Vô tình

Dần đến gần đô thành của Phụng Duyệt, bốn phương tám hướng đều là sứ giả các nước đến chúc mừng đếm không xuể, đương nhiên cũng không thể loại trừ những kẻ muốn nhân lúc này làm một số chuyện nhân thần cũng phẫn nộ.

Nhưng, nếu như làm người mà chẳng biết dòm thời cuộc, thì không cần nghĩ cũng biết vô luận làm chuyện gì cũng đều thất bại…….

“Cô nương, vẫn nên đi theo ta đi! Làm tiểu thiếp cửu phòng của ta, thế nào so ra cũng tốt hơn ngươi ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng chứ?” Hoàn toàn không chú ý đến những tiểu quốc sứ giả khác ở dịch trạm đang dùng một nhãn thần thương hại thế nào để nhìn hắn, vị Trư tiên sinh đầu bự tai lớn này còn mải mê tiến hành khuyên bảo Miêu Lan.

“Cút đi!” Miêu Lan khả ái đối với loại người như vậy trước giờ chưa từng có sắc mặt tốt, cũng chỉ có Miêu lan lúc này mới khó tiếp cận nhất.

“Ngươi…….” Từ hai ngày trước vô ý gặp được, vị Trư tiên sinh này đã có hơn mười lần đến chèo kéo Miêu Lan rốt cuộc cũng biến sắc, “Xú nha đầu, cho ngươi thể diện ngươi đừng có không biết điều, lão tử không tin ngươi có thể mọc cánh mà bay khỏi lòng bàn tay của ta!” Một tay nắm lấy cánh tay của Miêu Lan, động khẩu cuối cùng cũng thăng thành động thủ.

Trong đám người tránh đi, ta nhàn nhạt cười, biểu tình không chút nghĩ tới chuyện sẽ gọi người giúp, đừng thấy Miêu Lan nhìn yếu đuối như thế mà nghĩ nàng dễ ức hiếp, thân thể nàng nhu dẻo cực tốt như thế không chỉ là nhờ vào nhảy múa mà bảo trì được, trừ những người trong vũ đoàn, không có ai biết Miêu Lan có một thân võ công.

“Buông tay, đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm ta!” Miêu Lan hung hăng phất tay, tránh thoát khống chế của Trư tiên sinh.

“Tiểu tiện nhân…….” Trư tiên sinh còn muốn tới tiếp, nhưng lại truyền tới một tiếng gầm trầm thấp: “Dừng tay!”

Có người làm anh hùng cứu mỹ nhân thì ta một chút cũng không hiếm lạ, chỉ là thanh âm này lại có cảm giác như đã từng quen biết, thân thể so với suy nghĩ trong đầu đưa ra phản ứng sớm hơn một bước, ta lùi về sau một bước, giấu mình càng sâu vào chỗ tối ẩn mật, lại tỉ mỉ đánh giá nam tử cao lớn đang bước ra khỏi đám người.

Là hắn! Ta kinh ngạc che tiếng kinh hô muốn buột miệng thoát ra, rồi không còn hưng trí để xem vở tuồng cũ đã có kết cục định chắc này nữa, vừa quay người, ta ba bước chỉ đi thành hai bước lanh lẹ chạy trốn.

Tuy y phục là một bộ quý tộc cao sang, hơn nữa thân thể hơi gầy không có một chút khí tức giang hồ, nhưng cặp mắt đó……. tuyệt đối là hắn! Đó là thích khách đã từng xuất hiện ở Lục Vương phủ, tên nam tử bảo ta phải ghi nhớ gương mặt của hắn.

Hắn sao lại xuất hiện ở đây? Sao lại ăn mặc như quý tộc? Lẽ nào hắn cũng là sứ giả của tiểu quốc nào đó? Ôm đầu, ta có chút kinh hoảng thất thố, ta chỉ dự liệu được Lục Vương Gia sẽ tới, không ngờ ngay cả hắn cũng xuất hiện ở đây.

Làm sao đây? Rời khỏi vũ đoàn? Sớm đã luyện tập tốt chuẩn bị hiến nghệ rồi, khúc nhạc cũng đã xác định mấy lần mấy lượt không có vấn đề, Tắc Lợi Nhĩ đại thúc từng xem qua cũng tán thưởng không dứt, nghĩ chắc là không có vấn đề gì nữa, cho dù ta rời khỏi cũng không tổn hại ưu thế.

Nhìn quanh phòng một lần, xác định ở đây không có thứ gì đáng để ta mang đi, ta nhảy xuống xe, chuẩn bị cáo biệt với Tác Lợi Nhĩ đại thúc.

Từ xa xa, lại nhìn thấy Miêu Lan dẫn tên thích khách đó lên xe của Tắc Lợi Nhĩ đại thúc.

Không phải chứ… không có hắn ngươi cũng có thể làm xong việc mà, có cần trịnh trọng cảm tạ với người ta như thế không? Còn dắt hắn tới chỗ của đoàn trưởng?

Tránh người trốn sau lưng một chiếc xe ngựa, nhìn họ đi vào xe ngựa của Tắc Lợi Nhĩ đại thúc, ta thụt đầu trở về phòng của mình.

Không từ mà biệt rất không lễ mạo, dù sao người ta chiếu cố ta rất lâu, dứt khoát để lại một phong thư là được, ai biết tên gia hỏa đó ở lại bao lâu trong phòng của đoàn trưởng? Một lát nữa là tới giờ cơm tối, nếu như đoàn trưởng lưu hắn lại cùng ăn cơm, đến lúc đó ta nên trốn đi đâu?

Lần đầu tiên phiền muộn bản thân không có dùng tên giả.

Người như hắn, sẽ không nói rồi thôi, đã nói sẽ tới Lục Vương Phủ thì nhất định sẽ tới, muốn biết tên của ta thì đơn giản vô cùng.

Trời ơi! Vạn nhất Miêu Lan buột miệng nói ra…….

Trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, luống ca luống cuống viết thư cáo biệt, đặt lên bàn, ta nhảy xuống xe đi về phía dịch trạm, vô luận thế nào, trước hết phải có một con ngựa thì mới có thể chạy được!

“Một con ngựa cũng không có! ?” Nghe được tin tức này, ta không biết nên cảm thấy chấn động hay khẩn trương.

“Hiện tại sứ giả các nước sớm đã đặt ngựa hết rồi, kho ngựa phía sau tuy là đầy, nhưng một con ngựa cũng không thể dùng. Ngài đến thật không đúng lúc.” Tên bán ngựa cười khổ không thôi.

Như vậy làm sao đây? Do dự một chút, bỏ đi, vũ đoàn không thể trở về rồi, thôi thì trước rời khỏi nơi này rồi lại dự tính tiếp.

“Vị công tử này.” Trên vai bị người nhẹ vỗ một cái, ta như chim bị trúng tên giật lùi ba bước, trừng mắt nhìn người xa lạ đó.

Dịu hòa, đây là cảm giác đầu tiên hắn cho ta. Nụ cười thân thiết, ánh mắt sáng tỏ, giống như đại ca ca hàng xóm.

“Ngươi là…..” Cảm thấy phản ứng của mình tựa hồ có hơi quá khích, ta lầm rầm mở miệng.

“Xin lỗi, ta vừa rồi trong lúc vô ý nghe được ngươi cần ngựa, chỗ của ta thì có đó, ngươi có muốn đi xem thử không?” Hắn nhẹ nhàng cười, đại khái là cảm thấy ta có chút ngu ngốc đi?

“Chỗ của ngươi có ngựa?” Trong điện quang thạch hỏa, cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng ý nguyện rời khỏi đây quá cường liệt, ta không kịp suy nghĩ kỹ sự nghi hoặc chớp qua trong não đó.

“Bên này.” Hắn cũng không nói nhiều thêm, chỉ là dẫn ta rời khỏi dịch trạm.

“Đó là…….” Long Diệm Mã Vương! Không sai, chính là nó! Hai ba tháng không gặp, nó gầy đi rất nhiều, trên người cũng nhiều thêm những vết sẹo nhỏ. Nó chỉ đứng ở nơi đó như thế, một chút tức giận cũng không có, chỉ là ngây ngây đứng đó.

“Nga! Con ngựa này là chủ nhân nhà ta mới mua về, tính cách nóng vô cùng, nhưng tuyệt đối là ngựa tốt nhất đẳng. Chính là vì mua nó, chỗ này của ta mới dư ra một con ngựa.” Chỉ lo tỉ mỉ đánh giá Mã Vương đã lâu không gặp, ta không chú ý đến trong ánh mắt của người đó xẹt qua dị sắc.

“Có thể nào…… có thể nào bán nó cho ta không?” Si dại nhìn Mã Vương, ta ngay cả việc bản thân phải gấp rút chạy khỏi đây cũng quên, để nó lại ở Vô Hồi Cốc, nó làm sao chạy ra được? Làm sao lại bị người bắt? Gia hỏa ngốc nghếch này, chạy thì chạy rồi, tại sao không trở về thảo nguyên Lâu Tây?

Người Lâu Tây chân chính sẽ không bắt Long Diệm Mã Vương, đó là tài nguyên của bọn họ, đàn ngựa hoang có Long Diệm Mã Vương thì so ra đều khỏe mạnh hơn đàn ngựa hoang khác, cũng càng có thể bán ra nhiều tiền hơn, vì một con ngựa mà từ bỏ tài nguyên chân chính của họ, họ sẽ không làm chuyện giết gà lấy trứng đó đâu.

Nếu như Di Nhi dẫn nó ra khỏi Vô Hồi Cốc, Di Nhi nhất định sẽ không để nó chạy mất, mà một khi đã vào đàn ngựa hoang ở thảo nguyên Lâu Tây, Long Diệm Mã Vương sẽ ngoan ngoãn thực hiện chức trách làm Mã Vương của nó, sẽ không rời khỏi thảo nguyên Lâu Tây nữa.

Con ngựa ngốc này, nó đang tìm ta sao?

“Con ngựa này?” Trong mắt người đó thoáng qua một mạt dị sắc, “Chuyện này ta không thể làm chủ được, nếu như ngươi để ý, đợi chủ nhân của ta trở về, ngươi tự mình bàn với ngài?” Khẩu khí thăm dò không thu hút sự chú ý của ta, thất thần gật đầu, ta hoàn toàn quên mất tâm tình cấp thiết là bản thân phải rời khỏi chỗ này!

Hắn dẫn ta tới một tiểu viện, cửa sổ mở rộng, có thể nhìn thấy thân hình khỏe mạnh của Long Diệm Mã Vương.

“Mời ngài đợi một chút, ta đi thỉnh chủ nhân của ta.” Biểu ý như nô tài chào ta, hắn vội vã rời đi. Mà ta thì ngây ngây chú mục nhìn ánh mắt vô thần của Mã Vương……..

Không biết qua bao lâu, một trận bước chân lay tỉnh ta, ta theo tiềm thức rời khỏi cửa sổ, ra ngồi xuống bên ghế chờ, cầm ly trà đã nguội lạnh lên uống một hợp để che giấu, làm người trong thương gia, không thể để người khác thấy được tâm tư của mình, là bài học tất yếu.

Cửa bị mở ra, ta chậm rãi ngẩng đầu, lập tức kinh hoảng đổ một thân mồ hôi lạnh____ ta là tên ngu tự đưa đầu vào lưới!

Nhảy dựng lên, ta một tay cầm ly trà trong tay ném qua tên thích khách ta sợ hãi tránh còn không kịp đang trong trạng thái chấn kinh trước cửa, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ có thể nhìn thấy Long Diệm Mã Vương!

“Y Ân!” Hắn tùy ý phất tay đánh tan ly trà, khi cánh tay ta chỉ còn cách bệ cửa sổ cỡ một ngón tay thì cả người ta đều rơi vào lòng hắn.

“Không!” Ta kinh hoảng hét lớn, cố gắng giãy dụa trong lòng hắn, “Đừng! Ta không biết ngươi! Ngươi nhận sai người rồi! Bỏ ta ra!” Không nhìn đến hành động run lắc như con chuồn chuồn của ta, hắn chặt chẽ khóa ta trong ***g ngực, khí tức xa lạ mà nóng bỏng bao chặt lấy ta, gần như nhấn chìm linh hồn ta.

“Đừng sợ! Đừng sợ! Ta không làm cái gì cả, ta sẽ không làm cái gì cả! Ngoan, đừng động!” Hắn liên tục nhỏ giọng dỗ ta, cũng dùng hành động chứng minh hắn sẽ không tổn hại ta.

Hắn chỉ ôm chặt lấy ta, tùy ý tìm một cái ghế để ngồi, đặt đầu lên vai ta, trầm trầm điều chỉnh hơi thở.

Có lẽ là ngữ khí dịu dàng của hắn khiến ta chậm rãi trấn định lại, có lẽ là biết bản thân không thể chạy thoát nên từ bỏ giãy dụa, tóm lại, ta tạm thời chấm dứt hành động vô ích không chút ý nghĩa đó.

Sao lại xui xẻo như thế?

Ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc! Sao có thể đơn giản đưa mình dâng tận cửa như vậy?

Chỉ là, hắn sao lại xuất hiện ở đây, là trùng hợp? Hay là sớm đã có mưu mô? Người nói muốn mua ngựa đó, là thủ hạ của hắn sao?

“Đừng sợ, đừng sợ, nghe ta từ từ nói.” Tựa hồ ý thức được nghi kỵ của ta, hắn hơi thả lỏng khống chế một chút xem như là phần thưởng cho sự tuân phục của ta.

“Ta có đến Lục Vương phủ để tìm ngươi, nhưng ngươi đã không còn ở đó nữa. Vừa nghĩ tới ngươi đã dung nhập vào biển người mênh mông, ta có thể không bao giờ được gặp ngươi nữa……” Hắn nhẹ run một chút, “…… Giờ khắc đó, ta biết ta đã thích ngươi rồi. Ta lợi dụng tất cả điều kiện trong tay để tìm kiếm ngươi, nhưng tin tức đạt được rất ít. Tuy với bộ dạng này của ngươi đi đến đâu cũng đều khiến người chú ý, nhưng ngươi thật sự quá thông minh, tin tức ta có được trừ con ngựa đó ra thì không còn tin tức thực dụng nào nữa. Ta đến đây chỉ là trùng hợp, có thể gặp được ngươi ở đây, ta cũng rất ngạc nhiên. Người dẫn ngươi đến đây, hắn chỉ là từng thấy qua bước tranh ta vẽ ngươi……..”

Giọng nói trầm thấp làm dịu đi thân thể cứng ngắc của ta, thân thể vẫn còn run rẩy, nhưng trong đầu ta đã nhanh chóng xoay chuyển, có thể tin lời của hắn không? Có thể tin người này không? Lừa dối ta, hắn có thể đạt được cái gì?

“Ta biết ngươi không dễ dàng tiếp nhận như thế, nhưng mà, ít nhất…….. ít nhất thử tin tưởng ta, không khó khăn lắm đi.” Có lẽ là sự trầm mặc của ta khiến hắn có chút tổn thương, hắn vẫn như cũ ôm chặt lấy ta, không nguyện buông tay.

“Ngươi…… thích ta?” Nhẹ nhàng, có chút rụt rè mở miệng, ta đang quay lưng với hắn, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt dữ tợn.

“Đúng vậy, ta thích ngươi.” Hơi than thở nói rõ hắn từng bất kham và giãy dụa.

“Vậy……. ngươi có thể bảo đảm…… không chạm ta không?” Tuy biết với tính hướng của mình thì ta càng dễ dàng tiếp nhận đồng tính hơn, nhưng dục vọng và tình cảm trước giờ ta luôn xem là hai chuyện riêng biệt mà định liệu, là cố ý thăm dò cũng được, ta định ra thời gian cũng được, có người đưa đến cửa cho ta đùa, không đùa thì ngu sao!

Cảm giác thân thể hắn cứng lại, ta lập tức lại đáng thương thêm vào một câu: “Lần trước…… rất đau…… ta…… sẽ sợ.” Sự run rẩy đúng lúc khiến sự rụt rè của ta càng thêm dễ hiểu.

“Ta…… không thể.” Do dự rất lâu, hắn phun ra tiếng trầm thấp cự tuyệt thỏa hiệp. Ta lập tức bắt đầu giãy dụa, nhưng ta cũng biết rõ ta không thể phủ định vừa rồi khi hắn nói thích____ Nam nhân cường thế như vậy, có thể nói ra lời yêu với mình thì cần có kiên trì không thể nghi ngờ, vô luận là hắn thật lòng hay giả vờ, ít nhất hiện tại ta không thể nói ra mấy câu như ‘ngươi nói dối’, ‘ngươi lừa ta’ này nọ……

Quả nhiên, kháng nghị không tiếng động của ta đạt được bảo đảm giới hạn cực độ:

“Nhìn người mình thích ở bên cạnh, có làm thế nào ta cũng sẽ có cảm giác đi? Nhiều nhất ta chỉ có thể đáp ứng ngươi, nếu như không có sự cho phép của ngươi, ta tuyệt không cưỡng bách ngươi.”

“Ngươi…… tên gì?” Trò chơi, chơi quá mức sẽ dẫn hỏa thiêu thân, lúc cần buông nhẹ, vẫn phải ôn thuận mới tốt.

“Tuyết Vô Tình.” Tên thật lạnh.

“Là chữ ‘tình’ nào?” Nghiêng đầu, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên dùng mục quang mang ý cười nhìn vào mắt hắn.

“Là chữ tình trong ‘tình thiên’. Đối với ngươi, làm sao có thể là vô tình?” Hắn thấp giọng cười, hôn lên môi ta, kiên định, thân thiết, nhưng……. Không có cưỡng bách.

(Tuyết Vô Tình: Chữ ‘tình’ ở đây có nghĩa là: nắng, ‘tình thiên’ là: trời nắng, ngày nắng. Tên của anh có nghĩa đại khái là ngày tuyết không ánh nắng, chứ vô tình ở đây không phải là không có tình cảm.

Câu dưới, “Đối với ngươi, làm sao có thể là vô tình?”: nghĩa là ảnh yêu em nên không thể nào không có tình cảm với em, vô tình ở đây đúng là không có tình cảm.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play