Trúng độc

Hai ngày nay tâm đều treo lủng lẳng, cẩn thận thận trọng, lại thêm ta không biết nặng nhẹ vọng dùng vũ lực, tinh thần của ta cũng chỉ đủ để kiên trì lên được thuyền, nếu đã an toàn rồi, ta cũng tùy tính bỏ xuống toàn bộ tinh thần, trước tiên cứ đánh một giấc thật đã.

Khi mở mắt ra, bốn phía một mảnh đen kịt, khiến ta không nhịn được có chút kinh dị. Vừa mới lật người, lại kinh động đến người đang chờ ở bên giường.

“Ngươi tỉnh rồi? Có đói không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Sau một mùi vị hỏa dược cay mũi, một ngọn nến nho nhỏ lại gần, chiếu sáng căn phòng.

“Ân?” Có chút không thích ứng với độ sáng đột ngột, ta nhắm mắt lại nằm thêm một lát.

“Đây là nơi nào?” Ta nhìn cặp mắt tím lam đã ở chung mấy ngày nay, ít nhiều cũng bình phục được sự kinh nghi của mình.

“Đừng lo lắng, đây là phòng của ta, hiện tại chúng ta đang ở trên thuyền, nhớ chưa?” Hắn bưng tới một dĩa điểm tâm, “Lên thuyền rồi ngươi liền ngất đi, đại phu nói ngươi không có chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi, ngươi đã ngủ hơn nửa ngày rồi, đã sắp tới sáng rồi.”

Không phải đi? Ta cầm lấy điểm tâm nhét vào miệng, trong lòng có chút lo lắng, chỉ là dùng nội lực không đến năm phút, ta thế nhưng lại ngủ một giấc từ giữa trưa đến khi trời sắp sáng? Lần sau không thể nào dùng cường độ mạnh như vậy, ít nhất là dùng đến ba, bốn phút thì phải giải quyết xong trận đấu, không thì từ anh hùng sẽ biến thành con gấu chó liền.

“Vô Tịch, tiếp theo ngươi có dự tính gì không?” Cặp mắt mang theo màu tím nhàn nhạt đó nhìn đăm đăm vào ta, tuy không có ác ý, nhưng câu dò hỏi của hắn vốn đã đủ để cho ta dấy lên phòng vệ.

“Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi đã an toàn tìm được đồng bạn của ngươi, nên trả cho ta thù lao xứng đáng, giao dịch của chúng ta cũng kết thúc ở đây, còn có vấn đề gì cần hỏi nhiều nữa chứ?” Ta phòng bị co về sau.

“Không phải không phải, ngươi đừng hiểu lầm.” Con mắt hắn hiếm khi lộ ra một chút hoang mang, “Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn….. chỉ là muốn……”

“Chỉ là muốn cái gì?” Ta có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Ta chỉ là nghĩ xem có thể giúp được gì cho ngươi hay không thôi.” Hắn nhanh chóng nói, đầu cũng quay sang một bên, không dám nhìn mặt ta nữa.

Đáng nghi nga! Gia hỏa này hình như đỏ mặt rồi?

“Giúp ta cái gì?” Ta nhỏ giọng xuống, đem cái dĩa trong tay đặt lên kệ thấp cố định trên giường, dựa lại gần hắn một chút, mở to mắt vô tà chớp chớp.

“Ca ca của ta vẫn ở gần đây, ngươi nếu như xuống thuyền, nói không chừng sẽ bị hắn…….” Hắn như bị mê hoặc quay đầu lại, trân trân nhìn ta, ngây ngốc ngưng thần nhìn vào mắt ta, vốn lời nói ra đã càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chẳng nghe thấy gì nữa!

Ta phốc một tiếng cười to, cảm thấy phản ứng của hắn quả thật là rất vui, “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

Thật buồn cười, gia hỏa trước đó bảo ta bảo hộ đưa hắn về giờ lại lo lắng cho an toàn của ta?

Nụ cười trên mặt bất chợt ẩn đi, ta vì khả năng mình đột ngột nghĩ tới đó mà âm thầm kinh dị.

“Này, ngươi không phải là ‘cố ý’ muốn ta đưa ngươi trở về đó chứ?” Ta nhìn đăm đăm vào mắt hắn, một chút cũng không đùa cợt nhìn thẳng hắn.

Hắn kinh ngạc, sau đó cúi đầu, trầm mặc.

Không nói chuyện, vậy chính là ngầm thừa nhận rồi?

“Này, ngươi có phải sớm đã biết thực lực của ta rất kém, sợ ta bị người của ca ca ngươi thuận theo thủy lưu tìm được, mới ‘cố ý’ muốn ta ‘đưa’ ngươi trở về đi?”

Vẫn không có phản ứng.

Người này……. ta có chút dở khóc dở cười nhìn mặt hắn, cuối cùng quyết định hỏi trực tiếp hơn một chút.

“Này, ngươi không phải là đã thích ta rồi đi?”

Hắn đột nhiên quay đầu, cặp mắt màu tím lam nhạt ấm áp đó biến thành màu tím thẫm gần như là đen, mà tà khí bức người trong đó lại khóa chặt khí tức của ta, nhưng không có một li một tí nào muốn tổn thương ta.

Ngốc ngốc nhìn cặp mắt yêu dị đó, ta thế nhưng lại thất thần.

Động tác của hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, dịu dàng hôn lên trán ta, thấp giọng nói, “Ngủ thêm một chút đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Không có phản kháng, ta ngoan ngoãn thuận theo lực đạo của hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Bên tai truyền tới tiếng cửa mở rồi đóng, ý thức của ta đột nhiên lại hồi phục thanh mình, một cỗ nhiệt lưu ầm ầm dâng lên não bộ, ta biết bản thân hiện tại nhất định là mặt đỏ như cà chua!

Sao lại như vậy!

Hắn không có làm cái gì, tại sao ta lại cảm thấy mình giống như đang…… xấu hổ?

Hắn lại không nói là thích ta!

Loại cảm giá này khiến ta ngọt ngào mà…… bất an.

Nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn của Tư Nại Khắc, tâm tình ta dần dần bình ổn, bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ một số vấn đề:

Tại sao sức ảnh hưởng của người này đối với ta lại lớn như thế?

Hắn tại sao không chịu nói tên của mình? Là quên rồi, hay là căn bản không muốn nhắc tới?

Nếu ca ca của hắn muốn đối với hắn bất lợi, tại sao hắn chỉ giết những tùy tùng đó, lại bỏ qua cho ca ca của hắn? Là vẫn còn niệm tình huynh đệ sao?

Một trận co giật đột ngột tới khiến ta thống khổ co người lại, cảm giác ngũ tạng lục phủ gần như bị thiêu hủy này khiến ta trong thoáng chốc mất đi ý thức!

Ta trúng độc rồi! Đây là ý niệm đầu tiên của ta.

Là ai? Là ai muốn giết ta?

Là hắn? Không thể nào, hắn nếu muốn giết ta, cơ hội có rất nhiều, không cần dùng phương pháp này.

Nhưng mà, trên thuyền của hắn, làm sao có người nhận thức ta được?

Lẽ nào là nội gian của ca ca hắn ở trên thuyền?

Như vậy thì cũng nên hạ thủ với hắn, chứ liên quan gì tới ta?

Từng trận co thắt thống khổ khiến ta không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi, màu sắc đen thui đó khiến ta hiểu rõ, nếu như còn không nghĩ biện pháp, ta chính là thật sự chết ở đây rồi!

Trong cổ họng toàn là máu, đau khổ trên người đã tiêu hao toàn bộ sức lực của ta, làm sao đây?

Cố cầm chiếc dĩa điểm tâm vừa nãy lên, ta ho rồi hung hăng ném nó về phía cửa phòng.

Thanh âm cái dĩa va vào cửa trong màn đêm tĩnh mịch nghe đặc biệt rõ ràng, gần như đồng thời với lúc cái dĩa rớt xuống, cửa phòng bị đẩy mở, sau đó là gương mặt từ nghi hoặc thoáng chốc chuyển sang chấn kinh của hắn.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Hắn nhào tới giường, gần như không dám chạm vào ta, bộ dáng thống khổ dữ tợn của ta dọa hắn dữ dội.

“Điểm tâm…… có độc……” Ta run rẩy phun ra mấy chữ.

“Làm sao có thể!” Chấn kinh và phẫn nộ trên mặt hắn tuyệt đối không phải là giả vờ, nhưng lúc này mà hắn thất thần chính là ta sẽ chết đó.

“Đổ nước cho ta, có bao nhiêu đổ bấy nhiêu, nhổ ra lại đổ tiếp, sau đó, đi tìm Vô Hồi Cốc chủ, cứ nói…… người gọi hắn là tiểu quỷ đó sắp chết rồi.” Nhân khoảng không ngắn ngủi giữa những cơn đau, ta cắn răng nói ra phương pháp duy nhất mà ta nghĩ tới lúc này, nắm chặt tay hắn thấp giọng nói, “Ta biết không phải là ngươi, đừng động thủ, đợi ta tỉnh lại.”

Từ bỏ tất cả ý thức, ta để mặc bản thân chìm vào hôn mê, loại thống khổ này đối với người luôn luyện võ có nội lực hộ thể mà nói, có lẽ không tính là cái gì, nhưng mà ta, ta chỉ là một kẻ đi xuất gia được nửa đường mà thôi.

Tuy trong lòng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý gặp lại tên mắt xanh lam kia, nhưng ta muốn sống tiếp, không muốn chết không minh bạch như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play