Edit: Sunny Út

Beta: Sally

“Tạm thời còn chưa phát hiện dị thường, có lẽ hắn biết thân phận của Hoàng Thượng nên bây giờ vẫn chưa hành động.” Lâm Tiêu ở một bên trả lời.

“Đem lí lịch của Quý Mạt cùng với các án kiện điều tra kỹ, trẫm muốn xem đường đường tri phủ xử án như thế nào.” Ánh mắt Quân Mặc Hàn thủy chung chưa rời khỏi Lục Ngưng Nhiên.

“Tuân lệnh, ty chức đi làm ngay.” Lâm Tiêu lĩnh mệnh lui ra.

Lục Ngưng Nhiên âm thầm cảm thán: Quý Như Phong hành tung quỷ dị, luôn đoán không ra hắn nghĩ gì! Trong đầu hiện ra tình cảnh bi thương của hắn, hắn không phải là người phong lưu sao? Không có cảm tình với vị hôn thê kia sao? Vì sao lại có biểu cảm như vậy?

Quân Mặc Hàn đứng bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nhìn nàng xuất thần, vị chua mười phần nói, “Nhiên Nhi, nàng lại nhớ đến nam nhân khác trước mặt ta.”

“Thì sao?” Lục Ngưng Nhiên mở miệng, chuyển mắt, nhìn vẻ mặt ghen tuông của Quân Mặc Hàn. Trong lòng đối với thái độ của Quân Mặc Hàn, có chút đoán không ra: Vì sao đối với mỗi biểu cảm của hắn nàng đều tận lực đi chú ý?

“Nàng đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của trẫm sao?” Quân Mặc Hàn trong lòng có ngọn lửa như thiêu đốt, nhìn biểu cảm của nàng, hắn cảm thấy mình có chút thất bại.

Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khóe miệng gợi lên ý cười, vẻ mặt ‘ngươi không làm khó dễ được ta!’ Đối với Quân Mặc Hàn mà nói thì đó là sự khiêu khích. Hắn không thèm nghĩ ngợi, kéo Lục Ngưng Nhiên đến gần, hai mắt nhìn nhau, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Quân Mặc Hàn một tay để giữa lưng nàng, một tay vuốt ve lưng nàng, cố ý vô tình ma sát. Hắn nghiêng người về phía trước, cúi đầu giả bộ muốn hôn nàng.

“Sao, ngươi cứng rắn à?” Lục Ngưng Nhiên kích thích hắn. Hiện tại có thể nhìn rõ gương mặt tuấn lãng của hắn, hơi thở hùng hậu áp bách nàng. Trong lòng nàng hiển nhiên có chút hoảng loạn nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt.

“Nàng nghĩ sao?” Quân Mặc Hàn phun hơi thở trên gò má của nàng, đưa tay vuốt ve tai nàng.

“Chậc chậc…” Lục Ngưng Nhiên dùng sức đẩy Quân Mặc Hàn ra, phát ra thanh âm khinh miệt.

“Nhìn cái gì?” Quân Mặc Hàn không nghĩ tới thời khắc ôn nhu như thế mà lại bị nàng đẩy ra. Thấy nàng bĩu môi phát ra thanh âm cười nhạo, thì trong lòng hắn tự nhiên khó chịu.

Lục Ngưng Nhiên chống cằm nhìn Quân Mặc Hàn từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu, phát ra từng trận thở dài, “Nô tì sợ Hoàng Thượng thận hư thể nhược, lực bất tòng tâm a!”

“Nàng…” Quân Mặc Hàn thật không ngờ Lục Ngưng Nhiên sẽ nói ra lời nói như thế. Thân là nam nhân lại bị nữ nhân của mình hoài nghi năng lực, đúng là vô cùng nhục nhã! Hắn tiến lên, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, “Hoàng hậu đã hoài nghi như vậy, vậy thì tối nay hãy để trẫm chứng minh cho Hoàng hậu xem, sao nào?” Vừa nói, một bên thổi hơi nhẹ, lúc Lục Ngưng Nhiên còn chưa phản ứng thì môi hắn đã phủ lên cánh môi mềm mại của Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên không nghĩ tới Quân Mặc Hàn lại làm như thế, còn chưa phản ứng kịp thì môi đã bị hắn xâm chiếm. Nàng nâng chân phải đá về phía hạ thân của hắn nhưng lại bị hai chân Quân Mặc Hàn kẹp lấy, không thể nhúc nhích. Bên tai vang lên thanh âm của Quân Mặc Hàn, “Chiêu này đã dùng rồi.”

Quân Mặc Hàn hôn rất ôn nhu, cẩn thận ngậm cánh môi nàng. Lục Ngưng Nhiên lại không có tâm tư để ý. Nàng bị hắn công khai hôn môi như thế, trong lòng tức giận không thôi. Hắn càng hôn sâu thì toàn thân lại càng xuất hiện cảm giác tê dại. Lúc hắn dây dưa, tùy ý tham nhập thì đầu óc Lục Ngưng Nhiên đã trống rỗng! Quân Mặc Hàn tạo cho nàng cảm giác kỳ diệu, cả người vô lực dựa vào lòng hắn, tùy ý hắn định đoạt.

Quân Mặc Hàn không nghĩ tới nàng sẽ yên tĩnh nhận nụ hôn của mình, lòng cảm thấy vui vẻ. Ngay sau đó hắn bế Lục Ngưng Nhiên lên, lại hôn sâu, chậm rãi đi tới bên giường, cẩn thận đặt nàng trên giường, mà bản thân cũng ôm nàng, tham nhập càng sâu.

“Hoàng hậu nương nương, ngoài cửa có người truyền lời nhắn.” Bình Nhi ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.

Tâm trí của Lục Ngưng Nhiên nghe được tiếng Bình Nhi bẩm báo như bừng tỉnh. Nàng đẩy Quân Mặc Hàn ra. Khi nàng đứng dậy mới phát hiện quần áo của mình tán loạn, nếu như tiếp tục như thế, chỉ sợ…

Lục Ngưng Nhiên quay đầu nhìn Quân Mặc Hàn mang vẻ mặt ai oán, làm nàng càng thêm tức giận, nghĩ: Nếu kém một chút nữa, thì sẽ…! Lục Ngưng Nhiên tự trách mình, xem ra định lực của mình vẫn không đủ.

Quân Mặc Hàn mang bộ dáng bất mãn, đối với Bình Nhi phá hư chuyện tốt hận nghiến răng nghiến lợi: Vì sao bây giờ lại đến bẩm báo, chỉ thiếu chút nữa thôi thì Nhiên Nhi biến thành người của hắn rồi! Hắn nhìn hai gò má ửng đỏ của nàng, càng có vẻ quyến rũ động lòng người, trong lòng càng rung động không thôi, cũng hối hận vạn phần, tự trách mình sao không nhanh chóng xuống tay? Lòng ảo não không thôi.

Lục Ngưng Nhiên sửa sang lại quần áo, xuống giường, đến trước bàn ngồi xuống, “Vào đi.” Thanh âm khôi phục sự bình thản.

Bình Nhi vừa đẩy cửa vào đã cảm giác được có một ánh mắt như sói phóng tới, nàng thẳng lưng, ngẩng đầu, tìm kiếm tia sáng kia, lại phát hiện là ánh mắt của Hoàng Thượng. Nàng trong lòng sợ hãi, nhưng cũng nghi hoặc không thôi: Vì sao Hoàng Thượng lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình chứ?

Dè dặt cẩn trọng cúi đầu đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, cầm lá thư trong tay đưa cho Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương, đây là do một tiểu đồng giao cho nô tì, nói bên trong có thứ Hoàng hậu muốn, về Quý Mạt.”

Lục Ngưng Nhiên nhận thư, mở ra đọc. Quân Mặc Hàn mặc quần áo xong cũng chạy đến, đang muốn xem thư, Lục Ngưng Nhiên sớm đã xem xong, đem nó thiêu hủy, “Nhiên Nhi, trên thư viết cái gì?” Quân Mặc Hàn không vui hỏi, đối với nội dung bức thư càng tò mò: Vì sao Nhiên Nhi thiêu hủy nó?

“Không có gì, chỉ là cố nhân ước hẹn, ta đi ra ngoài một chút!” Lục Ngưng Nhiên còn giận chuyện lúc nãy nên không để ý Quân Mặc Hàn, đi ra ngoài.

Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên rời đi, nhìn về phía Bình Nhi, “Còn thất thần làm gì, còn không mau đi theo! Hoàng hậu nếu có sơ xuất thì các ngươi mang đầu tới gặp trẫm.”

“Vâng, nô tì cáo lui.” Bình Nhi bị lời nói lạnh lùng của Quân Mặc Hàn dọa nhảy dựng, lập tức vội vàng đuổi theo, nghĩ: Hoàng Thượng vì sao lại tức giận như thế?

“Ngươi đi theo Hoàng hậu, xem nàng gặp ai, nói gì, xong trở về bẩm báo.” Quân Mặc Hàn lạnh giọng nói, chỉ thấy phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một gã hắc y nhân.

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” Hắc y nhân kia lĩnh mệnh, trong nháy mắt không thấy.

Lục Ngưng Nhiên đi theo sơ đồ vẽ trên thư, đi về phía trước. Bình Nhi đi theo nàng, cũng không dám hỏi Lục Ngưng Nhiên muốn đi đâu, chỉ có thể lặng yên che chở.

Sắc trời đã tối, ánh trăng như nước, đúng là canh giờ tốt để ngắm trăng. Lục Ngưng Nhiên đi đến một nơi ở trạch viện, ngẩng đầu, nhìn thấy trên tấm bảng viết, “Vô danh.”

Lục Ngưng Nhiên lập tức đi lên, muốn mở cửa, “Nương nương, ngài thật sự muốn vào đi sao? Trạch viện lớn như vậy lại không có hạ nhân trông coi, cẩn thận có trá.” Bình Nhi nhìn quanh bốn phía, lo lắng nói.

“Không sao.” Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt mở miệng, đẩy của ra, nhấc chân đi vào.

Hai người tới hậu viện, hai bên đều là rừng trúc, thanh phong trúc ảnh, thật là tiêu sái. Lục Ngưng Nhiên ngồi xuống tản đá bên trái rừng trúc, trên bàn đá sớm có nước trà đã chuẩn bị. Lục Ngưng Nhiên rót một ly, thưởng thức.

Tiếng sáo du dương, quần áo hồng y, tùy ý tiêu sái, lộ vẻ quyến rũ, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Ngưng Nhiên, chậm rãi ngồi đối diện nàng, thổi sáo.

Bình Nhi thấy Lục Ngưng Nhiên vẫn chưa tức giận, hiểu rõ người này là cố nhân của Hoàng hậu, thức thời đứng một bên, trầm mặc không nói.

Một khúc kết thúc, Lục Ngưng Nhiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Không nghĩ tới Như Phong còn có thể thổi sáo.” Nói xong, liền rót một ly trà, đưa cho nam tử trước mắt.

“Chút tài mọn thôi.” Quý Như Phong không kềm chế được nói, thu hồi cây sáo, tiếp nhận chén trà trong tay Lục Ngưng Nhiên, uống một ngụm rồi buông xuống, cười yếu ớt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.

“Nếu khó nói thì không cần nói, ta cũng sẽ tra ra.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quý Như Phong hồi lâu, đôi mắt vẫn mang vẻ phong lưu, mà mục đích nàng đến đây cũng đã rõ.

“Nói vậy ngươi đã biết hắn là cha ta! Những năm gần đây, ta không ủng hộ hành vi của hắn, nhưng cũng không ngăn cản được. Hiện tại, các ngươi đã ở đây, chuyện đã xảy ra ta cũng biết, cần phải có kết thúc. Hắn là cha ta nhưng không phải là một vị quan tốt, thiên ý như thế, ta cũng bất lực.” Quý Như Phong lạnh nhạt nói, nhưng cũng che giấu không được sự đau xót trong mắt hắn, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện một quyển sách, “Đây là sổ sách bao năm qua hắn tham ô nhận hối lộ, ngươi cầm đi.”

“Như Phong, ngươi đã đem vật ấy giao cho ta, nhất định đã có quyết định, ta thay dân chúng Vân Châu cảm tạ ngươi.” Lục Ngưng Nhiên giơ chén trà, “Lục Ngưng Nhiên lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly.”

“Này coi như là quân pháp bất vị thân đi! Có đều hắn đến cùng cũng là cha ta, mong rằng Hoàng hậu nương nương có thể nể tình.” Quý Như Phong giơ chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Lục Ngưng Nhiên đánh giá Quý Như Phong thấy hắn vẫn tiêu sái tươi cười, nhưng hắn biết thân phận của nàng lúc nào?

“Được, đợi sau khi điều tra rõ, ta chắc chắn hướng Hoàng Thượng báo cáo tình hình thực tế, nhẹ tay với hắn.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt mở miệng, “Nơi này là chỗ ở của ngươi sao?” Lục Ngưng Nhiên đánh giá bốn phía.

“Đúng vậy, đợi việc cha ta qua đi, ngươi có thể đến uống rượu cùng ta, không say không về, như thế nào?” Quý Như Phong thưởng thức chén trà trong tay, nói.

“Có gì không thể, ba ngày sau, chúng ta ước hẹn tại đây, không say không về.” Lục Ngưng Nhiên hào sảng trả lời. Đối với Quý Như Phong, nàng tò mò, cũng có chút kính nể, không ai có thể tiêu sái được như hắn.

“Một lời đã định, ba ngày sau, Quý Như Phong ở đây đợi đại giá.” Ánh mắt Quý Như Phong sáng lên, vô cùng vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play