Chỉ thấy thân ảnh khổng lồ chậm rãi tới gần, Lục Ngưng Nhiên châm lửa bụi
gai dưới chân, sương khói cản trở tầm mắt của tên cầm thú đó. Sau khi
nhìn thấy lửa lớn trước mặt mình, thì hắn sẽ không thể tới gần. Lục
Ngưng Nhiên dùng cách này tuy rằng làm hắn không thể xâm nhập, nhưng
cũng làm nàng cùng Quý Như Phong lâm vào biển lửa.
Lục Ngưng Nhiên chậm rãi lui về phía sau, chắn trước mặt Quý Như Phong.
Trán hắn đã đầy mồ hôi, đỉnh đầu lượn lờ khói, xem ra hắn đã đến thời
khắc cuối cùng. Nàng tỉnh táo lại, nửa ngồi trên mặt đất, dùng chủy thủ
đào đất để ngọn lửa lan rộng, kéo dài thời gian.
Bên ngoài, cuồng ma kia rống giận ra tiếng. Khi phát hiện thân ảnh của
Lục Ngưng Nhiên, thú tính nổi lên, bắn ra thị huyết quang mang, phi thân trực tiếp xông vào. Hắn vung chưởng đánh về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên tránh không kịp, ngực trúng một chưởng, cảm giác yết hầu tràn vị ngọt. Một ngụm máu tươi phun vào mặt cuồng ma, chỉ thấy bộ mặt
dữ tợn của hắn đang âm trầm cười. Hắn dùng đầu lưỡi cuốn lấy vết máu,
một mặt hưởng thụ, sau khi thấy rõ dung mạo của Lục Ngưng Nhiên, càng
hưng phấn điên cuồng cười to, “Ha ha, lão tử sống nhiều năm như vậy, chưa gặp qua báu vật thế này! Mỹ nhân đừng sợ, mau làm gia thoải mái!” Nói xong liền vươn tay, đánh về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên không có nội lực chỉ có võ công phòng thân. Bây giờ gặp
cuồng ma như thế tự nhiên không phải là đối thủ của hắn, vừa nãy lại
trúng của hắn một chưởng, hiện tại ngực phát đau, càng không thoát thân
được. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh suy nghĩ, mắt thấy hắn sắp đến gần mình,
Lục Ngưng Nhiên nhấc chân nhắm ngay hạ thể của hắn mà đá, dùng hết khí
lực của bản thân, nhất định phải làm hắn tàn phế.
“AAAA!” Cuồng ma kia có lẽ đối với võ công của mình quá mức tự
tin lại không ngờ Lục Ngưng Nhiên lại ra chiêu này, hơn nữa xuống tay
ngoan độc. Nếu không phải hắn có nội lực hộ thể, phỏng chừng đã tàn phế, nhưng dù như vậy vẫn đau đớn vô cùng. Lúc này nửa quỳ trên mặt đất, nhe răng nhếch miệng, căm tức Lục Ngưng Nhiên, điên cuồng hét lên, “Mẹ, dám lên mặt, xem lão tử bức ngươi chết!” Nói xong liền tung một chưởng, chém thẳng vào Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên nóng nảy, đã hao tổn nhiều tinh lực, giờ phút này sao có thể né tránh một chưởng kia. Nhưng người quật cường như nàng, không đến cuối cùng thì không thể buông tay. Nghĩ xong dùng một tay nắm chặt chủy thủ, tay kia thì bám vào đất quét qua mặt hắn. Cùng lúc đó, nàng đã bóp nát thuốc bột trong cổ tay áo cho thuốc văng ra. Cuồng ma kia chuẩn bị
không kịp, ôm mặt mình, kêu to, nháy mắt, mặt hắn liền thối rữa, huyết
nhục mơ hồ, hai mắt cũng đã bị ăn mòn, không nhìn thấy.
“A!” Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn. Lục Ngưng Nhiên thừa dịp
hắn chưa chuẩn bị, dùng hết khí lực cuối cùng của bản thân nắm chặt chủy thủ đâm vào ngực hắn.
Chủy thủ sắc bén đâm vào ngực hắn, mà cuồng ma lúc này đã hoàn toàn thay đổi, cảm giác được trái tim mình đau đớn nhưng lại cười đến càng thêm
tàn sát bừa bãi. Hắn thuận thế tung một chưởng đánh úp về phía ngực Lục
Ngưng Nhiên, “Phốc!” Lục Ngưng Nhiên lại trúng một chưởng, một ngụm máu
tươi phun tới, lập tức thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Tiện nhân, lão tử hôm nay nhất định phải cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!” Nói xong liền bước tới, dựa vào khứu giác, đi đến trước mắt Lục Ngưng
Nhiên, nâng nàng lên, xé quần áo của nàng. Lục Ngưng Nhiên xiết chặt
ngân trâm trong tay áo, cho dù chết cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận,
nghĩ xong đã chuẩn bị tốt.
Áo bị hắn thô bạo xé tan, da thịt nõn nà như tuyết của Lục Ngưng Nhiên
bại lộ, biến thành màu hồng nhạt, mà cuồng ma kia chậm rãi phủ trên thân thể Lục Ngưng Nhiên. Lục Ngưng Nhiên cảm thấy một mảnh lạnh lẽo: Đối
với nàng mà nói đây là nỗi nhục rất lớn. Ngay sau đó, khi hắn đang muốn
xé cái yếm của nàng, Lục Ngưng Nhiên giơ ngân trâm đâm về phía cánh tay
hắn, trên tay hắn đau xót, Lục Ngưng Nhiên nặng nề ngã xuống đất.
“Ha ha, thú vị, lão tử thích!” Cuồng ma kia cười ra tiếng, liếm máu trên người mình, lại cúi người tới gần Lục Ngưng Nhiên. Lục Ngưng
Nhiên đã không còn khí lực, đem ngân trâm để ở cổ mình, hung hăng chuẩn
bị đâm xuống.
“Loảng xoảng” Ngân trâm bị đánh rơi trên mặt đất, Lục Ngưng
Nhiên rơi vào rồi một cái ôm ấm áp. Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn đôi
mắt áy náy của Quý Như Phong, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Quý Như Phong đau tiếc không thôi, nhìn nàng bị xé rách quần áo, còn có
vết máu ở khóe miệng, cởi ngoại bào của mình phủ lên người nàng, cẩn
thận để trên mặt đất, “Đụng đến nàng thì ngươi phải chết!” Nói xong liền đứng dậy, nắm chặt hai đấm sớm ngưng tụ lực lượng to lớn, hướng về phía cuồng ma kia.
Cuồng ma kia lại linh mẫn né tránh một quyền của Quý Như Phong, ngay sau đó đá một cái về hạ thân của Quý Như Phong. Quý Như Phong bây giờ như
mất đi lý trí, giống như dã thú, đem toàn bộ lực lượng phóng ra, tung ra một quyền, đánh vào lòng bàn chân hắn, sau đó đứng vững lại, lao ra
biển lửa. Cuồng ma kia cảm thấy không ổn, không nghĩ tới không đến nửa
canh giờ, võ công của hắn ta lại tiến bộ như thế, mà một quyền kia khi
đánh vào lòng bàn chân hắn đã làm nát tâm mạch của hắn. Lúc nãy chủy thủ của Lục Ngưng Nhiên đâm hắn lại có kịch độc, giờ phút này tâm mạch của
hắn bị chấn đoạn, lại trúng kịch độc, té trên mặt đất, miệng phun máu
tươi không thể nhúc nhích.
Quý Như Phong dẫm nát ngực hắn, căm tức, “Ngươi tội ác chồng chất,
hai tay dính đầy máu tươi, tu luyện võ công âm độc như thế, hôm nay ta
nhất định phải thay trời hành đạo.” Rút ra nhuyễn kiếm bên hông,
chém xuống. Cuồng ma chỉ có thể thét chói tai nhưng không thể nhúc
nhích, sau vài nhát kiếm, tứ chi của hắn đã bay ra. Quý Như Phong vẫn âm trầm, mặt không biểu cảm như ác ma ở địa ngục, cuồng ma kia vẫn còn một hơi thở cuối cùng. Quý Như Phong điên cuồng chém lên người hắn mấy trăm vết kiếm, lăng trì cũng không hơn cái này, nhìn máu hắn dần chảy ra,
dần dần không có hơi thở.
Quý Như Phong lau khô nhuyễn kiếm, thu lại rồi phi thân đi tới bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng, “Yên tâm, ta sẽ không cho nàng chết.” Nói xong liền nhảy ra biển lửa, không thấy bóng dáng.
Bên này, Quân Mặc Hàn khẩn cấp an bài cho đám nữ tử, sai người mang thôn trưởng kia về, mà hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà tranh. Chỉ nhìn thấy nhà tranh đã sập mà trên bãi đất trống lại có vết máu. Quân Mặc
Hàn âm trầm: Chẳng lẽ Nhiên Nhi đã xảy ra chuyện? Trong đầu trống rỗng,
ngay sau đó tìm xung quanh.
Hắn tìm lung tung, lại đột nhiên thấy ánh lửa, liền vội tới nhưng lại
nhìn thấy cuồng ma kia tứ chi bị chém đứt, trên người đã huyết nhục mơ
hồ, có thể thấy xương cốt.
Quân Mặc Hàn âm thầm nghĩ: Đến cùng là ai có thâm cừu đại hận với hắn như
thế này, lại làm hắn chết như thế? Bất quá lại nghĩ, người này cũng là
chết chưa hết tội, chỉ là người làm hắn chết như thế, nhất định cũng
không phải người lương thiện. Nghĩ xong lại hướng về bụi gai, cúi đầu
thấy mảnh nhỏ của quần áo màu trắng, còn có ngân trâm, trên mảnh quần áo còn có vết máu mà trên ngân trâm cũng có vết máu. Điều này làm cho Quân Mặc Hàn càng căng thẳng, cả người lạnh như băng. Nhiên Nhi, đây là quần áo và ngân trâm của Nhiên Nhi, vết máu này khẳng định là của Nhiên Nhi.
Nàng ấy khẳng định là đã bị thương, nhưng đến cùng nàng đã đi đâu? Kinh
hoảng không thôi, đứng dậy dưới chân đạp phải một cây quạt, hai mắt Quân Mặc Hàn trầm xuống, cây quạt này không phải là của Quý Như Phong sao?
Chẳng lẽ là hắn ta mang Nhiên Nhi đi?
Nghĩ xong càng lo âu không thôi. Hắn nhảy ra biển lửa, lại nhìn thấy trên đất có vết máu, đi theo vết máu về phía trước.
Quý Như Phong ôm Lục Ngưng Nhiên, nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, hơi thở
mỏng manh, càng khẩn trương không thôi: Nhiên Nhi, nàng không thể có
việc! Hắn dùng tốc độ nhanh nhất rốt cục tìm được một ôn tuyền, Quý Như
Phong cẩn thận đặt Lục Ngưng Nhiên bên bờ, rút khăn tay, bịt kín hai mắt của mình, “Tình huống khẩn cấp, bất chấp đi.” Nhìn Lục Ngưng
Nhiên nhàn nhạt nói, liền đưa tay, cởi bỏ quần áo của nàng, mà hắn cũng
cởi quần áo của mình, đem nàng cẩn thận ôm vào trong nước. Lục Ngưng
Nhiên đưa lưng về phía Quý Như Phong, hai người khoanh chân ngồi trong
nước.
Quý Như Phong vì Lục Ngưng Nhiên độ khí chữa thương, tâm vô tạp niệm, một lòng nghĩ muốn cứu nàng.
Quân Mặc Hàn lần theo vết máu tìm kiếm, nhưng lại bị gián đoạn, điều này làm cho Quân Mặc Hàn chỉ có thể dựa vào trực giác tìm kiếm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như Nhiên Nhi bị thương, như vậy thì Quý
Như Phong chắc chắn đem Nhiên Nhi đến nơi yên tĩnh chữa thương. Trong
rừng cây này nơi nào là nơi tốt nhất để chữa thương?
Hắn vừa tìm kiếm, vừa suy nghĩ, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, đôi mắt Quân Mặc Hàn lóe sáng, nơi này có ôn tuyền? Nếu như hắn đoán không sai, bọn họ hẳn là ở nơi đó.
Nghĩ vậy, liền cấp tốc chạy qua. Hắng đang nghĩ tới thương thế của nàng
lại nhìn thấy một màn làm hắn bốc hỏa: Một nam một nữ trần truồng ở
trong hồ! Điều này làm cho hắn thân là nam nhân sao có thể nào không
phẫn nộ! Phi thân về phía trước, đến khi thấy Quý Như Phong che hai mắt
mà Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, liền cảm thấy đau xót.
Nhiên Nhi quả nhiên bị thương, hơn nữa cũng không nhẹ. Hắn lập tức cởi
quần áo của mình đi tới trước mặt Lục Ngưng Nhiên, vươn hai tay vì nàng
vận khí chữa thương.
Trời dần sáng, Lục Ngưng Nhiên có chút mê mang, cảm giác được ngực thông thoáng, mà tứ chi cũng không đau nhức, thư thái rất nhiều. Chậm rãi mở
hai mắt lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn dật phi phàm, nhanh nhắm mắt,
cúi đầu, nhìn thân thể trần truồng của hắn, ngồi trước mặt mình. Lục
Ngưng Nhiên tức khắc đỏ mặt, khi thấy hai tay hắn để trước ngực mình,
càng xấu hổ không thôi, lại có cảm giác trên lưng cũng có một đôi bàn
tay ấm áp, nghiêng đầu, liền nhìn thấy một cảnh tượng khác. Quý Như
Phong cũng nhắm mắt, khuôn mặt tuấn dật yêu nghiệt vô cùng, hắn cũng
trần như nhộng, nhưng hai mắt lại bị che. Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, nhìn
bản thân cũng như thế, cảm thấy càng hoảng loạn, tại sao có thể như vậy?
Quân Mặc Hàn cùng Quý Như Phong đồng thời cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của Lục Ngưng Nhiên, tất nhiên biết nàng đã tỉnh. Hai người đồng thời
thu hồi nội lực ở hai tay, mà Quý Như Phong đứng dậy, lập tức đi tới bên bờ, đưa lưng về phía Lục Ngưng Nhiên cấp tốc mặc quần áo, trầm mặc
không nói rời đi.
Quân Mặc Hàn trợn to hai mắt, hứng thú nhìn da thịt trắng nõn của Lục
Ngưng Nhiên dần đỏ ửng, không nghĩ tới Nhiên Nhi còn thẹn thùng như thế, liền không kiêng nể gì nhìn thẳng nàng.
Lục Ngưng Nhiên gặp Quý Như Phong vài lần cũng đại khái biết tính cách
của hắn: Hắn vốn là đến vô ảnh đi vô tung, tiêu sái không thôi, cho nên
liền đi theo hắn. Có điều Quân Mặc Hàn lại làm nàng tức giận không thôi, một tay che khuất cảnh xuân, một tay nâng lên muốn đánh hắn, “Ngươi là sắc lang, tin ta giết ngươi không?” Nói xong, liền tung ra một chưởng.
“Không cần a! Nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao? Ta vì
nàng chữa thương, hao tổn rất nhiều nội lực, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như
thế?” Quân Mặc Hàn vẻ mặt cầu xin, bộ dáng đáng thương, làm người thương mến.
“Thừa dịp ta còn chưa động thủ, nhanh mặc quần áo, sau đó, quay lưng lại.” Lục Ngưng Nhiên đỏ mặt, lạnh giọng quát.
Nhìn hắn mỏi mệt liền hiểu rõ đêm qua hắn khẳng định rất lo lắng cho nàng,
một đêm không ngủ, hơn nữa vì bản thân còn hao phí rất nhiều nội lực. Mà vết thương lúc trước còn chưa khỏi hẳn, nhìn Quân Mặc Hàn nghênh ngang
đứng dậy, hoàn toàn không cố kị gì, Lục Ngưng Nhiên nhắm hai mắt. Đợi
hắn lên bờ, Lục Ngưng Nhiên mới an tâm, chuyển mắt, nhìn vết thương trên lưng hắn, bởi vì ngâm mình dưới nước một đêm, tất nhiên là đã ngấm máu, không khỏi có chút đau lòng, nhưng vẫn hung tợn như cũ, “Nhanh lên.”
“Ta ở bên ngoài chờ nàng.” Quân Mặc Hàn cười nói, liền xoay người, đi về phía trước.
Lục Ngưng Nhiên xác nhận Quân Mặc Hàn đã đi ra ngoài, liền đi ra khỏi
mặt nước, cấp tốc mặc quần áo, không tự giác phủ trường bào Quý Như
Phong để lại, trước khi nàng hôn mê, đôi mắt của Quý Như Phong có vẻ đau tiếc, nàng nhanh chóng đem ý nghĩ này của mình đánh mất, đi ra ngoài.
Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên đi ra, khuôn mặt tươi cười đón chào.
Khi thấy trường bào trên người nàng liền không nể mặt, tiến lên một
bước, cởi ngoại bào ra, đưa cho Lục Ngưng Nhiên, “Đem quần áo của người này bỏ đi!”
Lục Ngưng Nhiên hiểu, hắn biết nàng khoác trường bào của Quý Như Phong.
Nàng cảm thấy buồn cười, hắn lại bắt đầu lộ cái tính trẻ con ra rồi!
Nàng lập tức lấy trường bào của hắn mặc lên người, sau đó đi về phía
trước.
Quân Mặc Hàn vẫn ăn dấm chua, bắt đầu so đo. Quần áo của mình sao chỉ
khoác ở ngoài, mà tên kia lại ở trong, vừa nghĩ một bên rầu rĩ không vui đi theo Lục Ngưng Nhiên.
“Cuồng ma kia đâu?” Lục Ngưng Nhiên xoay người, đột nhiên hỏi.
“A!” Quân Mặc Hàn đang rối rắm về quần áo trên người của Lục
Ngưng Nhiên cũng không nghĩ tới Lục Ngưng Nhiên đột nhiên dừng lại, lập
tức đâm vào Lục Ngưng Nhiên, vừa vặn cho hắn cơ hội, gắt gao ôm nàng, “Không sao chứ?” Thân thiết hỏi.
“Cầm thú kia đã bị giết chết, hơn nữa chết vô cùng thê thảm.” Quân Mặc Hàn nói sang chuyện khác, tiếp tục đem Lục Ngưng Nhiên ôm vào ngực, “Hôm qua ta đến đó, thấy hắn đã hoàn toàn không ra hình người: Tứ chi bị chém đứt, trên người huyết nhục mơ hồ.”
Lục Ngưng Nhiên nhớ lại chuyện đêm qua. Trên mặt là kiệt tác của nàng,
như vậy còn lại là do Quý Như Phong? Không nghĩ tới thủ đoạn của hắn tàn nhẫn như thế.
Hai người không nói gì, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn về tổ trạch.
Bình Nhi sớm đã chờ ngoài cửa, hỏa thằn lằn lại trở về trạng thái lười
biếng. Sau khi Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn tắm rửa dùng cơm, liền
đến huyện nha.
Uông Luân sớm đã ở công đường, mà hắn đã lấy được khẩu cung của thôn
trưởng, còn hỏi rõ nơi ở của các nữ tử, làm tốt hồ sơ đợi Lục Ngưng
Nhiên cùng Quân Mặc Hàn.
Lục Ngưng Nhiên đối với hiệu suất làm việc của Uông Luân tương đối vừa
lòng, không nghĩ tới hắn có năng lực như vậy, cảm thấy đối với ánh mắt
dùng người của Quân Mặc Hàn tán thưởng một phen.
“Hoàng hậu nương nương, hạ quan đã hoàn thành hồ sơ, mời nương nương xem qua!” Uông Luân đem hồ sơ trình cho Lục Ngưng Nhiên, mà Quân Mặc Hàn cho Uông Luân một ánh mắt.
Lục Ngưng Nhiên cẩn thận xem hồ sơ. Tên cuồng ma kia tên là “Hoàng Quỳ”, là nhân sĩ Giang Nam, mười năm trước là mười đại cao thủ trên giang hồ, năm năm trước khi tỷ thí võ lâm minh chủ, Hoàng Quỳ thảm bại dưới tay
đương kim võ lâm minh chủ, sau liền ở trong chốn giang hồ mai danh ẩn
tích, vì sao lại xuất hiện ở Hạnh Hạch thôn?
“Theo lời của thôn trưởng kia, ba năm trước hắn đến Hạnh Hạch thôn,
hơn nữa còn bắt nữ nhi và con trai của thôn trưởng, để thôn trưởng nghe
lệnh hắn, bằng không, sẽ làm hắn tuyệt hậu.” Uông Luân nhìn Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ nghi hoặc, lập tức nói, “Không khéo, nữ nhi của thôn trưởng là nữ tử kiên cường, không chịu đi vào
khuôn khổ, lập tức thừa dịp Hoàng Quỳ không để ý mà trốn thoát, nhưng
lại bị hắn bắt lấy, dùng một chưởng đánh chết, quăng vào giữa sông. Thôn trưởng sợ con trai mình có chuyện không hay xảy ra, chỉ có thể nghe
lệnh hắn. Vài năm nay, Hoàng Qùy kia cũng chỉ ở trong rừng cây dốc lòng
tu luyện, không có động tĩnh, thôn trưởng chỉ chuẩn bị quần áo cho hắn
nên cũng bình an vô sự. Đến ba tháng trước, hắn đã luyện đến tầng ma
công cuối cùng, cần chín chín tám mươi mốt nữ tử trong trắng, dùng máu
luyện công, cho nên nhân lúc đêm khuya liền bắt các nữ tử đi.”
“Việc sau này, bản cung đã biết, con trai thôn trưởng đâu?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn về phía Uông Luân hỏi.
“Con trai thôn trưởng trúng độc của Hoàng Qùy, mỗi tháng phải dùng
giải dược của hắn. Hiện tại Hoàng Quỳ đã chết, con của hắn chỉ sợ mạng
không còn dài nữa.” Uông Luân tiện đà trả lời.
“Bản cung đã biết.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp, “Chân tướng đã rõ ràng, chuyện còn lại giao cho Vương tri huyện làm đi.” Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT