Diệp Tư Ngâm lúc này vẫn bất động đứng sau Diệp Thiên Hàn, không hiểu sao hắn lại xuất hiện trong phòng này.
Âu Dương Chính bị thương, Âu Dương Lăng đành phải nhận lấy ánh mắt hàn băng của Diệp Thiên Hàn kiên trì chất vấn nói: “Diệp Các chủ, không biết vì sao lại đột nhiên ra tay thương phụ thân ta? Mà không hề có một lý do. . . . . .”
“Không một lý do?” Nam nhân đột nhiên cắt ngang lời hắn nói, gằn từng tiếng không nhẹ không nặng, lại lãnh lẽo như hàn băng, khiến mọi người ở đây không khỏi run rẩy.
“Thiếu chủ, người có bị thương không?” Cùng đến với Diệp Thiên Hàn, Chiến Minh lo lắng hỏi. Nếu không phải hôm qua chủ nhân vì xử lí chuyện lưu sương mà không quay về Phù Ảnh Các, lúc nãy lại trùng hợp xuống lầu, một kiếm vừa rồi, Thiếu chủ chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Khó trách chử tử luôn lãnh thanh lãnh tâm kia phẫn nộ như thế, nghĩ đến lúc nãy lại hết hồn. Ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng nếu Thiếu chủ bị thương, việc hôm nay sẽ chấm dứt thế nào.
“Không có gì đáng lo.” Diệp Tư Ngâm phục hồi tinh thần, ôn nhu trả lời.
“Âu Dương lão gia tử ở địa bàn của Phù Ảnh Các động thủ với Phù Ảnh Các Thiếu chủ, có thiếu suy nghĩ quá không? Huống chi Thiếu chủ tay không tấc sắt, lão gia tử là muốn lấy mạng Thiếu chủ chúng ta sao? !” Biết chủ nhân sẽ không nói gì nữa, Chiến Minh đối Âu Dương Chính lạnh giọng chất vấn.
Không chỉ có người của Âu Dương gia, tất cả những người đang ngồi đều sửng sốt. Thiếu chủ của Phù Ảnh Các? ! Phù Ảnh Các có Thiếu chủ khi nào, mà Diệp Thiên Hàn từ đâu chui ra một hài tử lớn như vậy? !
Bỗng nhiên, trong lòng mọi người đều xuất hiện một cái tên —— Âu Dương Huyên Huyên! Mười lăm năm trước, thiên kim của võ lâm minh chủ Âu Dương Chính, Âu Dương Huyên Huyên lấy xuân dược cùng nhuyễn cân tán ám toán Diệp Thiên Hàn, sau mười tháng, nàng vì Diệp Thiên Hàn sinh hạ một hài tử chưa bao giờ được hắn thừa nhận, sau đó đã hương tiêu ngọc tổn, mà hài tử kia lại bị Diệp Thiên Hàn để trong hậu viện chưa bao giờ được chú ý. . . . . . Thiếu nhiên trước mắt này, lại vừa đúng mười bốn, mười lăm tuổi!
Suy nghĩ đến chuyện này, Âu Dương Chính cùng Âu Dương Lăng sắc mặt khẽ biến.
“Thôi, Minh, ta không có gì đáng ngại, cũng không muốn cùng họ so đo.” Diệp Tư Ngâm ngăn lại Chiến Minh đang phẫn nộ, lạnh nhạt nói.
Đôi mắt tím âm trầm đảo qua, bên trong tràn ngập tức giận. Diệp Tư Ngâm sửng sốt, cơn tức giận đó là nhắm vào y. Hắn sao lại như thế?
“Quay về Các.” Thanh âm lạnh như băng bên trong lại chứa đựngkhí thế không cho phép người khác trái ý mình, Diệp Thiên Hàn vung tay áo bước ra Vạn Diệp Lâu trước. Diệp Tư Ngâm im lặng, ngay cả võ lâm đại hội cũng không đi sao? Ánh mắt nghi hoặc hướng về Chiến Minh. Chiến Minh đau đầu Thiếu chủ nhà mình, người thông minh như thế, sao lại nghĩ không ra? Không giải thích gì thêm, gọi một gã người hầu phân phó gã chuyển cáo Huyền Tịnh sư thái võ lâm đại hội hôm nay Phù Ảnh Các có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể đến được, liền cung kính tỏ ý Diệp Tư Ngâm cần phải đi.
Không có được câu trả lời, Diệp Tư Ngâm nổi giận. Rốt cuộc là vì sao? Hắn dựa vào cái gì vô duyên vô cớ lộ cáo biểu tình như thế với y? Lại còn hủy ước định, công bố thân phận y, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? ! Phẫn hận bước lên xe ngựa, đã thấy Diệp Thiên Hàn ngồi trên ghế, vẻ mặt không vui, cơn giận trong đáy lòng không còn ức chế được nữa.
“Lý do!” Thanh âm trong suốt mang theo phẫn nộ, đôi mắt tím xinh đẹp trừng thẳng nam nhân đối diện.
Diệp Thiên Hàn thấy Diệp Tư Ngâm tức giận, vẻ mặt vô cảm ban đầu cũng dần tan đi, chỉ còn lại chút bất đắc dĩ. Hắn quả thật không nên như thế, không ai biết được vừa rồi, khi nhìn thấy kiếm phong sắc bén chất chứa nội lực thâm hậu kia thiếu chút nửa đâm vào ngực người trước mặt, hắn có bao nhiêu kinh sợ. Nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ hiện tại người này chỉ có thể ở nơi này . . . . . .
“Ngày mai rời khỏi, Minh đi cùng ngươi.”
Diệp Tư Ngâm sửng sốt, không hiểu hắn vì sao đột nhiên nói ra một câu như vậy. Đang nghi hoặc, lại nghe hắn nói: “Hôm nay quay về Các, bắt đầu tu tập Hàn Liễm Quyết.”
“Hàn Liễm Quyết?” Diệp Tư Ngâm khó hiểu.
“Hàn Liễm Quyết tổng cộng chín tầng, mỗi lần tu tập cần tu ngâm (tu luyện ngâm mình) trong hàn đàm(Hồ băng) hai canh giờ, sẽ trợ giúp nội công tâm pháp này. Nếu có thể trải qua được nỗi khổ trong hàn đàm, lần đầu tiên là có thể đạt tới đến tầng thứ hai.” Đôi mắt tím thâm trầm đáp lại người đang nghi hoặc kia, “Để việc hôm nay lập lại lần nữa, bổn tọa không thể khắc khắc đi theo bảo vệ ngươi.” Diệp Thiên Hàn nói xong, trong lòng lại chìm trong im lặng.
Nguyên bản là định sau khi võ lâm đại hội kết thúc mới cho y luyện Hàn Liễm Quyết. Thân thể y đã nhiều năm chịu thương tổn, tuy có Hoa Tiệm Nguyệt ba năm tỉ mỉ điều dưỡng, nhưng thân thể gầy yếu căn bản vẫn không cải thiện được chút nào, chỉ có Hàn Liễm Quyết, có lẽ mới làm bé con khỏe mạnh hơn một chút. Nhưng việc phát sinh ngày hôm nay làm cho Diệp Thiên Hàn quyết định lập tức cho y bắt đầu tu tập.
Diệp Tư Ngâm trong lòng có chút chấn động. Mặc dù không hiện rõ, nhưng trong lời nói của nam nhân kia lại lộ ra sư lo lắng cùng sợ hãi. Hắn là lo lắng cho mình mới có thể hành động như vậy sao? Như vậy cơn tức vừa rồi nhắm vào mình cũng là vì nguyên nhân này? Trong lòng bỗng dưng lướt qua một tia ấm áp, không vui trong đáy lòng, nháy mắt biến mất vô tung.
Kinh ngạc qua đi bình tĩnh trở lại. Diệp Tư Ngâm có chút ảo não, bản thân lại lộ ra tình tự quá mức. Kiếp trước bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh nên không thể có quá lớn xúc động mà dưỡng thành tính tình đam mạc điềm tĩnh của y, từ lúc đi vào thời đại này, tựa hồ đã thay đổi không ít. Đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Trở lại Phù Ảnh Các liền bị đưa đến thư phòng. Đây là nơi thần bí nhất trong Các trừ bỏ phòng ngủ của Diệp Thiên Hàn. Chỉ có tổng quản, Tả Hữu hộ pháp cùng Diệp Thiên Hàn mới có thể đến gần.
Có thể tưởng tượng được, thư phòng này tự nhiên hoa lệ vô cùng. Trên mặt đất trải loại thảm Ba Tư tốt nhất, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương. Đây không phải huân hương, mà là lúc kiến tạo phòng này trong nước sơn có pha trộn Long Tiên Hương nơi biển sâu, loại Long Tiên Hương thượng đẳng nhất, mùi thơm này dù trải qua nhiều năm cũng không giảm bớt. Không chỉ có thư phòng, phòng ngủ của Diệp Thiên Hàn cũng tràn ngập nùi hương này, bởi vậy trên người Diệp Thiên Hàn mới có mùi hương, lâu dần, lại như do tự thân hắn phát ra.
Bên cạnh ngọa tháp (chiếc giường nhỏ dung để nghỉ ngơi sau khi làm việc mệt mỏi) trong thư phòng, Diệp Thiên Hàn nhẹ nhàng gõ vài cái xung quanh, nháy mắt giữa ngọa tháp xuất hiện một thông đạo tối đen.
“Mật thất thôi.” Nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn hi hữu giải thích, lập tức dẫn y vào mật đạo. Mật đạo sâu xa u ám, hai bên có ánh nến vẫn không thể không yếu đi bởi một tia âm lãnh chi ý. Diệp Tư Ngâm đi theo phía sau hắn, ước chừng đi được nửa khắc, trước mắt xuất hiện một cánh cửa. Trên cánh cửa màu đen khắc dấu hiệu phi phượng mà chỉ có hoàng tộc mới có thể sử dụng! Phù Ảnh Các này chẳng lẽ có quan hệ với hoàng tộc? Không đợi Diệp Tư Ngâm nghĩ nhiều, Diệp Thiên Hàn mở cơ quan trên cửa.
Diệp Tư Ngâm không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung nơi phía sau cánh cửa này. Băng tuyết trong suốt bao trùm cả đình viện, chính giữa là một hàn đàm tỏa ra hàn khí. Dù thời thời tiết đang chuyển lạnh, lại chưa đến lúc tuyết rơi, huống hồ ở Lâm An này, vài năm cũng không nhìn được một trận tuyết, thế nhưng tuyết vực ở đây lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
Chính giữa hồ tỏa ra hàn khí lạnh đến xương, cho dù cách xa vài bước cũng có thể cảm nhận được. Tiến vào hàn đàm này đứng hai canh giờ sao. . . . . . Diệp Tư Ngâm hơi nhíu mi. Thời tiết cuối thu đã làm y căm phẫn đến cực điểm, huống chi thủy đàm vừa nhìn đã khiến người ta thấy lạnh này. . . . . . Người bên cạnh cũng chỉ lẳng lặng nhìn thủy đàm. Áo trắng khẽ bay, giờ phút này đích Diệp Thiên Hàn tựa như tinh linh trong tuyết vực, nhưng khí chất đế vương quanh thân kia lại cùng vẻ nhu nhược của tinh linh cách nhau một trời một vực.
Muốn đứng ở bên cạnh nam nhân này, không muốn mỗi lần đều cần hắn bảo vệ! Đáy lòng đột nhiên sinh ra một tiếng kêu gào mãnh liệt, ngay cả Diệp Tư Ngâm tự mình cũng không biết vì sao.”Cần phải làm thế nào?”
“Cởi bỏ áo khoác, đi vào bên trong hàn đàm.” Diệp Thiên Hàn vừa dứt lời, chỉ thấy bé con đã đem áo khoác trên người cởi bỏ, ném xuống đất, tiếp theo ngoại bào cũng bị cởi ra, thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi hướng về hàn đàm.
Đột nhiên phía sau xuất hiện một cái ôm nóng rực, song chưởng hữu lực ôm lấy thắt lưng y. Mùi Long Tiên Hương xa thẳm xuyên vào miệng mũi, làm cho Diệp Tư Ngâm ngẩn ra.
“Nếu không muốn, đừng miễn cưỡng.” Diệp Thiên Hàn biết nỗi khổ khi tu tập Hàn Liễm Quyết, hai canh giờ bên trong hàn đàm, đó là băng hàn đến tâm tê liệt phế. Hắn cũng không muốn người trong lòng khổ sở. Nếu bé con không muốn, hắn từng giờ từng phút đều có thể ở bên cạnh làm bạn với y, hắn vốn đã định đem người này khóa lại bên mình . . . . . .
“Không, ta muốn học.” Nhưng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu của Diệp Tư Ngâm lại mang theo một sự kiên trì không thể xem thường, làm Diệp Thiên Hàn không tự giác buông tay ra, trơ mắt nhìn bé con đi vào bên trong hàn đàm. Nguyên bản liền khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không hồng nhuận lại trong nháy mắt biến thành tái nhợt.
Diệp Thiên Hàn thoáng cau màychịu đựng nỗi đau đơn đang dần hiện lên trong ngực.
Hết chính văn đệ bát chương