“Ân. . . . . . Ân a. . . . . .”

Mơ hồ rên rỉ, áp lực tiếng thét, bỗng nhiên bừng tỉnh phi yến đang nghỉ ngơi trên mái thân vương phủ, cũng dọa chạy ám vệ ngày đêm bảo hộ trên xà nhà.



Diệp Tư Ngâm nằm trên giường, nâng tay cái miệng đang không ngừng rên rĩ của mình, một tay kia vô lực khoát lên vai Diệp Thiên Hàn, nhưng làm sao cũng vô pháp cản ái nhân tứ ngược.

“Hàn, không. . . . . . Từ bỏ, ngô ~ a. . . . . .”Một tiếng thét ngắn ngủi mà cao vuốt, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy trong đầu nháy mắt khoái cảm quét qua, trống rỗng. . . . . .

Kịch liệt thở dốc, hồi lâu vẫn không thể bình phục, lại mơ hồ nghe thanh âm nuốt xuống. Mắt tím phủ sương cúi xuống, không thể tin nhìn Diệp Thiên Hàn biểu tình tà mị: “Hàn, ngươi. . . . . .”

Nụ hôn mê người phủ xuống vòng eo nhỏ nhắn, cản trở Diệp Tư Ngâm kinh ngạc, dục hỏa lại lần thứ hai bị điểm lên. Bạc thần lướt qua thù du trên ngực, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ đường cong duyên dáng, nhẹ nhàng ngậm cắn.

“Ân, Hàn. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi sao có thể, a. . . . . .”mẫn cảm trên cổ bị ôn nhu khiêu khích liếm mút, Diệp Tư Ngâm ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không thể nói ra, trong lòng lại vẫn còn bị chuyện vừa rồi làm khiếp sợ — hắn sao có thể. . . . . . làm như vậy . . . . . . lấy môi lưỡi mình hầu hạ dục vọng của y, cuối cùng còn nuốt thứ đó xuống, hắn là Diệp Thiên Hàn a. . . . . . một nam nhân quân lâm thiên hạ như vậy, sao có thể. . . . . .

“Sao vậy, không thoải mái?”thanh âm trầm thấp của nam nhân cùng những nụ hôn dừng sau tai, Diệp Tư Ngâm có chút ngứa ngáy co lại: “Thoải mái, nhưng. . . . . . Ân! Nơi đó, đừng. . . . . . ngứa. . . . . .”

Diệp Thiên Hàn tự nhiên hiểu người dưới thân suy nghĩ cái gì, nhưng hắn không muốn y suy nghĩ quá nhiều. Trước mặt người mà hắn yêu cả đời, tự tôn cùng hết thảy của một vương giả, bất quá là nhất thời, có gì đáng bận tâm?

Thấy Diệp Tư Ngâm bị mình khiêu khích lần thứ hai lâm vào ngẩn ngơ, Diệp Thiên Hàn cong môi, mắt tím thâm thúy lộ ra dục vọng đang bị áp xuống: “Ngâm nhi nếu thư thái, vậy nên đến phiên bổn tọa . . . . . .”Nói xong liền lấy dược cao trong ám quỹ ra.

Diệp Tư Ngâm đắm chìm trong dục vọng ngửi được mùi hướng quen thuộc, hai má nguyên bản ửng đỏ càng thêm tú sắc khả xan ( chỉ người xinh đẹp có tư sắc hơn người hoặc cảnh sắc u nhã tú lệ) , lại vẫn giãy dụa, trong ánh mắt thoáng nghi hoặc của Diệp Thiên Hàn ngồi dậy: “Hàn. . . . . .”

Những lời tiếp theo với y mà nói là quá mức”Dâm loạn”, Diệp Tư Ngâm cắn môi dưới, vươn tay đẩy ái nhân ngã xuống giường, tách chân ra, ngồi lên thắt lưng hắn. Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, lại làm Diệp Tư Ngâm như hao hết khí lực – y thật sự không biết kế tiếp nên làm thế nào, trong lòng lại thầm nghĩ , ái nhân đã vì mình làm được chuyện hèn mọn như thế, y cũng không nguyện ngồi không ăn sẵn –nghĩ vậy, ngón tay thon dài trắng nõn quét một ít dược cao trong dương chi bạch ngọc bình, thoáng chần chờ một lát, liền nhắm chặt mắt, luồn ra sau hậu huyệt của mình. . . . . .

Đột nhiên bị ngăn cản, Diệp Tư Ngâm mở mắt, lại chỉ thấy trong đôi mắt tím kia lộ ra vô vàn thương tiếc: “Ngâm nhi, đừng miễn cưỡng, để bổn tọa yêu thương ngươi, được không?”

Lắc đầu, kiên quyết lệnh Diệp Thiên Hàn giật mình. Mắt tím trong suốt tràn đầy kiên định, cúi người hôn lên bạc thần của ái nhân, không ngoài dự kiến niếm được hương vị của mình, không dễ nếm, có chút tanh chát. Trong lòng yêu thương, càng thêm không muốn. Không biết nên mở miệng thế nào, Diệp Tư Ngâm tránh khỏi bàn tay của ái nhân cố định đưa dược cao vào thân thể mình – dược cao lạnh lạnh vừa tiến vào mật huyệt nóng ấm liền dần hòa tan, nơi đã quen bị tiến vào bắt đầu co rút, nuốt lấy đầu ngón tay của mình, cảm giác chưa bao giờ có lệnh Diệp Tư Ngâm không khỏi ngẩng đầu, rên rỉ không ngừng: “Ân. . . . . . thật kì quái. . . . . . A. . . . . .”

Mùi xạ hương cùng thanh mộc hương dần tràn ra ngoài, lệnh căn phòng nguyên bản đầy khí tức *** lại càng thêm *** mĩ. Người ngày thường lạnh nhạt như sen hiện giờ trước mặt mình làm động tác như”Thủ ***” thế này, lệnh Diệp Thiên Hàn toàn thân chấn động, dục vọng nóng bỏng trướng to càng thêm đứng thẳng, chặt chẽ để ở mật huyệt mình sắp được tiến vào. Nhiệt độ nóng bỏng làm Diệp Tư Ngâm hoảng sợ, lúc này mới phát hiện ái nhân đã nhẫn nại hồi lâu . . . . . .

Lại cắn môi dưới, Diệp Tư Ngâm rút ngón tay mình ra, ngượng ngùng phát hiện thấy nơi nóng ấm đã quen ngón tay tiến vào kia, không chút thẹn thùng co rút, như khẩn cầu càng nhiều – vươn tay cầm dục vọng của ái nhân, Diệp Tư Ngâm khẽ cắn môi, nhắc lưng lên, chậm rãi nuốt vào dục vọng cực đại –”Ngô. . . . . . Ân ~ cáp a. . . . . .” Cảm giác dục vọng hoàn toàn bất đồng ngón tay dần tràn ngập thân thể, làm Diệp Tư Ngâm cao ngẩng đầu, rên rỉ ra tiếng –”Sâu quá. . . . . . Hàn, a. . . . . .”Hoàn toàn nuốt vào, mới phát giác thân thể của mình như thể bị xỏ xuyên, cảm giác bị lấp đầy khó chịu phi thường, rồi lại thoải mái muốn chết. . . . . .

Diệp Thiên Hàn thấy y nuốt vào vất vả, trong lòng không nỡ, nhưng khi tiến vào nơi ẩm ướt nóng bỏng mà lại đóng chặt kia, hắn rốt cuộc không thể áp chế dục vọng nhẫn nại hồi lâu của mình nữa– vươn tay bắt lấy vòng eo đối phương, chậm rãi nhấc lên, sau đó buông ra, mặc thân thế sớm vô lực đột nhiên hạ xuống, nuốt dục vọng của mình vào càng sâu hơn –

“A! Ân. . . . . . Không, không cần. . . . . . Cáp a. . . . . .”Một động tác như vậy cũng đủ tạo ra khoái cảm mãnh liệt, Diệp Tư Ngâm không thể khống chế bản thân, chỉ có thể vứt bỏ tất cả rụt rè, phóng đãng rên rỉ ra tiếng. Trong miệng hô”Không cần”, thân thể lại tự giác nhấc lên, ngồi xuống, vặn vẹo vòng eo, gắt gao cắn lấy dục vọng trong cơ thể, làm Diệp Thiên Hàn suýt chút đầu hàng.

“Thật sự là không ngoan mà.”Hừ lạnh một tiếng, không để người nọ tiếp tục tự cung tự cấp, Diệp Thiên Hàn cũng ngồi dậy, làm hai chân trắng noãn vòng lấy thắt lưng mình, hai người cứ như vậy ngồi đối mặt nhau.

Tư thế thay đổi làm dục vọng trong cơ thể hung hăng ma sát, không ngừng kích thích nơi mẫn cảm nhất, Diệp Tư Ngâm thuận thế ôm cổ ái nhân, chôn mặt mình vào cổ hắn, không ngừng kêu rên.

Nhưng Diệp Thiên Hàn lại không cho y như ý, thanh âm trầm thấp như cố ý tra tấn y, mang theo mệnh lệnh: “Ngẩng đầu, hảo hảo kêu ra. Nếu không sẽ không cho ngươi nghỉ ngơi. . . . . .”

Biết rõ ái nhân nói bất quá là mang theo chút tình thú uy hiếp, Diệp Tư Ngâm lại không thể cãi lời mà ngẩng đầu, tiếng thở dốc yêu kiều không ngừng quẩn quanh phòng ngủ rộng rãi.

“Ân. . . . . . A! Cáp a. . . . . . Ân. . . . . . Không, chậm, chậm một chút. . . . . . A!”Như thể không có điểm cuối, thân thể bị va chạm đến sắp khóc ra, huyệt khẩu mẫn cảm thuận theo thứ dục vọng trong cơ thể đang qua lại trừu sáp mà tận lực phun ra nuốt vào, ngay cả nội bích cũng thường thường cắn chặt, lệnh hai người nhịn không được thấp giọng ngâm nga.

Bàn tay hơi lạnh cầm lấy dục vọng đã sắp đến ngưỡng bùng nổ, lệnh Diệp Tư Ngâm hít một ngụm lãnh khí, nhưng lại không chiếm được tha thứ, trước sau đều bị hảo hảo chiếu cố, mắt tím vô thần mở to ra, nước mắt quẩn quanh đã lâu rốt cuộc chậm rãi nhỏ xuống trong cơn kích tình, bị người hữu tâm nhất nhất liếm đi. . . . . .

Trước mắt như hiện lên một đạo bạch quang, trong mơ màng, Diệp Tư Ngâm rõ ràng nghe thanh âm trầm thấp của ái nhân nói vang lên ba từ vĩnh viễn không đổi thay kia. . . . . .

Tỉnh lại đã qua buổi trưa, Diệp Tư Ngâm mở mắt, bên trong tràn đầy thần sắc mỏi mệt.

“Dùng bửa ngủ tiếp?”Diệp Thiên Hàn yêu thương ôm lấy bảo bối trong lòng, nâng tay vén đi lọn tóc rối cho y. Hiểu mình tối qua phóng túng lại làm khổ người này, trong lòng lại không hối hận, chỉ có chút đau lòng thôi.

“Không ăn, còn muốn ngủ. . . . . .”Thật sự mệt muốn chết rồi, Diệp Tư Ngâm khó được làm nũng lẩm bẩm , chôn mặt vào lòng Diệp Thiên Hàn, như thể làm vậy để tránh đi ánh mặt trời quấy nhiễu.

Thở dài, Diệp Thiên Hàn chỉ phải cùng y tiếp tục nghỉ ngơi lại sức. Trước lúc người này tỉnh hắn đã phân phó Tiêu Thần không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, chính là vì đã đoán được hôm nay y hẳn sẽ muốn ngủ cả ngày. Trong phòng như trước tràn ngập khí tức *** thản nhiên, trong ánh mặt trời đầu hạ, càng làm căn phòng thêm an nhàn ấm áp. Ôm thân thể mềm mại trong lòng, hút lấy mùi Long Tiên Hương nhiễm từ người mình của y, Diệp Thiên Hàn cũng dần dần nhắm lại đôi mắt tím thâm thúy . . . . .

“Đã chuẩn bị thỏa đáng ?”Trong Ngự thư phòng, nam nhân trên long ỷ trầm giọng hỏi người quỳ trước án.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, ‘ thập nhật túy’ đã hạ chín ngày, ngày mai sẽ thấy được kết quả; nếu’ thập nhật túy ‘ vô dụng, thánh chỉ vừa đến biên cương, trước tạm giam Đại tướng quân Kỉ Cảnh Thu; Kỉ Ti Đường cũng ở trong thiên lao, canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt sẽ không để xuất hiện chuyện của Bắc Đường Vũ Trăn lần nữa! Miêu Cương phiên vương cũng đã điều tra rõ, Kình Thương cùng Dao Hàm không rõ tung tích, ngay cả tinh binh thủ lĩnh cũng không biết bọn họ rốt cuộc đi nơi nào; phiên vương ý chỉ cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể điều động một vạn Miêu Cương tinh binh. Cấm vệ quân trong hoàng thành trừ bỏ Trình Tẫn mang đi mười vạn, còn lại năm vạn, cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Quân đội của Vân Huy tướng quân cũng đã phái người tám trăm dặm kỵ mã đưa tin; không quá hai ngày sẽ có hồi âm.”người quỳ trước án, rõ ràng là ảnh vệ hoàng đế nhiều năm bồi dưỡng, chỉ nghe lệnh một mình Lí Huyền.

“Tốt lắm.”Lí Huyền nheo mắt lại, “Nhất định phải một lưới bắt hết Diệp Thiên Hàn, giết không tha.”

“Vâng!”Ảnh vệ lĩnh mệnh, đứng dậy định lui xuống.

“Chậm đã!”Lí Huyền đột nhiên gọi lại.

“Vâng?”

“. . . . . .”Lí Huyền đứng dậy, nhìn ngự hoa viên ngoài cửa sổ — trung tâm hoàng thành này, khoảng cách xa như thế, tự nhiên là nhìn không thấy lãnh cung, nhưng tâm tư hoàng đế lại thản nhiên bay đến đó — lão đến lãnh cung rồi, cũng mơ hồ có thể đoán được một năm nay Vân Quý phi cùng cửu tử lão từng yêu thương nhất sống đau khổ thế nào trong lãnh cung đó, thấy rầu rĩ. Lão mặc cho Thần phi hãm hại Vân Quý phi, làm trái lời cam đoan ngày sơ ngộ, khi đó họ gặp một sinh linh vừa ra đời của một thương nhân thế gia ở Trần Châu, lão đã ngoài ý muốn cho tuyệt sắc nữ tử tài đức vẹn toàn ấy: “Vô luận thế nào, trẫm cũng sẽ bảo hộ ngươi.”

Chúng tần phi lục đục với nhau, chúng hoàng tử kéo bè kết phái, rốt cuộc làm lão nhìn rõ hậu cung sớm biết là nơi ăn tươi nuốt sống này. . . . . . Lúc này lão hết sức tưởng niệm một Vân Quý phi dữ thế vô tranh, một Vân Quý phi vào lúc lão mệt mỏi, dâng một ly trà xanh, đạn một khúc cổ cẩm cho lão. . . . . .”

“Đừng tổn thương Vân Quý phi cùng cửu hoàng tử.”Sau một lúc lâu, rốt cục nói ra một câu.

Ảnh vệ thoáng kinh ngạc — Vân Quý phi? Hoàng đế sao lại nhắc đến Vân Quý phi đến đây? Nhưng mệnh lệnh chủ tử vẫn là mệnh lệnh, làm ảnh vệ là không có quyền nghi ngờ –”Vâng”Rõ ràng lưu loát lui ra, biến mất trong thư phòng.

Thân vương phủ, Lí Ân đang cùng Bắc Đường Vũ Trăn đánh cờ đột nhiên đứng dậy, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhíu chặt màu.

“Làm sao vậy?”Bắc Đường Vũ Trăn hạ một quân cờ nói.

“A, xem ra thời tiết thay đổi rồi . . . . . .”Lí Ân lạnh lùng cười.

Sau vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai, trận chiến cuối cùng sắp hạ màn. . . . . .

Hết chính văn đệ thất thập bát chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play