Thì ra là ngươi…” Ta không kìm được lại bắt đầu đau đầu, tại sao mấy tội danh của Doãn Ân đều bắt ta phải gánh vác? Lẽ nào đây là cái giá khi ta chiếm hữu thân thể y sao?

“Nhị tỷ, nếu như ta không đoán sai, độc này chắc là đại ca cho ngươi đi?” Tuy có chút không thể tin, nhưng ta thật sự phải nói, Doãn gia toàn là kẻ điên!

Nhu nhu huyệt thái dương đang phát đau, ta híp mắt lại, “Các ngươi rốt cuộc là từ chỗ của Tam Vương Gia có được bao nhiêu độc của Vô Hồi Cốc? Đại tỷ và nhị ca đâu? Có phải cũng đã mai phục sau lưng đại nhân vật nào đó để dự tính hạ thủ với ta? Các ngươi rốt cuộc dự tính cho ta chết mấy lần?”

“Một lần giết ngươi không chết thì giết hai lần, hai lần không chết thì ba lần, ta không tin mỗi một lần ngươi đều có thể may mắn như thế! Ông trời thật sự không công bằng, tại sao kẻ tiện chủng đê tiện nhà ngươi mỗi lần đều có thể gặp hung hóa cát, chúng ta lại chỉ có thể từng bước từng bước trèo khỏi địa ngục! Lưng mang tính mạng của phụ mẫu, ngươi còn có thể thật sự sống tiêu dao tự tại như vậy!” Gương mặt vốn đã không mấy thanh tú chăng đầy dữ tợn.

“Kỳ quái, bọn họ là do ta giết sao?” Ta lạnh lùng cười, “Nếu như ta nhất định phải gánh trên lưng tội danh sát phụ thí mẫu, vậy trên tay của bọn họ, trên tay của các ngươi, đã nhiễm máu tươi của bao nhiêu người rồi?” Đây cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, lúc đầu nếu như không phải thủ đoạn làm ăn của Doãn gia quá đê tiện, Lục Vương Gia cũng sẽ không muốn tìm cách hủy diệt Doãn gia.

“Ngươi…… những tiện dân đó vốn chính là người của Doãn gia chúng ta, sinh tử của chúng vốn không phải do chúng định đoạt, nhưng ngươi….. ngươi lại dùng tính mạng của phụ mẫu để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình, quá vô sỉ rồi!” Ngôn từ bá đạo dữ dội.

“Mạng của cha nương là mạng, mạng của họ không phải là mạng sao?” Ta căm hận ngồi xổm trên giường, nhìn thẳng vào ánh mắt lấp léo của ả, “Mạng của các ngươi thật tôn quý a! Có lẽ đối với các ngươi mà nói, căn nhà đó là thiên đường, là lạc viên, nhưng đối với ta mà nói, đó là địa ngục!”

“Nói bậy! Cha nương có bao giờ bạc đãi ngươi!” Ả bén ngót cắt lời ta.

“Có bao giờ bạc đãi ta?” Ta tức giận nhưng lại cười, toàn thân tức đến run rẩy, “Là ai hết lần này đến lần khác nói ta là dã chủng, căn bản không phải là hài tử của cha? Là ai vào ngày nóng bức nhất dùng nước sôi đổ lên người ta? Là ai vào ngày đông giá rét bảo ta đục mặt băng xuống nước mò tìm hoa tai bị rơi? Là ai hạ dược vào thức ăn của ta, khiến ta bị dọa đến cơm cũng không dám ăn đàng hoàng? Là ai bảo tên hầu nam thô lỗ phi lễ ta? Lại là ai hận không thể xem ta như một món hàng mà đưa cho người khác chơi đùa?”

Ngôn từ quá mức kích động khiến ta thở dốc không thôi, trước mắt đen đi, xém chút đã ngất xỉu.

Mở lớn miệng thở dốc, ta bình tĩnh lại tâm tình, đây là những lời bất bình thay cho Doãn Ân, lúc đầu đối với đại ca của y ta đã muốn nói, đáng tiếc hoàng đế ca ca của Lục Vương Gia bảo hộ hắn quá tốt, ta ngay cả mặt của hắn cũng không được thấy.

“Có chỗ nào bạc đãi ta? Ta ngược lại muốn hỏi một câu, các ngươi có bao giờ đối xử tốt với ta chưa?” Ta lạnh lùng nhìn nhị tỷ Doãn Trân của Doãn Ân, ả bị lời nói của ta dọa lùi lại vài bước, còn chưa thể bình tĩnh.

“Trân Trân, chúng ta đi thôi, một lát thiếu chủ sẽ tỉnh lại.” Vị tuyệt sắc mỹ nhân đại khái cũng bị lời của ta dọa sợ, hơi ngưng trệ một chút, rồi sợ sệt kéo góc áo của Trân Trân, nhỏ giọng nhắc nhở ả.

“Biết ta ngủ rồi, cho nên mới đến bới móc sao?” Thanh âm băng lạnh của Phụng Túc nhẹ truyền tới, nhất thời, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play