Văn nghệ đã bắt đầu, mấy cô giáo cũng nhanh chóng rời đi. Hoàng Diệu Sư tìm một nơi không có nhiều người, cùng Bạch Tiểu Sao ngồi xuống xem.
Mấy tiết mục múa hát, có trẻ em, cũng có các cô giáo. Đậu Đậu vẫn chưa ra, Bạch Tiểu Sao đối với nhạc thiếu nhi không có hứng thú, vừa xem vừa ngáp.
Có một cô giáo giữ trật tự đi qua, Bạch Tiểu Sao vội vàng kéo lại, hỏi tiết mục của Đậu Đậu bao giờ thì đến. Tuy rằng không phải là cô giáo lớp Đậu Đậu, nhưng mà danh tiếng của Đậu Đậu thì mọi người đều biết, thế nên liền nói cho Bạch Tiểu Sao thời gian.
Bạch Tiểu Sao nhìn đồng hồ, còn thời gian, thế là đứng lên, nói với Hoàng Diệu Sư: “Em đi vệ sinh.”
“Được.” – Hoàng Diệu Sư gật đầu, lại chăm chú nhìn các tiết mục trên khán đài.
Cảm thấy tất cả các bé con đều đáng yêu chính là tâm lý của cha mẹ, Bạch Tiểu Sao hừ một tiếng, đi về phía nhà vệ sinh.
Gian bên cạnh hình như là có người, có thể nghe được thanh âm nho nhỏ.
Bạch Tiểu Sao chậm rãi giải phóng, chậm rãi ra bồn rửa, nhìn gương mặt sạch sẽ, vừa lòng.
Nghe thấy có tiếng nước phía sau, gian bên cạnh cửa mở, có người đi ra.
Trên gương phản chiếu gương mặt của người phía sau, hai người đồng thời sửng sốt.
Dĩ nhiên là Lâm Hán Huy.
Không nghĩ là sẽ gặp lại nhau ở nơi thế này, có chút khó xử, cả hai đều xấu hổ.
“Sao anh lại ở đây?” – Bạch Tiểu Sao xoay người nhìn Lâm Hán Huy, hỏi trước.
“A…. Là bạn trai anh…….. Cậu ấy muốn đến xem mấy tiết mục của bọn trẻ.” – Lâm Hán Huy nói – “Em…… là ông bố độc thân hàng xóm kia phải không?”
“Đúng vậy.” – Bạch Tiểu Sao hơi bất đắc dĩ – “Hôm nay cô nhóc kia có biểu diễn, cho nên chúng tôi cùng đi xem.”
“Như vậy….” – Nhất thời không biết nói gì, không khí quỷ dị, Lâm Hán Huy lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, lại hỏi – “Em với anh ta…..có khỏe không?”
“Ừm, rất tốt.” – Bạch Tiểu Sao thản nhiên nói, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ thầm không biết là tiết mục của Đậu Đậu đã bắt đầu chưa.
“Như vậy…. Khi nào đó ra ngoài được chứ?” – Lâm Hán Huy nhìn Bạch Tiểu Sao, ánh mắt hiện lên một tia *** tà – “Cả em với anh hàng xóm kia cùng đi – Anh cũng biết anh ta, có thể đi cùng nhau.”
Bạch Tiểu Sao cảm thấy chán ghét, nhăn mặt nhíu mày: “Diệu Sư không phải là người như anh nghĩ, hiện tại tôi không muốn chơi trò chơi vớ vẩn của các anh.” – Hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Nghe thấy phía sau, Lâm Hán Huy thấp giọng cười lạnh: “Cũng không phải thánh nhân gì…..” – Cảm thấy hối hận sao trước kia lại kết giao với người như thế này, trong lòng không khỏi mắng mình khi đó mù quáng.
Tâm tình trở nên không được tốt lắm.
Trở về chỗ ngồi, tiết mục của Đậu Đậu tuy là chưa đến, nhưng mà Hoàng Diệu Sư vẫn chăm chú xem với bộ dáng vô cùng thích thú.
Bạch Tiểu Sao ngồi xuống, Hoàng Diệu Sư quay đầu nhìn: “Có chuyện gì thế? Sao nhìn mặt em khó coi vậy?”
“Không có gì.” – Bạch Tiểu Sao thản nhiên nói, cảm thấy không muốn cho Hoàng Diệu Sư biết chuyện mình gặp Lâm Hán Huy, đương nhiên lại càng không muốn Hoàng Diệu Sư nghe được những lời Lâm Hán Huy nói.
Bạch Tiểu Sao không nói, Hoàng Diệu Sư cũng không hỏi, ánh mắt vẫn tập trung vào sân khấu, trong lòng thầm khấn tiết mục của Đậu Đậu nhanh chóng đến đi.
Bạch Tiểu Sao trong lòng rất bực bội, không hiểu sao khi đó mình lại dây dưa với tên Lâm Hán Huy chết tiệt kia, trái lo phải nghĩ, tâm tư rối loạn.
Bỗng nhiên Hoàng Diệu Sư gọi cậu: “A,đến tiết mục của Đậu Đậu.”
Bạch Tiểu Sao ngẩng đầu, thấy mấy cô bé mặc váy màu vàng, trên đầu đội mũ thiên nga, chậm rãi bước lên sân khấu. Vội thu liễm tâm tư, vỗ tay nhiệt liệt chào đón các cô bé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT