Huyên Úc suốt đêm canh giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng động có người nhảy xuống, cô xoay người ngước mặt nhìn, cứ tưởng là anh chàng cực phẩm kia, nhưng không ngờ lại là chủ nhân quý hóa của cô -- Mị Ảnh!

Huyên Úc chưa kịp rạng rỡ cười thì đã âm thầm nuốt nước bọt, mười ngón tay lạnh ngắt đan xen vào nhau, sợ hãi chủ nhân sẽ trách phạt cô thê thảm.

“Huyên Úc!”

Chết chắc rồi!

“Chủ, chủ nhân . . . “ Chân của Huyên Úc đã bắt đầu bủn rủn, nhưng lại thấy sắc mặt chủ nhân hồng hào, môi đỏ mọng có dấu vết bị giày vò, hơn nữa quần áo rách bươm, không che chắn nổi cảnh xuân quá lâu, cô khẽ bụm miệng cười khúc khích, nhất định ban nãy trong phòng là một trận chiến vô cùng kịch liệt!

“Cô còn dám cười!” Cô làm sao không phát hiện ra nét mặt gian tà của Huyên Úc, nhất thời không biết xử phạt cô ta như thế nào.

Cô biết Huyên Úc rất trung thành với cô, nói cách khác cô ấy xem cô như là một người em gái mà đối đãi rất tốt, chỉ bằng việc hôm nay cô gặp nạn, Huyên Úc liền vội vã tìm cách cứu cô, ấm áp bon chen vào tâm lạnh lẽo của cô, tay ngọc dần dần nâng lên.

Huyên Úc nhìn theo động tác của cô mà nín thở, vội vàng nhắm tịt mắt chờ đợi cái tát đầy uy lực rơi xuống mặt mình, nhưng rốt cuộc lại không có, chỉ có một bàn tay lạnh ngắt chậm rãi xoa má cô.

“Cảm ơn cô.” Cô cười nhẹ, tiến đến ôm Huyên Úc, cô bất giác thở dài, may mắn cô tìm được người đối đãi cô thật lòng, còn hơn cả vị “em gái” Hàn Tinh, hừ, là một em gái cực kì yêu mến chị, giở trò đê tiện đê cô giải quyết cho đỡ buồn chán!

“Chủ nhân, cô đây rồi!” Đương lúc hai mỹ nhân tình thâm ôm nhau, Hắc Báo lại lớn tiếng xen ngang, bất đắc dĩ tách hai người ra. Đột nhiên nhìn thấy quần áo của cô không được nguyên vẹn, mơ hồ thấy được da thịt trắng nõn nà, còn thấy vài dấu hôn xanh tím ẩn hiện, nhất thời đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn tiếp.

Cô bình tĩnh nhìn Hắc Báo cúi mặt, chợt nhớ đến nhiệm vụ mà cô đã giao cho hắn, liền hỏi “Sao rồi ?”

Hắc Báo hắc hắc cười tự kiêu “Tôi làm việc luôn luôn làm cho chủ nhân hài lòng!”

Cô khinh thường hừ lạnh, lại nhướng mi bảo hắn nói tiếp, càng nhắc nhở không nói chuyện dư thừa.

“Khụ, tôi ở bên ngoài cẩn thận quan sát, Song Y không lâu sau đó đã trở về, vừa nhìn thấy thi thể của Song Nhi liền gào khóc thảm thiết, khi nhìn thấy vết cắt trên cổ của Song Nhi lập tức quẹt nước mắt, ngửa mặt lên trời gầm lên “Tao sẽ giết mày, Hàn Tử Du!” “

Hắc Báo bị cô trừng mắt cảnh cáo liền hoảng hốt, gương mặt bên trong lòng sớm đã giàn giụa nước mắt, hắn vì cô làm việc năng suất như vậy, vậy mà một câu khen ngợi cũng không có!

Nhưng rất nhanh đã đem nội tâm tổn thương nặng nề thu liễm đi, ho khan một tiếng, nghiêm túc báo cáo đầy đủ, không thiếu sót một chi tiết nhỏ nào.

Cô nghe xong chỉ thản nhiên nâng khóe miệng tạo thành nụ cười đẹp mắt, đẹp đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sóng lưng! Muốn giết chết cô thì phải xem bản lĩnh của cô ta đến đâu!

“Vậy còn Hàn thị ?” Hắc Báo vẫn không thấy cô đá động đến việc Hàn thị liền tốt bụng mở miệng nhắc nhở.

Cô buông xuống khóe môi đương nâng cao, “Tôi biết rồi.”, cô đã suy tính hết tất cả, tuy là mạo hiểm nhưng hiện tại không có đủ thời gian để cô tìm ra biện pháp tốt hơn, đành dựa vào vận may rủi của bản thân cô.

Cô ám hiệu cho Huyên Úc, Huyên Úc nhanh nhạy lập tức hiểu ra, liền mang cô về phòng đưa cho cô bộ y phục khác, tiện thể giúp cô buột cao mái tóc dài có chút rối loạn.

“Cô đang có kế hoạch gì ?” Huyên Úc cảm thấy thật lo lắng cho cô, cảm thấy lần này cô đang muốn liều mạng của chính mình.

Huyên Úc rất thông minh, chỉ cần động não một chút liền biết suy tính của cô chính là mạo hiểm xông vào căn cứ của Boss để mang Hàn thị ra ngoài! Huyên Úc lúc nào cũng ngưỡng mộ và tin tưởng bản lĩnh cùng năng lực hơn người của cô, chỉ là hiện tại tình trạng sức khỏe cô thật không thích hợp, vừa trúng phải xuân dược, vừa mới triền miên không dứt, cơ thể căn bản vô cùng yếu ớt!

Cô hiểu Huyên Úc đang nghĩ cái gì, cơ thể của cô suy yếu tất nhiên cô là người biết rõ nhất, nhưng bây giờ cô không liều mạng là không được! Hàn thị rất có thể đã bị giết bịt đầu mối trong khi cô ngồi ở đây hồi phục sức khỏe! Hàn thị là manh mối duy nhất để cô tìm ra chân tướng sự thật, không thể để bà ta chết vô ích như vậy, càng không thể để Trình Hạo đắc ý.

“Cô biết rồi thì còn hỏi làm gì!” Cô cười khẽ, cẩn thận chỉnh lại y phục, sau đó nhướng mày nhìn gương mặt đã nhăn nhúm đến khó coi của Huyên Úc.

Tay Huyên Úc đã nắm chặt lại thành nắm đấm, cương quyết đứng lên “Để tôi đi!”

Cô ngoài dự tính giật thót người, không nghĩ đến Huyên Úc lại quyết liệt muốn thay cô mạo hiểm như vậy, cô nở nụ cười ấm áp như gió xuân, tay đặt lên hai vai gầy gò của Huyên Úc “Không cần, tôi đi là được, nhớ kĩ, qua ba tiếng đồng hồ không thấy tôi trở về liền biết tôi đã chết, Mị Ảnh bang giao lại cho cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play