Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

Tại Mai viên tươi mát lịch sự tao nhã, thanh phong phất liễu, Mặc Trúc rót một chén rượu, uống một ngụm, khóe miệng khẽ nhếch, “Nàng đã biết?”

“Ừ, đúng vậy, chỉ biết một mà không biết hai.” Quân Mặc Hàn thưởng thức chén rượu trong tay, khẽ cười. Không biết vì sao hiện tại chỉ cần nghĩ đến nàng, trong đầu hắn sẽ hiện lên khuôn mặt giận dỗi của nàng – tâm tình hắn sẽ cực kì tốt.

“Ca, ngươi rất quan tâm tới nàng.” Mặc Trúc thấy hắn lộ ra nụ cười đã lâu không gặp thì trong mắt không còn trống rỗng, mà có thêm ý cười. Hắn tất nhiên hiểu được rằng lòng Quân Mặc Hàn đã chậm rãi mở ra.

“Ta không biết! Chỉ có điều mỗi ngày đều sẽ kìm lòng không được mà nhớ tới nàng, muốn biết tất cả về nàng.” Quân Mặc Hàn cười khổ, trong đầu lại hiện ra dung nhan của nàng, còn có đôi mắt sóng sánh của nàng.

Mặc Trúc không nói, khóe miệng tươi cười càng sâu, hắn cũng an tâm rồi. Trước khi hắn rời đi nhất định phải thấy Quân Mặc Hàn hạnh phúc, như vậy hắn cũng an tâm mà nhắm mắt.

Bỗng nhiên nhớ tới ước hẹn ba năm, đáy mắt của Mặc Trúc hiện lên một tia tính kế, xem ra hắn cần dùng một ít thủ đoạn, trước mắt Quân Mặc Hàn tựa hồ còn không xác định bản thân đối với nàng có tình ý.

Đột nhiên có một thân ảnh xâm nhập, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, người tới đúng là Hoa ma ma. Nàng thở hổn hển, vẻ mặt đầy nước mắt, vội vàng chạy tới trước người Quân Mặc Hàn cùng Mặc Trúc, hai đầu gối quỳ xuống đất, khóc nói, “Hoàng thượng, tìm… Tìm được… Rốt cục tìm được!”

“Ở nơi nào?” Mặc Trúc đứng dậy, trong thần sắc mang theo kinh hỉ xen lẫn bi thương.

“Ở… Ở…” Hoa ma ma bi thương quá độ, nghẹn ngào nói không nên lời, khóc không thành tiếng.

“Hoa ma ma, ở nơi nào?” Quân Mặc Hàn đứng dậy đi đến trước mặt Hoa ma ma, ghìm chặt thân thể của nàng, kích động không thôi.

“Ở… Ngàn Thanh điện……” Hoa ma ma còn chưa nói xong, Quân Mặc Hàn đã khẩn cấp phi thân tiến về phía trước.

“Tìm được! Rốt cục cũng tìm được!” Mặc Trúc suy sụp ngồi dưới đất, trong miệng thì thào tự nói, nước mắt sớm chảy xuống.

Hoa ma ma quỳ trên mặt đất, nghiêng về phía trước, bắt lấy hai tay của Mặc Trúc, “Công tử, ông trời có mắt a! Rốt cục tìm được, bây giờ có bắt lão nô chết thì lão nô cũng bằng lòng.”

“Hoa ma ma…” Mặc Trúc ngước mắt nhìn Hoa ma ma hai mắt đẫm lệ. Hắn nhào người về phía trước, nhào vào trong lòng Hoa ma ma, tìm kiếm ấm áp, “Hoa ma ma, ngươi sẽ sống đến trăm tuổi.”

“Công tử…” Chủ tớ hai người ôm đầu khóc rống. Gió nhẹ nổi lên như đang chung vui cùng bọn họ.

Ngàn Thanh điện

Lục Ngưng Nhiên mặc một thân phượng bào đứng dưới gốc cây, mày liễu nhíu lại, lạnh giọng hỏi, “Hoa ma ma… ?”

“Nương nương, Hoa ma ma vừa mới vội vàng rời đi, đến nay chưa về.” Bình Nhi ở một bên thấp giọng trả lời, cũng rất khó hiểu, Hoa ma ma luôn trầm ổn, gặp biến không sợ cư nhiên thất thố như vậy, đành đánh giá bọn thái giám ở đằng kia.

“Là ai phát hiện hài cốt này?” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng hỏi, trong lòng cũng đối với việc Hoa ma ma rời đi lúc này càng thấy nghi ngờ.

“Đã nhiều ngày mưa to, cung điện trong cung nhiều năm cũng chưa được tu sửa, hôm qua liền phái một ít người đến tu sửa. Ngàn thanh điện là cấm địa của Tiên hoàng nên không có người dám tự tiện tiến vào.“

Bình Nhi ở một bên hồi bẩm, “Ngày hôm trước mới có một nhóm thái giám mới vào cung phải đi qua y viện, bọn họ cũng là vì trốn mưa mới xông vào, không cẩn thận bước nhầm vào đây mới phát hiện hài cốt.”

“Ngươi phái người đi hỏi bọn họ rõ ràng tình cảnh ngày hôm đó, mời Nghi Phi đến đây.” Lục Ngưng Nhiên hiểu rõ gật đầu, phân phó Bình Nhi, sau đó tiến lên phía trước.

“Vâng thưa nương nương.” Bình Nhi lĩnh mệnh lui đi ra ngoài.

“Vương thái y, sao rồi?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía hài cốt đã được đào lên, cẩn thận bày biện trên mặt đất.

“Nhìn ra hài cốt đã bị ăn mòn, tính ra đã vượt qua năm sáu năm, hơn nữa là một nữ tử, lúc chết còn mang thai.” Vương thái y cau mày, xoay người hồi bẩm nói.

Lục Ngưng Nhiên xoay người, quỳ trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra hài cốt, “Hài cốt có nhiều vết thương, trước khi chết nhất định là đã giãy dụa kịch liệt. Hơn nữa từ chỗ gãy của xương sườn, có thể phán đoán rằng người này đã chết đi tám năm, là người mang thai. Nhưng thai nhi này đã chết trước khi cơ thể mẹ mất, hơn nữa là bị hại chết.” Lục Ngưng Nhiên âm trầm nói, trong lòng tức giận không thôi, là ai sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế.

“Đúng vậy, nương nương.” Vương thái y gật đầu ngợi khen.

“Quần áo có thể đưa cho bản cung nhìn không?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt nhìn đống quần áo bị ăn mòn, nói.

“Vâng thưa nương nương.” Thái giám mang quần áo trình lên. Lục Ngưng Nhiên liếc mắt thì thấy một khối ngọc bội, máu tươi đã thấm vào, nguyên bản là ngọc bích trong suốt giờ phút này đã biến thành đỏ như máu, trên mặt có khắc một chữ “Mai”. Lục Ngưng Nhiên cầm lấy ngọc bội, nhìn về phía Vương thái y, “Vương thái y có biết vật này không?”

“Đây…” Vương thái y nhìn thấy chữ khắc trên khối ngọc bội, mặt lộ vẻ hoảng sợ, kinh hoảng không thôi, không dám trả lời.

“Vương thái y?” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy thần sắc kích động của Vương thái y, trong lòng hiểu rõ trong này có huyền cơ, đang muốn mở miệng hỏi thì ngoài điện có một thân ảnh vội vàng chạy vào, đánh gãy hết thảy.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người trong Ngàn Thanh điện đều quỳ trên mặt đất.

Lục Ngưng Nhiên chuyển mâu, thấy Quân Mặc Hàn đứng lại, trong mắt hắn có tia kinh hoảng, quần áo hỗn độn. Nàng đột nhiên có chút thất thần, thấy thần sắc bi thương của hắn, càng thêm nghi hoặc, hắn vì sao lại thất hồn lạc phách như vậy?

“Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Lục Ngưng Nhiên hơi hơi cuối thân.

Quân Mặc Hàn từng bước một đi về phía trước, lướt qua Lục Ngưng Nhiên, khi nhìn thấy hài cốt trên đất, quát lạnh ra tiếng, “Lui ra!”

“Tuân lệnh.” Mọi người đều cẩn thận lui ra, mà Vương thái y thần sắc kích động, xoay người nhanh chân rời khỏi.

Lục Ngưng Nhiên đứng ở tại chỗ, vốn muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy thanh âm bi thương gào khóc của Quân Mặc Hàn. Phảng phất tại giờ phút này, tất cả đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ có hài cốt này.

“Phù phù!” Hắn quỳ trên mặt đất, dè dặt cẩn trọng ôm lấy hài cốt, đem hài cốt gắt gao ôm vào trong lòng, lên tiếng khóc lớn, “Thực xin lỗi, ta đã tới trễ!”

Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ thấy Quân Mặc Hàn bi thảm như vậy, người này đến cùng là ai? Vì sao hắn lại đau lòng như vậy? Hắn đến cùng đã trải qua cái gì? Nàng cảm thấy tò mò, trong lòng nàng cũng đau theo hắn. Một cỗ thương tâm không hiểu từ đâu mà đến.

Nàng đang muốn xoay người lặng yên rời đi, muốn cho hắn chút không gian thanh tịnh thì lại nghe thanh âm khàn khàn của hắn, “Đừng, chớ đi, đừng bỏ ta lại một mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play