Hoa ma ma, Hoàng thượng còn chưa tỉnh sao?” Lý Đức Phúc thấy Hoa ma ma đi tới liền lao đến hỏi.
“Ừ, vẫn chưa tỉnh, Hoàng hậu nương nương cũng vậy.” Hoa ma ma
liễm mi, trong lòng cực kỳ lo lắng. Hiện tại Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương không tỉnh lại, việc này nên làm như thế nào cho ổn a?
“Sắp tới giờ vào triều sớm nhưng Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh. Tuy
rằng chuyện đêm qua đã cấm lưu truyền ra bên ngoài nhưng vẫn khó tránh
khỏi việc bị tiết lộ ra ngoài a! Hoàng thượng hôm nay nếu như không vào
triều sớm thì trên triều nhất định sẽ có sóng to gió lớn không yên.” Lý Đức Phúc luôn trầm ổn nhưng bây giờ lại gấp đến độ dậm chân liên tục, không biết như thế nào cho phải.
“Hoa ma ma, Hoàng thượng tỉnh.” Bình Nhi vội vàng chạy tới, nói nhỏ với Hoa ma ma. Việc Hoàng thượng bị thương chỉ có mấy người ở đây
biết, những người khác dĩ nhiên là không biết.
“Thật tốt quá, mau thay quần áo cho Hoàng thượng.” Hoa ma ma ánh mắt lóe ra tia vui sướng, nhìn ánh mắt vui mừng của Lý Đức Phúc, lại trầm mặt hỏi, “Hoàng hậu nương nương thì sao?”
Bình Nhi cúi đầu, thở dài lắc đầu, “Chưa tỉnh.” Nàng đêm qua đã canh chừng tử xà một đêm a! Trái tim nhỏ đập thình thịch cả đêm, nàng
cũng không dám nhắm mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm. Hiện tại Hoàng hậu
nương nương còn chưa tỉnh lại làm nàng nhụt chí không thôi, nàng phải
canh giữ con tử xà này tới khi nào!
Lý Đức Phúc và Hoa ma ma đi vào nội điện. Quân Mặc Hàn đã tỉnh, miệng
vết thương bị rắn cắn ở cổ vẫn cứ đỏ tươi, thân thể có chút vô lực.
Trong nội điện chỉ có Hoa ma ma cùng Bình Nhi canh giữ, mà giờ phút này
hai người kia đều không có ở đây. Quân Mặc Hàn nhìn quanh bốn phía, ánh
mắt dừng lại ở nữ tử đang ngủ say trên ghế. Hắn đứng dậy, đi tới trước
ghế dài ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, cứ thế nhìn ngây ngốc.
Khi ba người Hoa ma ma tiến vào thì thấy Hoàng thượng đi chân trần ngồi
xổm bên cạnh Hoàng hậu nương nương, ánh mắt kinh ngạc. Mọi người ngầm
hiểu liền nhìn nhau cười, khẽ nhấc chân đi tới.
“Hoàng thượng, để lão nô hầu hạ ngài thay quần áo, người nên vào triều sớm.” Hoa ma ma khẽ bước nhẹ, cúi đầu đi đến bên cạnh Quân Mặc Hàn, nhắc nhở một chút.
“Hoàng hậu khi nào tỉnh?” Quân Mặc Hàn nhớ lại việc đêm qua,
lại nhìn khóe miệng nàng chưa khô vết máu thì đã hiểu: Nàng nhất định là hút độc cho hắn. Hắn cực kì cảm động đồng thời trong lòng cũng rất lo
lắng, đành hỏi một chút.
“Hoàng hậu nương nương trúng xà độc, bất quá đã uống thuốc Vương
thái y sắc nên đã không còn trở ngại, khi nào tỉnh lại thì vẫn chưa
biết.” Hoa ma ma bẩm báo chi tiết, nàng hỏi Vương thái y nhiều lần nhưng lại chỉ có bốn chữ: Nhẫn nại chờ đợi.
“Hoàng thượng?” Lý Đức Phúc hợp thời ở một bên nhắc nhở, chớ để lỡ mất giờ lên triều. Mặt Quân Mặc Hàn lại càng âm trầm. Hắn đột nhiên
nhớ tới thời khắc hung hiểm đêm qua: Đến cùng là người nào lại dám càn
rỡ như thế! Dám can đảm giết người ở chỗ của hắn? Hắn nhất định phải bắt được người này, việc đêm qua quá mức kỳ quái, quỷ ảnh màu lam kia chẳng lẽ đúng là hồn phách của Lam Phi?
Quân Mặc Hàn mặt không biểu cảm rời đi, không lâu sau thì Lục Ngưng
Nhiên giống như có dấu hiệu tỉnh. Cảm thấy đầu mình hơi đau liền nghĩ là độc còn chưa giải hết.
Nhìn Bình Nhi
ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm tử xà trên đất, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Khóe miệng khẽ lộ ra một chút ý cười lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, “Bình Nhi…” Thanh âm cực nhỏ, tràn ngập sự vô lực.
“Nương nương, người tỉnh rồi?” Bình Nhi theo thanh âm quay đầu, cho rằng âm thanh bản thân vừa nghe chỉ là ảo giác. Nàng giơ hai tay
xoa mắt, liều mạng xoa thêm vài cái, xác định bản thân không hoa mắt,
đột nhiên đứng dậy chạy đi qua.
“Nước.” Lục Ngưng Nhiên nói khẽ, ánh mắt lại chưa rời khỏi tử xà trên đất.
Bình Nhi vội vàng gật đầu, bước nhanh đến bàn rót một ly nước, “Nương nương.“, nói xong, liền cẩn thận đem cốc nước kề vào miệng nàng.
Lục Ngưng Nhiên cảm giác yết hầu thông không ít, khoát tay, Bình Nhi đem cốc nước đặt ở một bên, “Hoa ma ma đâu?”
“Hoa ma ma đi sắc thuốc.” Bình Nhi nhẹ giọng trả lời, “Nương nương, nô tì đi gọi Hoa ma ma tới.” Hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu cũng không phải ít, tất nhiên là có thể hiểu được ý tứ trong lời nói.
“Ừm.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, nhìn thoáng qua Bình Nhi.
“Nô tì đi ngay.” Bình Nhi như được tán thưởng, xoay người chạy vội đi ra ngoài.
Hoa ma ma vội vàng đi đến, thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự tỉnh lại, rất vui mừng, vội đi đến, “Nương nương có gì phân phó?”
“Hoa ma ma, tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng hậu đêm qua bị tập kích, bị độc xà cắn, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.” Lục Ngưng Nhiên thấp giọng mở miệng nói nhỏ. Tối nay nàng nhất định phải ôm cây đợi thỏ.
“Vâng thưa nương nương.” Hoa ma ma đã hiểu, xem ra Hoàng hậu đã có biện pháp, bình tĩnh đáp.
“Sai người đi Cảnh Lan cung xem xét thi thể của Lam Phi, không cho bất luận kẻ nào tới gần.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà dặn dò, “Cẩn thận kiểm tra xem người của Cảnh Lan cung có ở đó hết hay không?”
“Tuân lệnh, lão nô tức khắc đi làm.” Hoa ma ma đáp, xoay người, lui đi ra ngoài.
“Nương nương, vậy còn nô tì thì sao?” Bình Nhi chớp hai mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Tiếp tục canh chừng con xà này, không thể để nó biến mất.” Lục Ngưng Nhiên nhìn khuôn mặt vừa mới mang ý cười của Bình Nhi nay đã suy
sụp, càng cảm thấy trêu chọc Bình Nhi cũng là một loại lạc thú.
“Vâng… Nương nương…” Bình Nhi cúi đầu, kéo dài âm trả lời, xoay người yên lặng ngồi trên mặt đất, cực kỳ ai oán nhìn tử xà như muốn đem nó hóa thành tro.
Đêm đến, Cảnh Nghi cung tràn ngập hơi thở quỷ dị ngưng trọng. Tin tức
Hoàng hậu nương nương trúng độc hôn mê bất tỉnh đã sớm lan ra ngoài,
chúng phi tần trước đây hâm mộ ghen ghét, giờ phút này tất cả đều biến
thành vui sướng khi người gặp họa.
Nửa đêm, tiếng chuông nặng nề đột nhiên vang vọng phía chân trời, đánh
vỡ sự yên tĩnh của Hậu cung. Nương theo tiếng chuông, tiếng khóc thê
lương của nữ tử theo gió mà đến, lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm.
Gió thổi ào ào, thị vệ ai cũng rùng mình. Đêm qua, một màn kia đến bây
giờ vẫn còn kinh hồn, tối nay lại tiếp tục, hơn nữa thanh âm quỷ khóc
càng sâu hơn đêm qua, khiến người hoảng hốt không thôi, bốn phía che kín sự khủng bố.
Đêm khuya giữa không trung nổi lên vô số màu lam quỷ ảnh, tóc tai bù xù. Đỉnh đầu bọn họ lúc hiện lúc ẩn, cùng với thê thảm tiếng khóc lại càng
dọa người.
Các thị vệ đề cao cảnh giác, rút đao, quỷ ảnh cứ luôn ẩn hiện, sợ tới
mức sắc mặt trắng bệch. Thái giám, cung nữ gác đêm bị dọa ngất đi, hô to ra tiếng, “Lam Phi biến thành lệ quỷ, nàng ta tới lấy mạng!”
Trong Cảnh Nghi cung, Lục Ngưng Nhiên nhắm chặt hai mắt, an tĩnh nằm
trên giường. Bình Nhi nghe được tiếng khóc thê thảm bén nhọn kia, cả
người lay động, lại quay đầu nhìn Hoàng hậu lạnh nhạt vẫn nằm trên
giường như cũ. Nàng đảo mắt nhìn tử xà trên đất bỗng nhiên vặn vẹo thân
mình: Nó trợn to cặp mắt màu đỏ, mắt nó chuyển động, vết đao trên trán
dần dần lành lại. Bình Nhi trong lòng hò hét, “Tử xà phục sinh !”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT