“A! ! !” “Loảng xoảng đương ~”

Sáng sớm, sâu trong đại trạch Âu Dương thế gia, sự yên lặng cuối cùng bị đánh vỡ bởi một tiếng thét chói tai cùng tiếng đồng bồn rơi xuống mặt đất.

“Khi nào mà hô to gọi nhỏ như thế, còn ra thể thống gì! Nếu nhiễu Diệp Các chủ nghỉ ngơi, ngươi bảo Âu Dương gia phải ăn nói thế nào! ?” Âu Dương Lăng bước đến, quát thị nữ đang phát ra tiếng thét chói tai. Trong thanh âm uy nghiêm còn có chút khẩn trương. Dù sao trong phòng chính là danh dương võ lâm, chính tà chẳng phân Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn, mười lăm tuổi quét ngang thiên hạ cao thủ!

“Đại. . . . . . Đại thiếu gia!” Thị nữ nhìn Âu Dương Lăng, lại nhìn cảnh tượng trong phòng, không biết nên mở miệng thế nào, “Diệp Các chủ. . . . . . Đại. . . . . . Đại tiểu thư nàng. . . . . . Nàng. . . . . .”

Âu Dương Lăng không kiên nhẫn đẩy thị nữ ra: “Rốt cuộc là thế nào. . . . . .” từ “vậy” còn chưa nói ra, Âu Dương Lăng cũng sững sờ trước cửa phòng Diệp Thiên Hàn, sau một lúc lâu mới giật mình kêu lên: “Trời ạ!”

Trong phòng, Diệp Thiên Hàn vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên giường, trên người chỉ có trung y, một mái tóc dài đen như mực hỗn độn, đôi mắt màu tím không có chút cảm tình, xứng trên gương mặt thiếu niên còn chút trẻ con mà đã phong hoa tuyệt đại kia, đủ để làm người trong thiên hạ lâm vào điên cuồng. Nhưng, chân chính làm Âu Dương gia điên cuồng chính là người nằm trong chăn đằng sau, mặt đầy nước mắt, vừa thấy liền biết là nử tử, đó là Đại tiểu thư nhà mình, diễm quan võ lâm Âu Dương Huyên Huyên! Tình huống thế này, dù là ngốc tử cũng biết, hai người đó đã xảy ra chuyện gì.



“Đồ vô liêm sĩ!” Âu Dương Chính nghe tin mà đến trố mắt muốn nứt ra, nếu không phải đối phương là Phù Ảnh Các chủ Diệp Thiên Hàn ngay cả Âu Dương gia cũng vô pháp lay động, chỉ sợ ông đã sớm xong lên trước bầm thây vạn đoạn nam nhân cùng nữ nhân mình không minh bạch đó. Mà mẫu thân Âu Dương Huyên Huyên, nhị phu nhân của Âu Dương Chính, khi nhìn đến cảnh tượng này liền ngất đi.

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!” Âu Dương Chính oán hận nhìn Diệp Thiên Hàn, lại chỉ vào nữ nhi của mình hổn hển nói. Nói xong, liền vội xoay người rời đi. Mọi người theo sau rời đi, chỉ còn Âu Dương Lăng đứng ngoài cửa phòng, nghiêm mặt nói: “Khóc cái gì mà khóc! Tự mình gây ra gièm pha, nhìn ngươi làm sao công đạo với phụ thân cùng liệt tổ liệt tông Âu Dương gia! Quả nhiên là giống hệt nương ngươi dùng sắc đẹp dụ dỗ người khác! Còn không mau thu thập rồi đến từ đường tạ tội với phụ mẫu!” Nói xong cũng phất tay áo đẩy cửa mà đi.

Trong phòng, tiếng khóc dần dần thành tiếng rấm rứt.

Diệp Thiên Hàn thủy chung không nói một câu, rốt cuộc đứng dậy phủ thêm áo khoác, xoay người lại, mắt tím thâm thúy nhìn nử nhân khóc rấm rứt trên giường, bên trong là sắc bén có thể nhìn thấu lòng người.

Ngón tay thon dài nâng cằm mỹ nhân lên —— da thịt nõn nà,cổ như tù tể (ấu trùng thiên ngưu, 1 động vật trong sách cổ), răng trắng như sừng tê giác, trán tự Nga Mi, quả không phụ tên võ lâm đệ nhất mỹ nhân.

Mà Âu Dương Huyên Huyên hô hấp bị kiềm hãm ——nam nhân này. . . . . . Không, có lẽ còn không thể xưng là nam nhân, bộ dáng hắn xinh đẹp như thế, nếu hắn là nữ tử, chỉ sợ thanh danh võ lâm đệ nhất mỹ nhân của nàng đã sớm nhượng hiền.

Thanh tuyến trầm thấp đã muốn bỏ đi chất ngây thơ của một thiếu niên, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là người kê đơn.” Chỉ trách hắn nhất thời sơ xuất, uống vào chén trà Âu Dương Huyên Huyên dâng lên.

Hàn Liễm quyết mà hắn tu tập, mặc dù không thể khiến hắn bách độc bất xâm, nhưng cũng có thể vào lúc trúng độc bức độc ra ngoài. Nhưng mị dược tối qua lại không thể dùng nội lực bức ra, làm hắn bị dược vật xâm nhập đau đầu chống mặt. . . . . . Nhưng hắn dám khẳng định, người kê đơn không phải Âu Dương Huyên Huyên. Không nói nàng tối hôm qua thấy hắn trúng phải mị dược lộ ra đôi mắt bối rối cùng khẩn trương không chứa một tia tạp chất lại không giống giả bộ kia; mà theo hắn biết, Âu Dương Huyên Huyên thật sự là một tiểu thư khuê các ôn nhu thiện lương, cử chỉ khéo léo, hiền thục đoan trang.

Vị võ lâm đệ nhất mỹ nhân này nhìn như phong quang, nhưng cảnh ngộ trong nhà lại không tính tốt. Mẫu thân là thiếp thất, tuy đẹp, nhưng không có thân phận bối cảnh, chỉ có thể làm một thiếp thất. Chính phòng phu nhân tính tình không tốt, có một tử một nữ, nương gia bối cảnh hùng hậu. Bởi vậy mẫu tử Âu Dương Huyên Huyên thế đan lực bạc trong Âu Dương gia, chỉ có thể chịu ức hiếp. Mẫu tử hai người sống trong sự xem thường áp bức của Đại phu nhân cùng huynh trưởng mà kéo dài hơi tàn, chỉ cầu an phận qua ngày, sớm gả cho một nhà tốt, có thể thoát khỏi những ngày cực khổ, sao lại có thể chẳng biết nặng nhẹ như thế, cố tình tìm rắc rối như vậy.

Âu Dương Huyên Huyên bị ánh mắt sắc bén kia dọa sợ.

Diệp Thiên Hàn rốt cuộc cạn kiệt kiên nhẫn, buông nàng ra nói: “Nữ nhân ngu ngốc, ngươi vì nàng ta gánh tội danh, ngươi nghĩ như thế vĩ đại lắm sao?”

“Không. . . . . . không phải là như thế!” Âu Dương Huyên Huyên nghe vậy, đột nhiên vừa khóc lên, “Không phải như thế. . . . . . Chính là ta. . . . . .” Chính là ta sớm yêu ngươi, nếu làm thế có thể có chút liên hệ với ngươi, ta không hối hận.

Mẫu thân ân cần dặn dò bên tai, phải làm một đại gia tiểu thư rụt rè, lời này tự nhiên là không thể nói ra, đôi mắt mang lệ như thật mà giả, đau thương ủy khuất, rồi lại có thần sắc vui sướng nhè nhẹ làm Diệp Thiên Hàn nhìn thấu tâm tư nàng đang che dấu.

“Nữ nhân ngu xuẩn, Âu Dương Huyên Di. . . . . .”

“Tha cho nàng!” Đột nhiên cắt ngang lời Diệp Thiên Hàn, Âu Dương Huyên Huyên có chút hoảng sợ hô lên.

Mắt tím nguy hiểm nheo lại: “Quả nhiên là nàng ta.”

Âu Dương Huyên Huyên lắc đầu khóc, nàng chỉ biết không thể gạt được thiếu niên cơ trí này: “Diệp Các chủ, tha cho Huyên Di, cầu ngài. . . . . . Nàng chỉ là vì quá yêu Cố Các chủ, mới có làm ra hạ sách này. . . . . . Nàng không phải cố ý, cầu ngài. . . . . . tha cho nàng! Không cần vạch trần!” Âu Dương Huyên Huyên nhìn Diệp Thiên Hàn, rơi lệ không ngừng, “Cầu ngài. . . . . .”

Yêu một người không sai, nếu không phải Cố Thanh Giác muốn hối hôn, Âu Dương Huyên Di sẽ không làm chuyện độc ác thế này. . . . . . Vì yêu, cái gì cũng làm được, không phải sao? Mà chính nàng chẳng phải cũng thế sao ?

Rõ ràng tận mắt thấy muội muội của mình bỏ thuốc vào trà, rõ ràng chính tai nghe nàng cùng Đại phu nhân đối thoại, lại vẫn làm bộ như không biết, tiếp nhận chung trà trong tay muội muội, dâng trà cho Diệp Thiên Hàn, chỉ cầu một đêm phu thê, cho dù thân bại danh liệt, cho dù làm gia tộc hổ thẹn, cho dù Diệp Thiên Hàn vĩnh viễn sẽ không yêu nàng, nàng vẫn không hối hận. . . . . .

Diệp Thiên Hàn mắt lạnh nhìn người trên giường, hắn biết chuyện giữa Cố Thanh Giác cùng đôi tỷ muội này, trong lòng chỉ cười nhạo Âu Dương Huyên Huyên ngu xuẩn, lại không có chút thương hại, nhưng như kỳ tích lại không muốn so đo với nàng. Đang định mở miệng, cửa phòng lại bị mở ra.

“Tiểu thư! Là nhị tiểu thư đúng không! ? Ta biết là nàng làm mà! Nàng vẫn ghen tị người, hận người, vì sao người cứ thiện tâm như vậy! Vạch trần nàng đi! Chúng ta đều biết nhị tiểu thư tối hôm qua đã đến thiện phòng a!” Một nha hoàn khóc chạy vào, ôm lấy Âu Dương Huyên Huyên trên giường quát to.

“Không! Diên nhi, Diên nhi ngoan, không thể như vậy!” Vừa thấy nha hoàn bên người mình, Âu Dương Huyên Huyên đã ôm lấy nàng, trong miệng lẩm bẩm nói, “Diên nhi, nghe lời, chút nữa phải nói, là ta hạ dược, chạy vào đây. Hiểu không?”

Nha hoàn tên Diên nhi sợ ngây người, vẻ mặt không thể tin nói: “Tiểu thư. . . . . . Ngươi điên rồi? ! Vì sao, đây là vì sao nha! ? Diên nhi không rõ. . . . . . Diên nhi tuyệt không hiểu được!”

“Diên nhi. . . . . . Nghe lời. . . . . .” Âu Dương Huyên Huyên ôm nha hoàn, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một mạt cười thê diễm. Ánh mắt nhìn Diệp Thiên Hàn đứng cạnh.

Nhìn kiên định trong đôi mắt xinh đẹp đó, Diệp Thiên Hàn có chút kinh ngạc —— hắn không thể hiểu nổi Âu Dương Huyên Huyên vì sao phải làm như thế? Bởi vì yêu? A, chê cười. Cái thứ nhìn không thấy sờ chẳng được kia có tác dụng gì? Huống hồ phu phụ vốn là chim cùng rừng, tai họa đến đều tự mình bay đi —— bản thân của yêu chính là một lời nói dối, một câu chuyện cười; hy sinh chính mình, thành toàn tình yêu của người khác, hoặc là lấy phương thức tự hủy để sáng tạo một tình yêu mình căn bản không thể có được, càng là một chuyện cười lớn hơn. Lúc này Diệp Thiên Hàn tất nhiên không thể đoán được, nhiều năm sau, hắn đã vì một “Yêu” mình từng phỉ nhổ khinh thường mà lao tâm lao lực quá độ —— tự nhiên, đây là chuyện sau này.

“Tiểu thư. . . . . .”

Nụ cười mang nước mắt, tiếu nha hoan nhìn mà lòng đau như cắt ——tiểu thư của nàng, vì sao thiện lương như thế? Nàng thậm chí có chút oán hận phu nhân. Cái gì lấy ơn báo oán, cái gì khoan dung là lớn nhất —— tiểu thư phải đi chính là một cơn đường không thể trở về a!

“Tiểu thư. . . . . . Không cần. . . . . .” Giúp Âu Dương Huyên Huyên thay quần áo trang điểm, Diên nhi thử khuyên nhủ lần cuối cùng.

“Diên nhi, lòng ta đã quyết. Nhớ kỹ, nói cho họ, là ta hạ dược.” Cầm chặt tay Diên nhi, Âu Dương Huyên Huyên dặn dò , “Về sau. . . . . . nương ta chỉ đành nhờ ngươi chiếu cố . . . . . .”

“Nữ nhân ngốc, bổn tọa sẽ không thú ngươi. Như thế, ngươi có hối hận không?”

“Ta không hối hận.”

Một lúc lâu sau.

“Diệp Các chủ. Sinh ra một nữ nhi chẳng ra gì như vậy, lão phu không còn mặt mũi nào nhìn ngươi a. . . . . .” Âu Dương Chính nhìn Diệp Thiên Hàn vô cùng đau đớn nói, “Lão phu cũng không tiện Diệp Các chủ nữa. . . . . . thỉnh tự tiện đi. . . . . .”

Diệp Thiên Hàn không nói gì chỉ gật đầu, xoay người ngồi lên xe ngựa.

Trong xe, Âu Dương Huyên Huyên nằm xuống, trên tấm lưng nguyên bản trắng như tuyết, rõ ràng là vết roi lưu lại lúc thi hành gia pháp. Trọn hai mươi roi, trục xuất khỏi gia môn, xóa đi tên trong gia phả—— trên người trong lòng đều đau đớn, những thứ này không phải một thiếu nữ có thể chịu được. Mà Âu Dương Huyên Huyên như kỳ tích chịu đứng hết thảy .

“Nữ nhân ngốc, có hối hận không?”

“Không. . . . . .” Âu Dương Huyên Huyên hơi thở mong manh, lại vẫn dị thường kiên định, “Không hối hận. . . . . .”

Xe ngựa càng lúc càng xa, trước đại trạch của Âu Dương thế gia, đám người Âu Dương Chính sắc mặt âm trầm đi vào đại môn, chỉ có một mạt thân ảnh màu xanh, vẫn đứng trước cửa, nắm chặt ngọc tiêu màu đỏ trong tay, mà tay kia, siết thật chặt, dần dần, màu đỏ từng giọt từng giọt rơi xuống, như miệng vết thương trong lòng, không ngừng bị xé rách . . . . . .

“Huyên Huyên. . . . . . Không. . . . . .”

Hết phiên ngoại chi Chuyện xưa như khói

– [Toàn Văn Hoàn]-

Phù Ảnh Ám Hương Phiên Ngoại là ngôn tình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play