Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Không công bằng, thế gian này rất không công bằng! Tú Nhi phẫn hận nhìn chằm chằm Lục Ngưng Nhiên cao cao tại thượng, trong lòng hận ý càng thêm nồng liệt, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng a!

Khi nàng bị thái giám mang ra ngoài, hai con mắt hận ý ngập trời của nàng vẫn trừng mắt nhìn nữ tử kia, từ từ xa dần.

“A! A! A!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê lương của Tú Nhi.

Bình Nhi quỳ trên mặt đất sớm sợ tới mức ngất đi, mọi người quỳ trên mặt đất cũng không dám nói gì, đợi cái chết đến, sợ tới mức run run, hối hận không thôi.

Có người hối hận hôm qua xuống tay nhẹ, không giết chết nàng; có người hối hận bản thân tại sao lại không bình tĩnh, dám xuống tay với hoàng hậu.

Buổi trưa đã qua, tiếng kêu thảm thiết của Tú Nhi vẻn vẹn giằng co nửa canh giờ, mặt trời chói chang, nàng trừng lớn hai mắt, huyết nhục mơ hồ mất hơi thở.

Toàn bộ Cảnh Nghi cung đều âm trầm, bao gồm cung nữ cùng thái giám canh giữ, thị vệ tuần tra cũng không dám tiếp cận, không dám làm gì. Lỡ có chuyện gì, mình lại chết oan uổng.

Bình Nhi ngất xỉu đã bị đánh thức, quỳ trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Bản cung thưởng phạt phân minh, Bình Nhi, thường ngày ngươi e ngại Tú Nhi, mới bị nàng sai khiến, nghe lệnh của nàng, hôm nay, bản cung cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi thề, vĩnh viễn không phản bội bản cung, từ hôm nay, vị trí của Tú Nhi do ngươi đảm nhiệm.” Lục Ngưng Nhiên hạ tầm mắt, nhìn đứa nhỏ trước mặt, trong lòng không khỏi sinh ra một tia thương hại, đúng vậy, nàng chỉ mới là một đứa trẻ.

“Nô… Nô tì tạ hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tì sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp nương nương, thề sống chết nguyện trung thành nương nương, quyết không hai lòng.” Bình Nhi ngước mắt nhìn vào Lục Ngưng Nhiên, nơi đó có nhiều điểm ấm áp.

“Tốt, hãy bình thân.” Lục Ngưng Nhiên lộ ra nụ cười vừa lòng, Bình Nhi ngẩn ngơ nhìn nàng, như gió xuân thổi qua, vạn vật tỉnh lại, Bình Nhi xấu hổ đỏ mặt, không khỏi thốt ra, “Nương nương, ngài thật đẹp!“

Nói xong, mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên. Bình Nhi tự biết thất lễ, lập tức cúi đầu, đứng thẳng ở tại chỗ, không biết phải làm sao.

“Bình Nhi, còn không lui ra.” Lúc mọi người ngẩng đầu, Lục Ngưng Nhiên đã khôi phục khuôn mặt đoan trang.

Mọi người thấy như vậy, cho rằng bản thân vừa mới nghe lầm, lại cúi đầu.

“Vâng, nương nương.” Bình Nhi nhu thuận lui về bên cạnh Hoa ma ma.

“Hoa ma ma, đem hung khí hôm qua ám sát bản cung đến đây.” Khôi phục lạnh lùng thanh âm, bình thản ra lệnh.

“Vâng” Hoa ma ma nhìn về phía Bình Nhi, ý bảo nàng, Bình Nhi bình phục nỗi lòng, gật đầu, xoay người, lui ra ngoài.

“Các vị muội muội, chắc còn nhớ rõ ngân châm này?” Lục Ngưng Nhiên lấy một cây ngân châm từ chỗ Bình Nhi đưa đến, lộ ra lạnh lùng hàn khí, ở trong tay chuyển động qua lại.

“Lam Phi, không biết hôm qua ngươi có dùng cái này không?” Lục Ngưng Nhiên chậm rãi đứng lên, từng bước một đi xuống bậc thềm, đi đến gần Lam Phi.

“Hoàng hậu, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, nô tì đi đoan làm chính, việc hôm qua, nô tì có tham dự, Hoàng hậu nếu muốn trị tội, vậy cứ ra tay đi.” Lam Phi vốn thiếu kiên nhẫn, có thể quỳ lâu như vậy, là cực hạn của nàng, ngửa đầu, khí chất kiêu ngạo chưa giảm chút nào.

“Hôm qua các vị muội muội thi nhau đâm ngân châm trên người bản cung, bản cung nhớ rất rõ, bản cung đã chấp chưởng hậu cung, là quốc mẫu Vân Triêu quốc, ngươi công nhiên đối với bản cung bất kính, đó là coi rẻ uy nghiêm Hoàng gia, là tội đại nghịch bất đạo, ngươi nghĩ ngươi sẽ được sống tốt sao?” Lục Ngưng Nhiên hơi hơi cúi người, nhướng mày, gằn từng tiếng như đao.

“Thần… Nô tì…” Lam Phi nhìn Lục Ngưng Nhiên, lúc nàng tới gần, dần dần ảm đạm, sự kiêu ngạo cũng dần dần giảm xuống.

“Bản cung hận nhất là người mượn tay người khác làm việc xấu, các vị muội muội cũng biết, trong đám ngân châm này, có một cái có kịch độc? Nếu không phải bản cung phúc thiên mệnh đại, hôm nay, cũng đã theo ý các ngươi, hồn về Tây thiên?” Lục Ngưng Nhiên cầm ngân châm trong tay, cố ý quơ trước mặt Lam Phi, nhẹ nhàng hoạt động, hướng ngân châm về phía Lam Phi.

“A!” Lam Phi kinh hoảng kêu to, cuống quít cúi đầu, không dám nói nữa, sự kiêu ngạo không còn sót lại chút gì.

Mà mọi người nghe tới trong đó có một ngân châm có độc, đều kinh ngạc không thôi, điều này sao có thể? Các nàng đều nhìn nhau dò xét.

“Bản cung quả thật không biết các vị muội muội hôm qua dùng ngân châm như thế nào? Không bằng, các vị muội muội bây giờ đều tự lấy một ngân châm, hôm qua các vị muội muội đâm bản cung bao nhiêu châm, hôm nay đâm vào bản thân mình gấp đôi, bản cung sẽ không truy cứu các vị muội muội tội ám sát?” Lục Ngưng Nhiên chậm rãi đi đến trước bàn.

“Đinh!” Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, ngân châm trong tay trở lại vị trí cũ, “Bất quá, bản cung cũng không biết các muội muội có vận khí tốt không, chọn ngân châm có độc kia...” Chần chờ một lát, thân ảnh màu vàng sớm đã ngồi lên cao, “Tất cả đều là sống chết có số, trách không được bản cung, Hoa ma ma, còn không mời các vị muội muội chọn lựa ngân châm?” Thanh âm mềm nhẹ, lại không cho phản bác.

“Vâng, nương nương.” Hoa ma ma cúi đầu đi đến trước mặt các vị phi tần, xoay người, “Các vị nương nương, mời chọn lựa.”

Chúng phi tần run run vươn tay, lớp trang điểm tỉ mỉ, giờ phút này đã sớm hoa dung thất sắc, hai tay nắm chặt ngân châm, ánh mặt trời xuyên thấu qua, lóe ra quang mang chói mắt.

Lục Ngưng Nhiên ngồi ở trên, nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng cười lạnh không thôi, con người đều là động vật ích kỷ, thường thường tai vạ đến, đều muốn tránh đi.

“Các vị muội muội đã chọn xong? Vậy thì bắt đầu đi.” Lục Ngưng Nhiên vẫn duy trì biểu cảm bình thản.

Chỉ là, nhìn về phía Nghi Phi, ngữ khí ôn nhu rất nhiều, “Nghi Phi bình thân, ban ngồi!”

Khi chúng phi tần không hiểu, Nghi Phi vẫn điềm đạm như thường, “Tạ hoàng hậu nương nương!” Vì quỳ đã lâu, hai chân đau nhức, được cung nữ nâng lên, chậm rãi đứng dậy, ngồi một bên.

Chúng phi tần tự biết chạy trời không khỏi nắng, dĩ nhiên nhắm hai mắt, tay cầm ngân châm đâm vào người.

“Hoa ma ma, nhớ đếm kỹ số châm các vị muội muội đâm, thiếu một châm, phạt gấp mười lần.” Thanh âm lạnh như băng, đâm vào thân thể đau đớn, càng thêm đau tận xương cốt.

“A!”

“A!”

Thanh âm kêu rên, than nhẹ, không dứt bên tai.

Lại một canh giờ đi qua, chúng phi đã xụi lơ, sắc mặt trắng bệch, trên người chi chít vết đâm, vô số kể, đau đớn vô cùng.

Khi mọi người chưa phản ứng được, Lục Ngưng Nhiên thản nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Lệ Phi đã cắn nát môi, một cước dẫm vào người Lệ Phi, cuồng vọng quát: “Người đâu, mang nữ tử đang nằm này đi trượng tễ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play