Cơm nước xong xuôi, Hoàng Diệu Sư gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Cậu nhân viên kiên trì không chịu nhận, nói là ông chủ không cho bọn họ thu tiền. Dây dưa một hồi, Hoàng Diệu Sư có chút không kiên nhẫn, ném hai trăm tệ lên bàn, mặc kệ cậu nhân viên gọi với theo, bế Đậu Đậu cùng Bạch Tiểu Sao rời đi.

Đã là cuối đông, thời tiết cũng ấm dần lên, giữa trưa đi trên đường, chỉ cảm thấy ánh nắng chiếu lên người mình, ai cũng có cảm giác lười biếng.

Thời tiết như vậy mà ngồi xe về thì thật lãng phí, cho nên ba người chậm rãi đi bộ trên vỉa hè. Đậu Đậu đi giữa nắm tay hai người, để Hoàng Diệu Sư và Bạch Tiểu Sao mỗi người nắm một tay cô bé.

Khu phụ cận là khu vực buôn bán, một ngày đẹp trời thế này nên rất nhiều người đi lại. Hoàng Diệu Sư, Đậu Đậu và Bạch Tiểu Sao, hai nam nhân với một cô bé hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Đậu Đậu thì rất cao hứng, ngó trái ngó phải.

Đi ngang qua một quầy nặn tò he, ánh mắt Đậu Đậu không dứt ra được, quả thực là hận mình không thể bám dính lại đấy.

“Con thích thì đến bảo bác chủ quán làm cho một cái đi.” – Hoàng Diệu Sư cười.

Ông chủ quầy liếc mắt nhìn Đậu Đậu đang cười ngây ngốc.

Đậu Đậu thấy bố mình định đi, vội vàng ôm chầm lấy chân bố, cọ cọ: “Bố ơi, con muốn một con tò he, nhìn dễ thương quá.”

Nhìn ông chủ quầy đang nặn một con tò he hình Tôn Ngộ Không, Hoàng Diệu Sư cũng mỉm cười, liền mua hai con, một cho Đậu Đậu, một đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Sao, cười nói: “Cho em.”

Bạch Tiểu Sao ngây người, mím môi cười: “Tôi không phải trẻ con, đưa cho tôi làm gì?” – Miệng nói thế nhưng tay vẫn nhận lấy.

“Vậy thì anh nên tặng cái gì?” – Hoàng Diệu Sư vừa nói, vừa cầm lấy tay Đậu Đậu, tà mị nhìn Bạch Tiểu Sao.

Bạch Tiểu Sao không trả lời, cười trừ, quay đầu nhìn cửa hàng bên cạnh.

Đậu Đậu cầm con tò he trên tay, nhìn trái nhìn phải, vừa đi vừa nhìn, rất thích thú.

Nhưng mà Đậu Đậu vẫn còn nhỏ, cái gì mới thì cũng chỉ được một lúc. Tò he đã là của mình rồi, về nhà có thể tiếp tục chơi, thế là không để ý tới tò he nữa, lại tiếp tục nhìn ngó xung quanh.

Hình ảnh hai nam nhân xinh đẹp, một cô bé giống như tiểu tinh linh trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Hoàng Diệu Sư với Bạch Tiểu Sao cũng cảm thấy không khí xung quanh có gì đó không đúng, nhìn nhau, bất đắc dĩ cười, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vui sướng.

Đậu Đậu cũng nhìn thấy, liền đến gần Hoàng Diệu Sư, ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Bố ơi, vì sao lại có nhiều người nhìn chúng ta thế?”

“Bởi vì Đậu Đậu rất xinh đẹp.” – Hoàng Diệu Sư trêu cô bé.

Đậu Đậu đương nhiên là không hiểu được ý tứ đó, nghĩ là bố khen mình xinh, liền cao hứng nhảy lên. Bạch Tiểu Sao nhìn bộ dáng phấn chấn của cô bé, không khỏi bật cười.

Bỗng nhiên Đậu Đậu ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên kia đường, rồi nhìn Bạch Tiểu Sao: “Chú Bạch, hình như bên kia là chú Lâm.”

“Cái gì?” – Bạch Tiểu Sao ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ngã tư đường, dừng ở nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh nam nhân cao ráo kia, chắc chắn người đó là Lâm Hán Huy.

Lâm Hán Huy có vẻ cũng đã nhìn thấy mấy người bên này.

Cách một con đường, hai người nhìn nhau. Hoàng Diệu Sư cùng Đậu Đậu với Bạch Tiểu Sao, một nữ nhân xinh đẹp đang khoác vai Lâm Hán Huy.

Bạch Tiểu Sao nhếch mép cười: “Hòa nhau.”

Quay đầu, nắm tay Đậu Đậu, nói với Hoàng Diệu Sư: “Đi thôi.”

Hoàng Diệu Sư lén liếc nhìn Bạch Tiểu Sao, thấy cậu không có vẻ gì là tức giận hay có bất cứ biểu cảm gì. Lâm Hán Huy đi cùng với nữ nhân khác, Hoàng Diệu Sư cảm thấy đây chính là chuyện tốt với bản thân mình, liền nhịn không được cười trộm trong lòng.

“Tôi biết chắc chắn là anh đang cười trộm trong lòng.” – Bạch Tiểu Sao hừ một tiếng – “Nhưng mà Lâm Hán Huy đi rồi, người tiếp theo chưa chắc đã là anh.”- Trong giọng nói chất chứa một chút giận dỗi.

Hoàng Diệu Sư tỏ vẻ vô tội: “Không cần nghĩ anh như thế chứ? Anh cũng không muốn làm em tức giận đâu…..”

“Hứ, ai tức giận chứ.” – Bạch Tiểu Sao mất hứng bĩu môi – “Đã sớm đá anh ta rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play