“Tốt.” Quân Mặc Hàn cười đáp, cùng Lục Ngưng Nhiên sóng vai chiến đấu, nâng tay phải, chưởng phong đánh ngã hồng y nam tử đang chạy lại phía hắn, tránh khỏi trường kiếm trong tay hắn, ngay sau đó xoay tròn một cái, trường kiếm cũng xoay vòng theo, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Mười người.”
Lục Ngưng Nhiên không cam lòng yếu thế, nâng nỏ ngắn lên, ngón trỏ tay phải nhắm về phía sát thủ đang không ngừng chạy tới, ấn nút, mũi tên nhỏ bé nhanh nhẹn bay ra, trực tiếp xuyên qua đầu đám sát thủ, ngay sau đó, Lục Ngưng Nhiên khẽ mở môi đỏ mọng, đếm, “Một, hai, ba,… Mười, mười một.” Chuyển mắt, nhìn Quân Mặc Hàn, “Ta mười hai, ngươi mười, như thế nào?”
“Tiếp tục.” Quân Mặc Hàn thật không ngờ vũ khí kia của nàng uy lực như vậy, xem ra không thể khinh thường, không phục nói. Ngay sau đó liền di hình hoán ảnh, xuyên qua sát thủ, chỉ thấy ánh sáng của kiếm, các sát thủ lần lượt đứng im, khi Quân Mặc Hàn quay về bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, thu kiếm lại, thanh âm ngã xuống đất nối tiếp nhau. Quân Mặc Hàn không nhìn, chỉ nhìn Lục Ngưng Nhiên, đợi sát thủ đều ngã xuống đất. Quân Mặc Hàn khẽ mở môi mỏng, “Hai mươi lăm người.” ( Út: a~~, giết người mà 2 anh chị cứ xem như trò chơi *rống rống* )
Lục Ngưng Nhiên khẽ cười, nhìn nam tử kia, chuyển mắt, nhìn thấy đám sát thủ cầm kiếm thay nhau lùi bước, chúng nhìn thi thể đầy đất, nghĩ mà sợ không thôi.
“Không hổ là người trong hoàng tộc của ta, võ công rất cao, bất quá, Quân Mặc Hàn, tối nay, ngươi không trốn được, chịu chết đi.” Nam tử mang mặt nạ, ánh mắt âm lãnh, mang theo tia khát máu, phi thân một cái, như vận tốc ánh sáng tới trước mặt Quân Mặc Hàn, tung ra một chưởng.
Quân Mặc Hàn híp mắt lại, lui về sau, ánh mắt lạnh lùng, đem Lục Ngưng Nhiên ôm vào lòng. Quả nhiên không ngoài sở liệu, mục đích của hắn là ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng. Trong lòng cả kinh, vô luận như thế nào, cũng không thể để Nhiên Nhi rơi vào tay hắn.
“A.” Chỉ nghe Lục Ngưng Nhiên thét lớn một tiếng, Quân Mặc Hàn thầm kêu không ổn, chuyển mắt, lại nhìn thấy tay phải của Lục Ngưng Nhiên bị nam tử kia nắm lấy.
“Buông nàng ra!”
“Buông ta ra!”
Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên đồng thời quát, trong mắt đều mang theo lãnh ý.
Nam tử kia chỉ cười lạnh một tiếng, tay trái gắt gao cầm cổ tay của Lục Ngưng Nhiên, tay phải để sau lưng, “Theo ta trở về, ta có lời muốn nói với nàng.” Thanh âm trở nên trầm nhẹ, hai mắt không có tình cảm bây giờ tràn đầy ấm áp.
“Không được, bất luận kẻ nào cũng không được mang nàng đi.” Quân Mặc Hàn mở miệng trước, hừ, người kia đến cùng là ai?
Nghe ngữ khí của hắn, tất nhiên cũng là người hoàng tộc, nhưng hắn là con ai?
Nhìn hắn, tuổi cũng xấp xỉ với bản thân, Quân Mặc Hàn vừa nói, vừa nhìn nam tử trước mặt.
“Vì sao ta phải theo ngươi? Cho ta một lý do?” Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt. Nhíu mày nhìn nam tử phía trước, tay bị hắn nắm chặt, thực đau. Hừ, dám đụng tới nàng, cho tới bây giờ còn chưa có kẻ nào dám làm càn như vậy. Nếu có cơ hội, nhất định phải cho hắn sự trừng phạt.
“Ngoài thành Thanh Tam, bên hồ dương liễu. Ngọc bội đem tặng, hữu duyên gặp lại.” Nam tử khẽ nõi, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, mang theo tình ý.
Lục Ngưng Nhiên nhìn chăm chú nam tử trước mắt, còn có đôi mắt của hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh quen thuộc mà xa lạ, trong miệng thì thào lẩm bẩm, “Ngoài thành Thanh Tam, bên hồ dương liễu. Ngọc bội đem tặng, hữu duyên gặp lại?” Theo lời nàng, hình ảnh trong đầu Lục Ngưng Nhiên càng lúc càng rõ ràng, bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên ngước mắt nhìn, “Ngươi là… Mạch Hiên?”
“Nàng nhớ ra rồi?” Nam tử kia hiển nhiên có chút kích động, hơi hơi tiến lên một bước, hai tay cầm tay phải của Lục Ngưng Nhiên, trong mắt lóe ra tia hưng phấn.
“Ừ, bất quá, không nghĩ tới ngày ấy từ biệt, lại qua mười năm, sao ngươi lại ở đây?” Lục Ngưng Nhiên cũng cả kinh, trí nhớ này vốn là của chủ nhân thân thể, thì ra nàng cùng hắn đã sớm quen biết. Hơn nữa Lục Ngưng Nhiên năm ấy mới mười tuổi, đơn thuần đáng yêu, đối với Mạch Hiên cũng chỉ là trùng hợp cứu giúp, trở thành ân nhân cứu mạng của hắn. Thời gian hai người ở chung tuy rằng chỉ có nửa tháng, cũng đã hứa hẹn, sau nửa tháng, Mạch Hiên nói trong nhà có việc, lấy ngọc bội làm vật đính ước: Nếu như có một ngày hắn còn sống thì sẽ tới đón nàng. Sau khi từ biệt lại không có tin tức, Lục Ngưng Nhiên đau khổ đợi sáu năm, lại không thấy hắn giữ lời hứa, nản lòng thoái chí, lại bị vào cung tuyển tú, âm kém dương sai trở thành Hoàng hậu. Từ đây, tính cách nàng đại biến, hơn nữa, lại yêu Quân Mặc Hàn, bắt đầu mang tiếng ác trong bốn năm, cuối cùng lại chết oan chết uổng, thật sự là do số mệnh!
Lục Ngưng Nhiên âm thầm cảm thán, ngoài mặt không có nửa phần biểu hiện, nhìn Mạch Hiên, trong mắt có tia xa lạ. Làm một nam tử lại hại một nữ tử đau khổ chờ nhiều năm, bây giờ, đột nhiên đến trước mặt, nói bọn họ từng thề non hẹn biển, chung quy hắn đã phí công. Lại nghĩ, Vương Nguyệt Như chờ đợi bên cạnh hắn, đáng tiếc.
“Nhiên Nhi, nàng cũng biết, những năm gần đây ta không lúc nào không nhớ nàng, nhưng, ta gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể gặp nàng, nhưng hàng năm ta đều đứng xa xa nhìn nàng. Đến khi nàng vào cung, ta đã nhìn nàng ở xa, hiện tại ta sắp đại công cáo thành, mà ta rốt cục có thể ở cạnh nàng cả đời.” Nam tử kia động tình nói, hoàn toàn không nhìn Quân Mặc Hàn.
Lục Ngưng Nhiên không nói, chỉ nghe hắn nói, không, hẳn là Mạch Hiên mới đúng. Nghe hắn nói xong, nhưng lại nghĩ trong lời hắn nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Lòng nàng rối loạn, đúng vậy, không phải do hắn làm cảm động, mà là vì nếu như hắn luôn để ý nàng, như vậy tất cả chuyện lúc trước, đều do hắn gây nên sao?
Như vậy, người này thật đáng sợ, tâm kế quá mức làm cho người ta sợ hãi.
Lục Ngưng Nhiên cảm giác được bên hông bị siết chặt, nàng biết, Quân Mặc Hàn tức giận. Nhưng bây giờ không phải lúc, nàng phải biết chân tướng, chuyển mắt, nhìn thoáng qua Quân Mặc Hàn, quả nhiên, mặt hắn âm trầm, gắt gao nhìn Mạch Hiên, ghen tuông mười phần. Người kia, cư nhiên quen biết Nhiên Nhi sớm hơn hắn, còn có ngọc bội đính ước, còn có thơ? Hắn không khỏi nhớ lại quá khứ cùng Lục Ngưng Nhiên, phát hiện cũng không có nhiều kỉ niệm. Hừ, như vậy từ giờ trở đi, phải làm cho bọn họ có nhiều chuyện vui để nhớ lại.
Lục Ngưng Nhiên tay trái nắm tay Quân Mặc Hàn, ý bảo hắn buông ra. Quân Mặc Hàn có chút ngốc, lại lắc lắc đầu không chịu buông tay. Làm sao hắn có thể liền dễ dàng buông ra? Hắn là cái gì? Hắn có chút sợ hãi, sợ hắn buông tay, Lục Ngưng Nhiên sẽ biến mất, không, hắn không thể buông tay, tuyệt đối không thể, nhìn Lục Ngưng Nhiên, vẻ mặt viết chữ “Không”.
Lục Ngưng Nhiên dùng sức thoát khỏi tay trái Quân Mặc Hàn, bây giờ cần phải tra ra chân tướng, cho nên đi chiêu này là lựa chọn duy nhất.
Quân Mặc Hàn có chút buồn bã, chẳng lẽ Nhiên Nhi hồi tâm chuyển ý, trong lòng không có hắn sao? Hắn toàn thân mạo hiểm, biểu cảm bi thương.
Lục Ngưng Nhiên tránh khỏi tay của Mạch Hiên, đi đến trước mặt hắn, “Năm đó, ngươi nói có chuyện quan trọng, bỏ lại ta một mình, nói muốn ta chờ ngươi, được, ta chờ ngươi, đợi ngươi vẻn vẹn sáu năm, ngươi không xuất hiện lần nào, nữ tử có bao nhiêu lần sáu năm? Ta lúc nào cũng hy vọng gặp ngươi, ngươi cho ta là sự thất vọng, ta nản lòng thoái chí. Hiện tại, ngươi đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, nói muốn ở cùng ta cả đời, thực xin lỗi, ta không phải vật phẩm, ngươi không thể lúc cần thì đến, lúc không cần thì quăng đi. Hiện tại, ta là Hoàng hậu, mà phu quân của Lục Ngưng Nhiên ta là hắn, mà không phải là ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Mạch Hiên, quan sát nhất cử nhất động của hắn, nàng đang thử hắn, muốn biết trong lòng hắn tình ý đối với Lục Ngưng Nhiên là thật hay giả? Nhìn ánh mắt đau xót của hắn, xem ra, hắn đối với Lục Ngưng Nhiên có tình ý, nhưng bỏ lỡ chung quy sẽ không quay lại, mà nàng cũng không phải Lục Ngưng Nhiên. Ngay cả khi bây giờ hắn có tâm, mà Lục Ngưng Nhiên nàng lại vô tình.
Quân Mặc Hàn vừa mới đau xót, tại giờ phút này lại hoan hô nhảy nhót. Nhiên Nhi nói hắn là phu quân của nàng, mà nàng là Hoàng hậu của hắn, trong lòng có thể nào không vui. Vừa mới cúi đầu giờ phút này lại ngẩng lên, tươi cười đầy mặt bước đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng, khiêu khích nhìn về phía Mạch Hiên.
“Nhiên Nhi, mười năm nay ta không có lúc nào là không nhớ tới nàng, ngay cả trong mơ ta đều nghĩ đến nàng, nhớ kỹ nàng. Sở dĩ ta có thể chống đỡ cho tới bây giờ đều là vì ta muốn cho nàng hạnh phúc, cho nàng tôn vinh, nàng chẳng lẽ không tha thứ cho ta một lần sao?” Mạch Hiên nhìn Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên, đáy mắt có tia âm lãnh, lập tức biến thành cầu xin nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Ta đã không phải Lục Ngưng Nhiên năm đó, mà ngươi cũng không phải thiếu niên hồn nhiên khi xưa. Thời gian sẽ thay đổi tất cả, bây giờ đã là cảnh còn người mất, làm sao cưỡng cầu? Mạch Hiên, đừng chấp nhất nữa, chúng ta không có khả năng.” Lục Ngưng Nhiên lắc đầu thở dài. Đúng vậy, tình cảm là vũ khí đả thương người cao nhất, vạn không thể bởi vì tình mà quên bản tính của mình.
“Không, ta sao có thể quên, ta vất vả lâu như vậy, đều là vì nàng. Ta sao có thể buông tha? Không, Nhiên Nhi, cầu nàng đừng rời khỏi ta, một lần nữa trở lại bên người ta, được không?” Mạch Hiên không nghĩ tới, bản thân cuồng dại lại đổi lấy kết cục như thế. Năm đó ly biệt là do hắn có nỗi khổ riêng, vốn định sau khi đại sự hoàn thành, hắn sẽ lấy thân phận tôn quý mang nàng quay lại, bọn họ sẽ sống hạnh phúc. Nhưng vì sao lại biến thành như bây giờ?
Hắn đã tưởng tượng đến ngày bọn họ thành thân, nàng sẽ đội mũ phượng, bộ dáng thẹn thùng mê người, nhưng bây giờ, lại hóa thành bọt nước, điều này làm cho hắn thừa nhận như thế nào đây?
“Mạch Hiên, buông tay đi, buông ra sẽ có hạnh phúc. Ngươi có thể lui một bước, cảm nhận một chút, hạnh phúc chân chính của ngươi kỳ thực ở bên cạnh ngươi.” Khóe mắt Lục Ngưng Nhiên, nhìn về phía thân ảnh quen thuộc. Xem ra nàng ta đã nghe được đối thoại của họ, mà nàng ta nhìn Lục Ngưng Nhiên bằng ánh mắt thù hận, đủ để chứng minh nàng ta yêu nam nhân này rất sâu, không tiếc tất cả.
“Có phải vì hắn hay không? Vì hắn nên nàng mới thay đổi tâm ý, không đồng ý ở bên cạnh ta.” Mạch Hiên khăng khăng một mực, lạnh lùng nhìn Quân Mặc Hàn bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nói.
“Mạch Hiên, cho đến lúc này, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Chúng ta rốt cuộc không thể quay về như trước, ngươi tỉnh lại đi.” Lục Ngưng Nhiên không biết giải thích ra sao, nhìn hắn càn quấy như thế, giương giọng quát.
“Hừ, mặc kệ nàng có yêu hắn hay không, tối nay hắn phải chết, mà nàng cũng phải trở lại bên cạnh ta. Trừ nàng ra, là ai ta cũng không cần.” Mạch Hiên phẫn hận nói, tiếp tục tung chưởng đánh Quân Mặc Hàn.
Lục Ngưng Nhiên lắc đầu, xem ra còn phải cho hắn một ít thời gian, chỉ là thân phận của Mạch Hiên đến cùng là ai? Lục Ngưng Nhiên đứng tại chỗ, đem những điểm đáng ngờ xâu chuỗi lại, đột nhiên phát hiện, thì ra là hắn!
Quân Mặc Hàn lúc này đang nổi nóng: Người kia chẳng những muốn đoạt đế vị của hắn, càng trọng yếu hơn là động tới nữ nhân của hắn! Hừ, Hoàng thượng không phát uy, ngươi nghĩ ta là bù nhìn a! Trẫm nhất định phải cho ngươi xem lợi hại của trẫm. Nghĩ xong, liền tăng thêm lực đạo, cùng Mạch Hiên đánh nhau.
Mạch Hiên giờ phút này đã bị ghen tị xâm chiếm ý nghĩ, trong đầu muốn đem Quân Mặc Hàn giết chết. Nếu như vậy hắn liền có thể đường đường chính chính ngồi lên đế vị, mà Nhiên Nhi là Hoàng hậu của hắn, chẳng phải đẹp cả đôi đường. Hắn không thể tưởng tượng, nếu như không có Nhiên Nhi, hắn nên sống thế nào, nghĩ nghĩ xong cũng thi triển ra tuyệt kỹ.
Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn bọn họ đánh túi bụi, mà sát thủ đều ngẩng đầu nhìn, không dám buông lỏng, bỗng nhiên, một đạo kiếm tránh qua, Lục Ngưng Nhiên lập tức lắc mình, nhìn thấy Vương Nguyệt Như rút kiếm đứng trước mặt nàng, mũi kiếm để ở ngực nàng, “Chết đi.” Nói xong, liền đánh về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên cười lạnh, quả nhiên, nàng ta vẫn mê muội. Những lời nàng nói khi nãy, Vương Nguyệt Như chưa lĩnh hội ý tứ trong đó, không khỏi có chút đáng tiếc, nữ tử như vậy lại bị tình yêu xâm chiếm ý nghĩ, trở nên hồ đồ.
Lục Ngưng Nhiên không hề động đậy, kiếm đâm thẳng về phía ngực Lục Ngưng Nhiên, lại phát hiện không có phản ứng. Vương Nguyệt Như có chút kinh ngạc, “Làm sao có thể?”
“Ngươi giết ta không được.” Lục Ngưng Nhiên gạt mũi kiếm, tiện đà nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Ta mặc giáp vàng, đao thương bất nhập, ngươi không nên giết ta mà nên dùng chân tình làm Mạch Hiên cảm động, làm hắn chân chính yêu ngươi. Nếu ngươi giết ta, hắn sẽ hận ngươi, ngươi vĩnh viễn không có được lòng của hắn.”
“Hừ, nếu không thể làm hắn yêu ta, như vậy, khiến cho hắn hận ta đi.” Vương Nguyệt Như ánh mắt tràn đầy bi thương.
Ngước mắt nhìn thoáng qua Mạch Hiên, cảm thấy lạnh lùng, ngay sau đó tung chưởng đánh về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên lắc đầu, sao phải khổ vậy chứ. Nàng lập tức quăng một viên đạn, nhất thời sương khói tràn ngập, mà Lục Ngưng Nhiên sớm thừa dịp loạn ẩn mình.
Trước đó nàng đã bỏ một miếng nam châm vào ngực Quân Mặc Hàn, khi nàng chuyển động khối nam châm trong tay thì Quân Mặc Hàn tức khắc hiểu ý, thừa dịp loạn lạc phi thân đi vào đám sương mù, không thấy bóng dáng.
Mạch Hiên rơi xuống đất, gạt sương mù, nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Sao ngươi lại ở đây?” Lạnh giọng quát.
“Nguyệt Như lo lắng an nguy của bệ hạ nên đến hỗ trợ.” Vương Nguyệt Như chột dạ trả lời, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Lục Ngưng Nhiên, canh giữ bên người hắn, làm hắn yêu mình. Nàng để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự có thể yêu nàng sao?
“Hừ, đừng tưởng rằng trẫm không biết mục đích đến đây của ngươi, một màn lúc nãy trẫm đều thấy được. Nếu như ngươi dám động một sợi lông của nàng, ta nhất định cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Mạch Hiên sẳng giọng trả lời, quan sát bốn phía, lạnh giọng ra lệnh, “Phong tỏa các lối ra của núi Phượng Hoàng, tuyệt đối không để cho bọn họ chạy đi, tìm cho trẫm!” Nói xong, liền rời khỏi.
“Nếu như ta thật sự giết nàng?” Vương Nguyệt Như đột nhiên hỏi, bi thương nhìn về phía bóng lưng của Mạch Hiên.
“Nếu như ngươi thật sự giết nàng, ta sẽ hận ngươi cả đời, chắc chắn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Mạch Hiên không quay đầu, đứng lại, “Đối với ta mà nói, chỉ có nàng mới xứng trở thành thê tử của ta.” Nói xong, phi thân rời đi.
Vương Nguyệt Như suy sụp ngã xuống đất, nước mắt từ mạng che mặt rớt ra, rơi trên mặt đất, cười to ra tiếng, “Ha… Ha ha…”, lòng đau như cắt, nếu như không có được tình yêu của ngươi, như vậy để ngươi hận cũng tốt, ít nhất ngươi dùng cả đời để hận ta, không phải sao? Ta tình nguyện chết dưới kiếm của ngươi. Hai tay gắt gao nắm đất, móng tay đâm vào trong đất, nhuộm thành màu đỏ.
Bên này, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn sớm đã chuẩn bị phấn huỳnh quang, Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên vào trong lòng, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
“Nơi đây không nên ở lâu, bọn họ khẳng định sẽ đuổi theo, chúng ta phải lập tức rời đi.” Lục Ngưng Nhiên bị Quân Mặc Hàn ôm, không thể hô hấp, lập tức tránh thoát cái ôm của hắn, xoay người rời đi.
“Bây giờ chúng ta phải tìm nơi an toàn, bàn bạc kỹ hơn.” Quân Mặc Hàn ngước mắt, nhìn một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng loang lổ, chỉ thấy được cảnh tượng mơ hồ. Trời tối như thế, phía trước lại không thấy rõ, ở đâu mới là nơi an toàn?
“Đi theo ta.” Lục Ngưng Nhiên đi phía trước. Nhớ lại lời của Vương lão bá, trong đầu sớm đã vẽ ra dược bản đồ địa hình của núi Phượng Hoàng. Nếu nàng là Mạch Hiên, hiện tại chắc chắn đã phái người canh gác các lối ra, sau đó triển khai tìm kiếm, bao vây xung quanh, không thể ra ngoài. Nếu bọn chúng lục soát như vậy thì bọn họ phải làm sao để có thể né tránh đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT