Vuột mất
“Tư Nại Khắc, ngươi nói Phương Thiên Hằng phải cần bao lâu mới có thể hoàn thành cơ sở triển khai ở Phụng Duyệt?” Ta lười biếng dựa trên lớp lông động vật mềm mại, nhìn nam nhân tóc màu bạc ngồi ở góc xe ngựa.
“Tiềm lực của con người và vô tận, mới cùng tương ngộ với tình nhân ca ca của mình, lập tức lại bị ngươi phái đi hoàn thành nhiệm vụ như vậy, ngô…..” Giơ tay nhấc một nhúm tóc lên chơi, con ngươi của Tư Nại Khắc ấm áp mà đầy chế giễu, “Cứ coi như là thời gian để hắn phát tiết nộ khí, khoảng chừng cần nửa tháng đến hai mươi ngày đó.”
Vừa bình định nội loạn của Lãng Ca (hình như không có loạn gì lắm mà?), lại nắm được huynh đệ Phương gia làm thuộc hạ trung thành của ta, ta lập tức bắt đầu tính kế tà ác để chỉnh Tuyết Vô Tình.
Làm thế nào mới có thể khiến cho nhiếp chính vương ngủ không ngon giấc, ăn không biết vị?
Đương nhiên là chuyện cổ quái trong nước liên tiếp xảy ra rồi!
An bài Phương Thiên Hằng đến Phụng Duyệt quốc dùng thế lực của Phương gia để nhiễu loạn thị trường là một mặt, Phương gia tuy lớn, nhưng dù sao cũng không thể nào một tay che trời, nhưng chỉ cần bố trí một chút, vẫn có thể tạo tác dụng lớn lao.
Nếu thời gian hắn cần ở đó không ít, ta cũng không tất yếu phải vội vàng tới đó, chắc nên đòi Tư Nại Khắc đưa ta đến những nơi hiếm dấu chân người, du ngoạn lang thang, thỏa mãn một chút lòng hư vinh và hiếu kỳ của ta.
“Nếu đã lâu như thế, vậy thì…..” Ta cười vô cùng xấu xa, lại cố ý ném qua một cái mị nhãn, đè thấp thân thể bò qua chỗ hắn, “Ngươi có thể nào trong đoạn thời gian này, để ta trở thành một võ lâm cao thủ không?”
Hắn mỉm cười ngạc nhiên, trên gương mặt tuấn mỹ xẹt qua một ánh đỏ đáng nghi, vội vàng quay đầu đi không nhìn ta, “Cái đó…… nào có ai có thể một lần ăn đã mập được! Ngươi cho rằng võ lâm cao thủ không đáng giá đến thế sao!”
“Như vậy a?” Ta lười biếng hồi phục lại tư thế ban đầu, vẻ mặt thất vọng, “Xem ra là không có biện pháp rồi? Vậy làm sao đây, đợi hai tháng lại thêm hai mươi ngày nữa, ta không phải sẽ phải trốn đông tránh tây sống qua ngày sao?”
Câu nói này không phải là chuyện giật gân gì, khi Lãng Ca nội loạn, hoàng đế bệ hạ vì bảo vệ ca ca Doãn Thành không ra gì của Doãn Ân, thế nhưng trực tiếp lập triệu, nói hắn đã không thể nào có con cháu, vì bảo vệ huyết mạch hoàng thất không bị đứt đoạn, nên đem hoàng vị truyền cho Lục Vương Gia Long Vô Dạ đã có hai người nhi tử! Long Vô Dạ mấy lần cự tuyệt, hoàng đế bệ hạ mới hảo tâm lại cho hắn năm năm tiêu dao, còn nói rõ: Trong vòng năm năm này nếu hoàng đế ngài có xảy ra chuyện gì đó, Lục Vương Gia Long Vô Dạ nhất định phải lập tức đăng cơ xưng đế.
Lạy nó, hiện tại hắn chỉ là một Lục Vương Gia, đã tìm kiếm ta khắp thiên hạ, để hắn lên làm hoàng đế rồi, ta không phải là vĩnh viễn không còn ngày an bình sao?
Cảm tình của hắn đối với Doãn Ân thật sự kỳ quái, khi lợi dụng y thì dịu dàng thân thiết, dùng xong thì một cước đá bay, khi ta bị Tuyết Vô Tình thương tổn, hắn tựa hồ cũng đau lòng nhiều hơn là phẫn nộ, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?”
Trong đầu nặng nề, ta hung hăng trừng Tư Nại Khắc ở trước mặt một cái: “Đừng mãi dùng thuật rình mò có được không?”
“Ai bảo biểu tình của ngươi lại phong phú như thế?” Hắn tình ngay lý thẳng trả lời, sau đó trả lại cho ta một nụ cười ám muội: “Có cần ta nói cho ngươi biết vị Lục Vương Gia đó rốt cuộc đang nghĩ gì hay không?”
“Ngươi biết?” Ta trước tiên là ngạc nhiên buột miệng hỏi, sau đó mới nghĩ ra: Gia hỏa này căn bản không phải là người, đương nhiên có cách biết rồi!
“Thật ra…….” Nụ cười của hắn có mấy phần bất đắc dĩ: “Vị Lục Vương Gia đó là chờ đợi tiểu tử trước kia trưởng thành.”
“Di?” Ta kinh ngạc, cho dù hiểu được ý tứ của hắn, ta vẫn kinh dị mở to miệng: “Đợi đã, đợi đã, ngươi là nói, Lục Vương Gia động tình với Doãn Ân, chỉ là sợ y tuổi còn nhỏ không thể tiếp nhận, cho nên muốn đợi y trưởng thành một chút mới bộc bạch với y?”
Tư Nại Khắc gật đầu.
“Sẽ không đi? Vậy sao hắn đem Doãn Ân vứt vào phủ không nghe không hỏi?” Ta không tin.
“Trong nhà đại phú đại quý nào mà không có người tranh đấu ghen ghét? Muốn bảo hộ y không bị người ta hãm hại, đương nhiên không thể đối tốt với y, ngươi không biết Lục Vương Gia thường xuyên len lén nhìn y sao? Thật ra tiểu tử trước đó cũng không biết.” Tư Nại Khắc nhàn nhạt trả lời.
“Vậy thì…… vậy thì……” Ta cứng họng nghẹn lưỡi trừng to mắt, bị nhìn lén thì làm sao mà biết?
“Đúng! Tiểu tử đó không có phúc khí này, tự dưng lại tiện nghi cho ngươi!” Tư Nại Khắc chớp chớp mắt, làm ra biểu tình ngươi rất là hạnh phúc nha.
Ta phiền muộn! ! !
Khó trách ngày đó hắn lại tình ngay lý thẳng giáo huấn Tuyết Vô Tình như thế, thì ra bản thân hắn cũng không tốt lành gì!
Chỉ đáng thương cho Doãn Ân, rõ ràng là chuyện tốt lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại vì một bên chần chừ mà vĩnh viễn không có cơ hội sống cạnh nhau……
Kết cục này, là ai tạo thành đây?
Nếu như Lục Vương Gia không phải vì cẩn thận bảo hộ y….
Nếu như Doãn Ân không phải luôn trốn trong viện tự oán tự than…… nếu như….. chỉ là nếu như a…… cũng giống như khi ta mắng chửi Phương Thiên Hằng, có vài người, có vài chuyện, có vài tình cảm, đã để vuột mất rồi, thì không bao giờ có cơ hội quay đầu nữa……
Nếu đã như thế, tại sao còn không chịu cẩn thận trân trọng? Ta nỗ lực co người thành một đống, vô thanh rơi lệ cho Doãn Ân, chỉ có như vậy, mới có thể hơi hòa hoãn sự thương cảm và thất vọng thuộc về Doãn Ân…….
Vuột mất rồi, thì không bao giờ quay lại được nữa…….