Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Là cái gì?” Mọi người đều hỏi.

“Đầu của di thể Vương tiểu thư cư nhiên không cánh mà bay!” Lão hán đề cao thanh âm trả lời, làm cho người ta kinh ngạc.

“Thật quỷ dị!” Trong nhà một mảnh ồ lên.

“Sau đó thì sao?” Có người hỏi.

“Không có báo quan à?” Lại có người hỏi.

“Sau khi đầu của Vương tiểu thư mất tích không đến hai ngày thì nửa đêm Vương Viên Ngoại miệng đột nhiên phun máu tươi rồi chết. Sau đó trong viện liên tiếp chết đi rất nhiều người, hiện tại vương phủ đã hoang phế, biến thành một tòa Quỷ Trạch.” Lão hán lắc đầu đáng tiếc, “Một tháng sau, trụ trì của Phượng Hoàng am lại chết! Không ai biết nàng chết như thế nào, quan phủ cũng tra không ra được gì. Sau đó ni cô trong am đã chết hơn phân nửa, mà phàm là nữ tử đến dâng hương, không phải mất tích, thì cũng chết một cách bí ẩn.” Lão hán âm thầm lắc đầu.

“Lão bá, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ không tra ra manh mối gì sao?” Mở miệng là Bình Nhi, không biết khi nào thì nàng đã đi qua nghe chuyện, đan tay chống cằm, nghi hoặc hỏi.

“Không có! Phượng Hoàng Sơn bây giờ không ai dám tiến vào, các Bộ đầu mà quan phủ phái đi điều tra manh mối đều không ai trở về, đến bây giờ đều không giải quyết được gì a!” Lão hán quay đầu, nhìn nữ tử đáng yêu trước mặt, nháy hai mắt, “Cô nương, phủ của Vương Viên Ngoại nửa đêm thường có chuyện ma quái. Phượng Hoàng Sơn hiện tại đã bị quan phủ niêm phong, ngươi ban đêm vẫn nên sớm nghỉ ngơi, tốt nhất đừng đi ra ngoài. Ba tháng gần đây, liên tiếp có nữ tử nửa đêm mất tích, chẳng biết đi đâu, hiện tại toàn trấn phàm là nữ nhi chưa lấy chồng, không phải đưa ra ngoài trấn, thì cũng chân không rời nhà.”

“Chuyện này rất kỳ quái, nghe ngươi nói thì nữ tử đi Phượng Hoàng Sơn mới bị mất tích hoặc chết vô cớ. Vì sao hiện tại lại liên lụy đến người trong trấn?” Bình Nhi vừa nghi hoặc hỏi.

“Đây là việc càng thêm quỷ dị! Ba tháng trước, có người ở ngoại ô phát hiện một khối thi thể đã khô, bọc giá y màu đỏ, khám nghiệm tử thi, quan phủ phái người điều tra, lại không có đầu mối. Ngày thứ hai lúc nửa đêm, liền có hai nữ tử vô cớ mất tích, sau đó cứ hai ngày liền có nữ tử nửa đêm mất tích không hiểu, chẳng biết đi đâu.” Lão hán sực nhớ, “Hôm nay chính là ngày thứ hai, cô nương vẫn nên sớm nghỉ ngơi, lão hán ta cũng phải làm việc rồi.” Nói xong, lấy ra mấy khối tiền đồng trong lòng, để trên bàn, đứng dậy chậm rãi rời đi.

Mọi người nghe nói xong cũng tản ra, trong khách điếm lại khôi phục như lúc đầu. Bình Nhi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Nương… Phu nhân, ngài nói xem, thật sự có chuyện này sao?”

“Trừ hai đồng.” Lục Ngưng Nhiên buông bát đũa, lập tức đứng dậy, không quan tâm Bình Nhi đứng tại chỗ đang vò đầu.

“Tiểu thư…” Bình Nhi tự biết lại gọi sai.

Nàng thật không rõ vì sao không thể kêu nương nương là phu nhân, mà phải gọi là tiểu thư?

“Bình Nhi, xưng hô như vậy rất tốt, phu nhân trừ ngươi hai đồng, gia sẽ tăng lại cho ngươi gấp đôi.” Quân Mặc Hàn nhìn vẻ mặt cầu xin của Bình Nhi, một mặt đắc ý, đối với Bình Nhi tán dương.

“Này… Sợ là không ổn đi, nô tì là nha hoàn của phu… Tiểu thư, tất nhiên phải nghe lệnh của chủ tử, chủ tử sai nô tì làm cái gì, nô tì tự nhiên vâng theo. Tạ gia ân điển!” Bình Nhi thấp giọng trả lời.

“Nô tì lớn mật, dám cãi lại mệnh lệnh của gia! Chẳng lẽ không sợ rơi đầu sao?” Lý Đức Phúc tức khắc đi lên thấp giọng quát.

“Cho dù giết nô tì, nô tì sống là người của tiểu thư, chết cũng là ma của tiểu thư.” Bình Nhi kiên định trả lời, so với Hoàng thượng thì nàng vẫn cảm thấy Hoàng hậu nương nương đáng sợ hơn. Thà rằng đắc tội Hoàng thượng cũng không thể làm sai ý của Hoàng hậu nương nương, mà nàng cũng thề kiếp này thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng hậu nương nương.

“Hay cho một nô tì không biết sống chết, còn không kéo nàng ra ngoài chém.” Lý Đức Phúc cầm tay Bình Nhi, ra lệnh.

“Hừ!” Quân Mặc Hàn mặt âm trầm, không vui đứng dậy, lập tức lên lầu.

Lý Đức Phúc cũng chỉ là hù dọa Bình Nhi, ai nghĩ nha đầu này vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng chỉ có thể quát, “Còn không đi hầu hạ phu nhân.”

“Vâng, thưa Lý tổng quản.” Bình Nhi âm thầm thấy may mắn: Nguy hiểm thật a, thiếu chút nữa là nàng đi chầu trời rồi! Tức khắc đứng dậy, chạy lên lầu.

Quân Mặc Hàn lạnh mặt đi vào phòng, Lục Ngưng Nhiên đang thu thập hành lý, lấy y phục dạ hành mang theo ra thì Quân Mặc Hàn đã hiểu, “Nàng muốn đi Quỷ Trạch?”

“Đúng vậy.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, thản nhiên đáp. Nàng vốn là không cố ý giấu diếm, lấy y phục dạ hành, đi tới sau bình phong, mặc xong liền đem ngân trâm để ở cổ tay áo. Lúc ra cung, nàng chế tạo một ít công cụ, dây thừng, chủy thủ, cung nỏ loại nhỏ, phi tiêu, thuốc bột làm hôn mê, phấn huỳnh quang, đầy đủ mọi thứ, bỏ vào túi của y phục dạ hành nàng tự chế, đi tới trước bàn trang điểm, đem tóc đen buộc lên, chuẩn bị thỏa đáng, nhìn sắc trời.

“Ta đi cùng nàng.” Quân Mặc Hàn nhìn nàng, trong lòng lại sinh ra nghi hoặc, hắn nghĩ mình thật sự biết rõ về nàng! Nàng thật sự là nữ tử khuê phòng sao? Mấy thứ này nàng học được ở đâu? Công phu quyền cước quái dị lúc trước, nàng học được từ đâu? Cẩn thận nghĩ lại, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu gì về nàng! Hắn âm thầm quyết định, đã không biết được quá khứ của ngươi, như vậy thì từ giờ trở đi ta sẽ bảo vệ tương lai của chúng ta.

“Được nhưng tất cả phải nghe theo ta.” Lục Ngưng Nhiên tất nhiên đã thấy được sự nghi hoặc trong mắt hắn nhưng cũng không giải thích. Có giải thích cũng không có tác dụng gì, quan trọng là trước mắt.

“Được.” Quân Mặc Hàn cho tới bây giờ không cho bất luận kẻ nào ngỗ nghịch với hắn. Hắn là thiên tử, hắn nắm giữ quyền sinh sát mọi người ở Vân Triêu quốc, lại có ai dám ra lệnh với hắn? Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện để nàng an bài, lại còn âm thầm cao hứng. Xoay người liền lấy y phục dạ hành đã chuẩn bị sẵn ra, đi tới sau bình phong nhanh chóng mặc vào.

Nửa canh giờ sau, Lục Ngưng Nhiên đứng lên, “Đi thôi.” Mở cửa sổ, Lục Ngưng Nhiên đang muốn nhảy xuống, lại rơi vào cái ôm ấm áp, liếc mắt, nhìn Quân Mặc Hàn đang cười với nàng, nói: “Ta có thể tự mình đi.”

“Ta mang nàng đi sẽ nhanh hơn.” Nói xong, không để nàng phản bác, phi thân rời đi.

Lúc đi lên lầu, Lục Ngưng Nhiên đã hỏi tiểu nhị về vị trí của Quỷ Trạch, dựa vào hướng của hắn miêu tả thì hai người rất nhanh tìm được Quỷ Trạch.

Hai người nhảy xuống đất, nhìn lên, bên trên treo biển có hai chữ Vương phủ, hai người nhìn nhau gật đầu. Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên, điểm chân, phi thân đi vào trạch viện.

Trong viện cỏ dại um tùm, bỏ hoang đã lâu, Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, dựa vào ánh trăng đi về phía trước. Quân Mặc Hàn cảnh giác đánh giá bốn phía.

Đột nhiên một bóng đen xẹt qua, mang theo tiếng khóc quỷ mị, “Ta chết oan a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play