Nô bộc
Bên cạnh có thêm một vị bảo tiêu nặng đô như thế, Long Diệm Mã Vương tự nhiên có thể công thành lui thân, nghĩ tới ba tháng sau nó cùng đồng bạn có thể ở trên một tinh cầu linh khí tràn đầy nào đó tung hoành, hiện tại công tác chuẩn bị tự nhiên cũng không tính là gì, chỉ là phải chia cách với ta vẫn khiến nó luyến tiếc không nỡ.
“Được rồi, đi thôi! Ta muốn có được tự do như ngươi mà còn không được đây! ! !” Hung hăng vỗ lên mông nó, ta nhàn nhạt cười, đúng a! Tự do của ta, cũng chỉ có ba tháng mà thôi, nghĩ tới những ý niệm vọng tưởng đang cuồn cuộn trong đầu, ta lại có chút do dự.
Hiện tại cố nhiên có thể dựa vào sức mạnh của Tư Nại Khắc này lật tay khiển gió, ngửa tay tạo mưa, nhưng ba tháng sau, ta đi đâu để tìm một bảo tiêu tới bảo hộ cho ta không bị ngọn sóng lớn vồ tới nuốt chửng?
Vì sự không vui do hai ba người mang lại, thật sự đáng để ta dùng máu của hai ba vạn người bù đắp sao?
Thật sự là có chút nhức óc a!
Một tay cầm lên mớ tóc màu bạc phủ trên vai của Tư Nại Khắc, ta hơi dùng sức, không đến mức làm hắn đau, nhưng lại kéo mấy sợi tóc màu bạc đó thẳng băng ra, “Này, ngươi nói, nếu như ta giết rất nhiều ngươi, đối với tu luyện của ngươi có ảnh hưởng không?”
“Nhẹ chút!” Hắn bất mãn đập tay ta ra, “Ngươi đi một bước dẫm chết bao nhiêu con kiến, ngươi sẽ thấy tội lỗi sao?”
Con…… con kiến?
Ta phẫn hận buông tay, “Này, ta cũng là một trong số đó có được không? Ngươi không thể trực tiếp trả lời là ‘sẽ không’ sao?”
Hắn có chút ngoài ý muốn chớp chớp mắt, “Ngươi không phải luôn muốn nằm ngoài rìa của thế giới này sao, căn bản không xem mình là người trong cuộc mà? Sao lại đột nhiên lấy ‘con kiến’ tự hình dung mình?”
Vậy sao?
Là như thế sao?
Thì ra ta không hề dung nhập vào thế giói này sao?
Cho nên mới không cảm thấy quá nhiều đau đớn sau khi bị phản bội, cho nên mới dùng tư thái không nhanh không chậm để hưởng thụ sự nhàn tản của mình, một chút cũng không đem tổn thương lúc đó để trong lòng.
Thì ra là như thế a?
Tựa hồ cũng không có gì là không tốt mà?
Trừ một góc nào đó trong tim cảm thấy cô tịch ra, thì không có cái gì là không tốt cả!
Nếu như thật sự bỏ ra chân tâm, vậy lúc đó……..
Trong lòng chợt đau, vội vàng lắc đầu xua tan đi những hồi ức bất kham.
Ta đại khái tìm chết đi?
Mở tay ra, lặng lẽ nhìn lòng bàn tay của mình.
Bỏ đi, kẻ bàng quan là không có đạo lý gì cả.
Tuy đặt thân ở trong, sẽ có càng nhiều lạc thú, nhưng cũng không loại trừ khả năng càng nhiều đau khổ.
Còn chuyện chơi đùa bọn họ thì bỏ đi, không tất yếu phải làm cho cả thiên hạ này cuốn vào cảm giác cá nhân của mình………
Giống như khi có một vụ tai nạn xe cộ, nếu không bị thương, thì cũng không tất yếu phải đi kinh động đến mấy vị cảnh sát! “Này, ngươi biết bay chứ”? Dịch chuyển tức thời? Có thể nào nào dạy ta không?” Tuy có toàn bộ ký ức của Tư Nại Khắc, nhưng mấy thứ mang tính học thuật này, nếu không có được chỉ dạy một cách hệ thống, thì thật sự không biết làm thế nào nắm vững trong tay.
“Muốn đi đâu?” Căn bản không tin tưởng ta có thể học được, hắn đưa ta kéo ta vào lòng, trực tiếp đập nát ý đồ của ta.
“Ta muốn đi tìm nô bộc của ta____ nô bộc chân chính, loại có giấy bán thân đó.” Ngẫm nghĩ, hắn chắc là biết ta đang nói tới ai.
“Thiết, tiểu quỷ!” Hắn bất mãn hừ thấp một tiếng, che mắt của ta lại, sau đó bỏ xuống, cảnh tượng trước mắt đã là thành thị theo phong cách Lãng Ca.
“Hả?” Ta kinh dị trừng to mắt, biết hắn có khả năng, nhưng không biết là hắn có thể làm được nhẹ nhàng như thế.
“Người ngươi muốn tìm, chắc là ở đó.” Chỉ vào một đình viện xinh đẹp ở đối diện con đường, hắn biến mất không dấu vết trước mặt ta, bên tai truyền tới tiếng thầm thì của hắn.
“Chuyện quá mức kinh thế hãi tục ta vẫn không thể làm được, tin tưởng ngươi cũng không hy vọng ta tiếp tay tất cả chuyện đó đi. Chiếc nhẫn trên ngón tay ngươi là bảo vật ta luyện trong lúc nhàn tản vô sự, trừ khi ngươi nguyện ý, ai cũng không thể gỡ nó xuống. Đây là nơi an phận tạm thời của ta, ngươi có đồ đạt gì không thuận tiện cầm theo cũng có thể nhét vào trong này. Có việc thì tìm ta, gọi tên của ta là được.”
Dô? Nhẫn Càn Khôn trong truyền thuyết cũng thật sự tồn tại a? Ta đánh giá chiếc nhẫn kiểu xưa trên tay, quay người đi vào khách *** kế bên, trước cửa treo màn liêm sa, trên đó ghi rõ là khách *** ‘Phi Diệu’!
Tại sao không trực tiếp đi tìm Phương Thiên Tứ?
Ngươi từng thấy qua thanh lâu nào mở cửa làm ăn vào ban ngày ban mặt chưa?
Không nhìn thấy trên bảng hiệu viết ba chữ thật lớn ‘Hải Thiên Các” sao?
“Xin chào khách quan, xin hỏi ngài ăn cơm hay là trọ lại?” Nhẹ nhàng tinh tế hỏi han ai mà không thích nghe?
Nhìn vị tiểu nhị đang đi tới, ân, tướng mạo đoan chính, y phục chỉnh tề, miệng mồm lanh lợi, cũng không tồi.
“Trọ lại. Xào hai món ăn đưa vào trong phòng!”
“Mời sang bên này.” Tiểu nhị nhiệt tình dẫn đường cho ta, trong miệng còn thấp giọng hỏi, “Khách quan muốn ăn thức ăn khẩu vị gì, thanh đạm một chút, hay là vị nồng một chút, có muốn vị cay không? Có cố kỵ gì không?”
“Thanh đạm một chút là được, không cần bỏ gừng.” Thấp giọng cười, cái này ít nhất cũng là thái độ phục vụ của khách sạn bốn sao đi? Ở nơi này thế nhưng lại có thể hưởng thụ được.
Phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng cho ta, sau khi ăn cơm ta muốn tắm rửa.
“Không vấn đề, chỉ là sau khi ăn cơm thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút rồi mới tắm, tắm liền đối với thân thể không tốt. Có cần ta mang cho ngài hai phần mới nhất của ‘Giang Hồ Chí’ xem thử không?”
“Ha ha ha ha…….” Thật sự là nhịn không nổi, ta cười lớn ra tiếng, “Ngươi tên là gì? Những khách nhân khác đối với sự phục vụ của ngươi có chăm sóc đặc biệt gì không?”
“Cái này, khách quan, ngài hỏi cái này làm gì?” Hắn trước hết là đỏ mặt một chút, nhưng không có chính thức trả lời vấn đề của ta.
“Không có gì, ngươi đi đi, có chuyện thì ta lại gọi ngươi.” Cúi đầu cười thầm không thôi, dẫn đến sự nghi hoặc của một sinh mạng khác trong chiếc nhẫn.
“Kỳ quái, những chuyện này không phải đều là ngươi dạy cho tên Phương Thiên Tứ đó sao? Có cái gì đáng để ngươi vui vẻ như thế chứ?”
Không trả lời, ta chỉ tiếp tục ôm bụng cười lớn, rất có ý tứ a, rất có ý tứ! Không ngờ sẽ biến thành thế này! Không biết ta có phải cũng có thể mở được một chuỗi nhà hàng cỡ đại đầu tiên ở Lãng Ca Vương Triều không?