Giam cầm

Tại sao mỗi lần ta tỉnh lại trừ cảm thấy tối chính là cảm thấy đau? ? ?

Thật sự thống hận thân thể đáng chết này! Ngươi không thể cường tráng cho dù chỉ một chút thôi sao?

Đây là…..

Tiểu quỷ đáng chết! ! !

Không thể trách tâm tình của ta biến động quá lớn.

Bất cứ một người nào đều không nguyện ý đối diện với tình huống này!

“Ngươi dự định nhốt ta bao lâu?” Hai tay bị kéo ra trói sang hai bên góc giường, tuy có một chút khoảng cách có thể hoạt động, nhưng vừa đúng khiến ta không thể thử giải khai trói buộc cho mình.

Vị thiếu cốc chủ đại nhân vừa đáng yêu vừa đáng hận này đang ngây ngây ngồi bên giường, ngay cả khi ta tỉnh lại tựa hồ cũng không cho nó quá nhiều kinh ngạc.

Nó chỉ là ngây ngây ra ngồi đó, chắc là không biết làm sao với ta đi?

“Này! Tiểu quỷ, cho dù ta có đáng ghét, nhưng ít nhất cũng không đến mức khiến ngươi hận không thể đưa ta vào chỗ chết đi?” Ta nhấc người lên dựa vào đầu giường, nhìn vết thương trên vai, quả nhiên, vết thương không có băng bó lại chảy máu nữa, nhiễm đỏ hơn nửa người ta.

“Cái gì?” Nó có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn hồi thần lại.

“Mất máu quá nhiều sẽ chết người đó, ta còn chưa muốn chết.” Thật phiền! Sớm biết tiểu quỷ này dai dẳng như thế, lúc đầu ta không nên tiếp cận nó!

“Vết thương?” Nó tựa hồ còn đang trong mộng.

“Gọi Di Nhi đến băng bó cho ta!” Ta hung hăng gầm lên.

“Không được!” Nó lập tức nhảy lên, “Không được! Hắn sẽ giúp ngươi chạy trốn! Ta không để cho ngươi gặp hắn!”

Thật là……

Đầu của nó chỉ có nước thôi sao? ? ?

“Vậy ngươi làm đi!” Dùng ánh mắt biểu thị về vết thương vẫn đang chảy máu của ta, lúc này nó mới giống như vừa thanh tỉnh mà quay vòng vòng tìm thuốc trong phòng.

Đây không phải là căn phòng ta đã trụ trước đó, xem trang trí bày bố ưu nhã đến gần như không có hơi người, chắc là phòng của nó?

Tay chân luống cuống tìm tới mấy cái bình sứ nhỏ, rồi tới ngồi cạnh ta, nó đột nhiên đỏ mặt, không còn động tác gì nữa.

“Tiểu quỷ, nếu còn chảy máu nữa thì ta không còn mạng đâu.” Than một hơi, các chết thế này sao cứ cảm thấy không cam tâm a.

“Nga……” Trong miệng ứng một tiếng, nó vẫn không có động tác gì.

“Gặp quỷ! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì! ! !” Ta cuối cùng không kiên nhẫn kiệt sức gào lên với nó.

“Đau……” Đụng tới vết thương lần nữa khiến mắt ta tối đen, nhưng cũng may, ta không có ngất xỉu nữa.

Mà tiểu quỷ này cuối cùng cũng có phản ứng.

Nó kéo mở y sam bên vai trái của ta, lộ ra bờ vai mịn màng tuyết trắng của ta, đương nhiên, còn có một đạo vết thương không quá hai tấc, nhưng vẫn còn đang chảy máu.

Vết máu thấm ướt y sam lưu lại từng vết đậm nhạt trên người ta, chỗ vết thương vẫn còn vài giọt máu.

“Tiểu quỷ, ngươi chỉ nhìn như thế thì không thể cầm máu được…….” Ta đã triệt để không nói nên lời rồi, tiểu quỷ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì a?

Nó tìm nước sạch và băng sạch đến, nhẹ nhàng thay ta tẩy sạch miệng vết thương, sau đó đắp thuốc, nhưng cho dù có nhẹ hơn nữa, vẫn là đau a!

Tuy không đến nổi nghiến răng nghiến lợi, nhưng biểu tình của ta cũng không có chút nào dễ nhìn.

“Tiểu quỷ, ta lại chạy không lại ngươi, thả ta ra được không? Nếu không rất dễ làm loét vết thương.” Tuy đối với phương thức lưu ta lại của tiểu quỷ này ta phi thường kinh ngạc và buồn bực, nhưng đối với một hài tử mười tuổi khả ái thế này, ai cũng không thể tức giận quá lâu đi?

“Ngươi bảo đảm sẽ không chạy?” Nó trừng mắt nhìn ta, dường như giây tiếp theo ta sẽ ‘bụp’ một tiếng tiêu biến tại chỗ không bằng.

“Trước khi có được sự đồng ý của ngươi, ta không chạy, ta không trốn, ta không rời khỏi, được chưa?” Đảo mắt trắng dã, ta phát thệ nhất nhất bảo chứng.

Cuối cùng được tự do ngắn ngủi, nghe ý tứ của nó, tựa hồ trong lúc nó ngủ vẫn sẽ trói ta lại, đây là cảm giác thiếu an toàn sao? Ta bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ đối với phụ thân của nó____ có thể đem hài tử của mình dạy đến mức này, cũng tính là một sáng tạo đó……

Bảy tám ngày tiếp theo, ta bị giam giữ trong căn phòng này, một bước cũng không thể rời khỏi.

Tiểu quỷ này khóa cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng không bỏ qua.

May mà vết thương trên vai cũng đích thật khiến ta mấy ngày không thể cử động, nên cũng tùy ý nó.

Trừ hoàn thành bài tập cố định mỗi ngày, nó một bước cũng không chịu rời khỏi căn phòng này, có mấy lần nó nhìn ta nhìn ngây cả ra, ngay cả Viễn Phương đại ca gọi nó cũng không nghe thấy.

Cuối cùng, vết thương cũng không tính là lớn gì lắm này đã tha cho ta, kết thành một đường máu dài hơn một tấc, không còn hạn chế hành động của ta nữa, tuy động tác quá lớn cũng vẫn còn đau.

Kỳ quái chính là, mỗi lần tới buổi tối, ở chỗ vết thương đó sẽ cảm giác nóng nóng, tựa hồ là trong thân thể ta có thứ gì đó đang thúc tiến vết thương khép miệng. Là cái gì nhỉ? Lẽ nào thân thể của Doãn Ân là thể trạng cửu âm hay cửu dương gì đó trong truyền thuyết, có công hiệu đặc thù gì đó sao?

Càng gần ngày trăng tròn, nhiệt độ ở chỗ vết thương càng cao hơn, từ bề ngoài thì không thể nhìn thấy, nhưng chính ta biết rõ, cơ thịt bên trong đã ngoan ngoãn phục hồi rồi, chỉ lưu lại một vệt máu ở ngoài mặt mà thôi.

Tiểu quỷ này cũng kỳ quái, mấy ngày nay càng lúc càng khẩn trương bất an, hỏi nó chuyện gì nó cũng sống chết không nói, chỉ là luôn dùng đôi mắt to xanh dương đó nhìn ta đăm đăm không chớp, đáy mắt có một hàn ý làm ta sợ hãi.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Viễn Phương đại ca có đến mấy lần, nhưng khi trong phòng chỉ có một mình ta thì hắn tuyệt đối sẽ không đến gần, độc chiếm dục của tiểu quỷ này hắn xem như cũng đã lĩnh giáo rồi, mỗi lần hắn đến đây chỉ để gọi tiểu quỷ đi, cũng thuận tiện nói hai ba câu về tình trạng của Di Nhi.

Di Nhi thì ta không lo lắng, tám phần là nó còn mong được ở đây thêm vài ngày đi! Càng huống hồ còn có một người hòa hợp với nó ở cạnh nó!

Nào giống ta?

“Y Ân, ngươi tại sao không nguyện ý lưu lại đây?” Ăn xong cơm tối, tiểu quỷ theo thường lệ trói chặt hai tay ta, sau đó chui vào trong lòng ta muốn ta ôm nó. Đây là thói quen nó dưỡng thành từ sau khi đâm ta bị thương, mà ta cũng dần dần quen với sự chia sẻ độ ấm này.

“Không phải không nguyện ý lưu lại đây, mà là cảm thấy thiên hạ này có quá nhiều nơi hấp dẫn ta, ta muốn dùng ánh mắt của mình nhìn hết, thưởng thức hết. Mùa xuân ngắm anh đào đêm, mùa hạ ngắm sao, mà thu thưởng nguyệt, mùa đông nhìn tuyết, đó là một bức tranh đẹp lắm mà? Ngươi không có chỗ nào đặc biệt muốn đi sao?” Ta nhàn tản trả lời, không muốn nói ra chuyện của Lục Vương Gia, sợ nó lại có hành vi quá khích gì đó.

“Nhưng mà……” Nó còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn ấp úng từ bỏ.

Trầm mặc một lát, nó thấp giọng nói:

“Hôm nay, là ngày kỵ (ngày giỗ) của nương ta.”

Thân thể hơi chấn động, sau đó ta ôm nó chặt hơn.

Thì ra là thế, phụ thân chỉ lo chuyện của mình, lại mất đi sự chăm sóc của mẫu thân, cũng khó trách nó lại cực đoan thế này.

“Y Ân, ở bên ta có được hay không? Đừng rời khỏi đây.” Tử tiểu quỷ, lợi dùng lòng đồng cảm của ta sao?

“Ngốc nghếch, ở bên ngươi không có vấn đề, nhưng ta không thể mãi ở lại nơi này.” Tiểu quỷ vừa nghe, lập tức giãy dụa muốn nhảy khỏi lòng ta.

Sống chết ôm chặt lấy nó, thấp giọng nói: “Đừng động! Tiểu quỷ, nghe ta nói hết!” Nó tạm thời từ bỏ lay động, nhưng thân thể cứng ngắc lại không nguyện dựa gần ta.

“Tiểu quỷ, ta từng nói, ta có giấc mơ của mình, vì để thực hiện nó, ta không thể cứ ở mãi một nơi, ở đây cũng vậy, ở đâu cũng vậy, ta sẽ không dừng lại tại chỗ nào quá lâu. Nếu như ngươi lớn hơn một chút, có thể cùng đi với ta, đi đâu cũng được, đáng tiếc ngươi còn quá nhỏ…….”

Thân thể của nó mềm xuống, nho nhỏ hỏi: “Thật sao, không phải vì ngươi ghét ta?”

“Ta không ghét ngươi, thật sự. Ai sẽ ghét một tiểu gia hỏa khả ái như ngươi thế này?” Ta nhẹ nhàng cười lay lay đầu nó.

“Vậy khi ta trưởng thành rồi thì sao? Ngươi còn thích ta không?” Thân thể của nó hơi run rẩy, lại tiến gần ta một chút.

“Trưởng thành a? Chỉ cần ngươi còn ngoan ngoãn thế này, ta sẽ thích.” Đau lòng vì sự lo lắng của nó, ta cười hôn lên mặt nó một cái.

“Thật sự?” Nó nhìn đăm đăm vào mắt ta, muốn tìm ra bảo chứng khiến nó đủ an tâm.

“Thật, ta rất hận người khác lừa gạt ta, cho nên, đối với người ta thích, ta đều chỉ nói thật thôi.” Nhu nhu mái tóc màu nâu của nó, ta nhắm mắt lại.

“Nương ta…….. là bị ta hại chết……..” Trầm mặc rất lâu, khi ta gần như sắp chìm vào giấc ngủ, thanh âm u buồn của nó vang lên, lại khiến ta nháy mắt tỉnh táo: Là chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play