Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Hiện tại ta không cần gì cả, chỉ muốn biết ngươi vẫn muốn đi sao?” Quân Mặc Hàn tiến lên, ánh mắt sáng ngời, dè dặt cẩn trọng hỏi. Nếu như nàng cố ý rời đi, như vậy hắn liền mang nàng cao chạy xa bay, rời xa hoàng cung, quy ẩn núi rừng, làm một đôi thần tiên quyến lữ.

“Đúng vậy, ta không muốn ở trong thâm cung này, ta muốn đi, thoát khỏi gông xiềng, ra ngoài du ngoạn.” Lục Ngưng Nhiên không che giấu ý nghĩ của chính mình. Hoàng cung mặc dù có quyền lợi cao nhất, có vinh hoa phú quý, nhưng nàng thích cuộc sống tự do. Nàng không muốn làm chim trong lồng, càng không đồng ý chia sẻ với người khác nam nhân của mình: Bởi vì nàng là Lục Ngưng Nhiên, nàng muốn làm chính nàng.

Nhớ lại lúc bản thân phiêu bạc khắp nơi, nghĩ có thể tranh thủ thời gian ở bên cạnh cha mẹ, nhưng nhiệm vụ cơ mật cùng độ nguy hiểm làm nàng không thể quay về thăm cha mẹ. Bây giờ, nàng mượn thân thể này,làm Hoàng hậu, lại như một chú chim nhỏ bị nuôi dưỡng trong thâm cung, không thể tự do bay nhảy, sao nàng có thể cam chịu? Nàng không thuộc về nơi này bởi vì lòng nàng đã sớm bay ra khỏi bức tường thành kia rồi.

“Được, ta đi cùng ngươi, vô luận ngươi đi đến nơi nào, ta đều sẽ ở cạnh ngươi, chân trời góc biển đều ở cạnh ngươi.” Quân Mặc Hàn cầm hai tay của nàng, kiên định trả lời.

“Làm càn, ngươi chính là cửu ngũ chí tôn, là Hoàng đế, là nơi để dân chúng dựa vào, sao có thể đùa cợt như thế?” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên rút hai tay ra, lạnh giọng quát. Trong lòng lại hoảng loạn không thôi, lòng có chút ngọt ngào, chưa có ai nói như vậy với nàng. Nhìn sự chân thành trong mắt hắn, nàng hiểu được, hắn nói được thì làm được, lại nghĩ đến thân phận hiện tại của hắn. Tuy rằng đối với lời hắn nói, nàng rất cảm động, nhưng vị trí của Quân Mặc Hàn trong lòng nàng còn chưa tới mức khiến nàng buông tha tất cả, thậm chí là tự do cả đời của bản thân.

Hoàng cung này giống như nhà lao, khóa chặt tự do của nàng, không thể bay nhảy, đời này nàng muốn vì bản thân mà sống cho nên nàng phải rời khỏi. Nhưng hắn cũng không thể, bởi vì hắn là Hoàng đế, gánh vác cả quốc gia, lê dân bách tính đang khó khăn, nàng không thể ích kỷ như thế.

“Có gì không thể? Vì ngươi, thiên hạ này không là gì đối với ta cả.” Quân Mặc Hàn không cho là đúng, ngôi vị Hoàng đế cùng quyền lực đối với hắn mà nói, là thứ không đáng kể.

“Bây giờ không còn sớm, ngươi cứ vào triều trước, lát nữa lại nói.” Lục Ngưng Nhiên nhìn sắc trời. Nàng phải đi, ý nàng đã quyết nhưng bây giờ Quân Mặc Hàn lại biết được tâm tư của nàng, nhất định sẽ nghĩ cách làm nàng ở lại, hoặc là rời đi cùng nàng, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp an toàn.

“Được.” Quân Mặc Hàn cũng nghĩ cách đẹp cả đôi đường, để nàng an tâm ở lại bên người hoặc cũng có thể theo nàng rời đi.

Mặt trời chiều ngã về tây, Quân Mặc Hàn sau khi vào triều sớm, liền vì việc triều chính mà ở Kiền Dương cung phê duyệt tấu chương, phải bỏ cả một ngày nên không thể bớt chút thời gian đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên. Rốt cuộc nhìn ánh chiều ta, mới được ngủ một chút.

Một bóng đen nhảy xuống sau lưng Quân Mặc Hàn, cung kính quỳ một gối xuống, “Hoàng thượng, thuộc hạ đáng chết, Mặc Trúc công tử mất tích.”

“Cái gì? ngươi nói cái gì?” Quân Mặc Hàn vừa mới thả lỏng tinh thần, giờ phút này lại căng thẳng, đột nhiên bật dậy, níu chặt cổ áo ám vệ, một đạo hàn quang bắn vào.

“Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, Mặc Trúc công tử cố ý né tránh thuộc hạ, cải trang trang điểm, không thấy bóng dáng.” Ám vệ quỳ trên mặt đất sớm đã chuẩn bị nhận cái chết, cúi đầu trả lời.

“Chuyện khi nào? Ở đâu mà không thấy tung tích?” Quân Mặc Hàn nới cổ áo ám vệ, lạnh lùng nhìn hắn, trầm thấp thanh âm vang lên. Mặc Trúc a Mặc Trúc, ngươi vì sao lại làm vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dẫn tro cốt mẫu phi ngăn cách cùng ta sao? Trong lòng không khỏi đau đớn, sau này lúc bệnh cũ của ngươi tái phát thì phải làm sao? Ngươi có thể chiếu cố tốt bản thân sao?

“Hồi bẩm Hoàng thượng, công tử từ khi rời đi vẫn cứ đi về hướng Nam, đi qua Châu Huyền, sau khi tới Giang Vũ trấn, bỗng nhiên nghe nói nơi này có truyền thuyết, nói ở phía nam Giang Vũ trấn khoảng tám trăm dặm, có một chỗ thế ngoại đào nguyên, nơi đó dân phong thuần phác, bốn phía đều có hoa đào, mỗi nhà đều trồng hoa mai, nơi nơi tràn ngập vui vẻ. Có điều hiếm ai tìm được đến đây, Mặc Trúc công tử nghe có nơi thần bí như thế này, liền tìm hiểu kỹ, muốn đích thân đi tìm. Mười ngày trước, Mặc Trúc công tử chuẩn bị xong, một lòng đi tìm nơi thế ngoại đào nguyên kia. Nhưng công tử không muốn chúng ta đi theo, vài lần đuổi khéo thuộc hạ rời đi, thuộc hạ chỉ có thể bảo hộ ở xa, đến năm ngày trước, thuộc hạ theo đuôi công tử đi đến một chỗ cây cối rậm rạp, nơi đó sương khói tràn ngập, rất khó nhận biết phương hướng, nháy mắt liền tìm không được tung tích của công tử.” Ám vệ bẩm báo chi tiết, “Thuộc hạ hộ chủ bất lực, cam nguyện chịu chết.” Nói xong liền rút chủy thủ, muốn đâm vào ngực.

“Leng keng.” Chủy thủ rơi trên đất, Quân Mặc Hàn vừa nhấc tay, sắc mặt âm trầm, “Hắn cố ý tránh né, cây cối nơi đó có vấn đề, ngươi có phát hiện chỗ khả nghi không?”

“Rừng rậm kia cực kỳ quỷ dị, vô luận chúng ta dùng hết phương pháp, đi lòng vòng, đều vẫn là trở lại chỗ cũ.” Ám vệ chưa bao giờ gặp qua nơi quỷ dị như vậy, cũng mở miệng hồi bẩm.

“Ngươi quan sát kỹ nơi đó, nếu như phát hiện người khả nghi lập tức báo cho ta biết.” Quân Mặc Hàn híp mắt lại, xem ra Mặc Trúc gặp nguy hiểm, không biết là phúc hay họa?

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Ám vệ hai tay ôm quyền, lĩnh mệnh, “Thuộc hạ cáo lui.”

“Ừm.” Quân Mặc Hàn xua tay, ám vệ xoay người, không thấy bóng dáng.

“Xem ra ta phải đích thân ra cung một chuyến.” Quân Mặc Hàn nghĩ đến bệnh tình của Mặc Trúc, còn có hắn hiện tại lại mất tích, trong lòng thực tại lo lắng, tiện đà nghĩ Lục Ngưng Nhiên muốn ra cung, như vậy liền mượn cơ hội này, cùng nàng ra cung cải trang vi hành, chẳng phải rất tốt sao? Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, không khỏi đắc ý về kế sách của bản thân, khóe miệng gợi lên ý cười, đi ra Kiền Dương cung.

Bước nhanh đi tới mai viên, Hoa ma ma ở một bên hầu hạ, trong viện chỉ có Lục Ngưng Nhiên cùng Hoa ma ma hai người, Quân Mặc Hàn thong thả bước mà đến, nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên, dư quang thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng trong, cũng là không có một bóng người, “Y đi rồi?”

“Đi rồi.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu, buổi chiều Mạc Mộ Phong liền tỉnh lại, chỉ để lại “Sau này còn gặp lại” bốn chữ liền rời đi. Lục Ngưng Nhiên không có ngăn trở, nàng biết trong khoảng thời gian ngắn, y sẽ không lại đến tìm Quân Mặc Hàn báo thù.

“Đi rồi thì rất tốt, bằng không, ta chắc chắn đem y chem. Thành tám mảnh.” Quân Mặc Hàn oán hận nói, không đợi Lục Ngưng Nhiên nói chuyện, liền nói, “Ta có một tin tức tốt, còn có một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play