“Thuộc hạ cung nghênh Thiếu chủ. Không biết Thiếu chủ đến có chuyện gì quan trọng?”

Xuyên qua Phu nhật hàng nguyệt trận, Diệp Tư Ngâm liền được chủ nhân chiêm tinh lâu cung kính hành lễ.

“Hữu hộ pháp không cần đa lễ.”Mắt tím trong suốt của Diệp Tư Ngâm nhìn nửa trái gương mặt vốn nên tuyệt sắc của nữ tử giờ đây lại có một vết sẹo đáng sợ, thản nhiên nói, “Ngày ấy quá nhiều chuyện xảy ra, ta không có cơ hội hỏi. Hôm nay đến. . . . . .”

“là vì vết sẹo trên mặt trái của thuộc hạ?” Nữ tử tao nhã đứng thẳng dậy, con ngươi như mực mỉm cười nhìn vị chủ tử trẻ tuổi, ngắt ngang lời y. Mặc dù dùng chính là hỏi câu, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Túy Nguyệt trong lòng không khỏi cảm thán, thiếu niên này bề ngoài mặc dù lạnh lùng, thế nhưng thiên tính thiện lương. Chính là có một nhân vật thế này, mới có thể bắt được vị chủ tử lãnh ngạo tuyệt thế kia.

Diệp Tư Ngâm vẫn xuất ra tâm tư đã bị đoán được, đành xấu hổ gật gật đầu nói: “Ta có hiểu sơ về Kỳ Hoàng thuật, hữu hộ pháp có thể để ta xem một chút không?” Một kì nữ tử thế gian hiếm có như vậy, mà dung nhan giảo hảo đã bị hủy, thật sự rất đáng tiếc .

Túy Nguyệt nhấc khóe môi, lộ ra một mạt cười ôn nhu: “Thiếu chủ quá khiêm nhượng. Thiếu chủ là đệ tử của‘ Thánh thủ độc y ’ Hoa Tiệm Nguyệt, võ lâm đại hội cùng chuyện ở Tinh Châu thuộc hạ đã có nghe qua. Y thuật của Thiếu chủ đâu chỉ là ‘ hiểu sơ ’ thôi chứ?” Xoay người dẫn đường, “Thiếu chủ thỉnh.”

Gật đầu, Diệp Tư Ngâm đi theo Túy Nguyệt vào bên trong Chiêm Tinh lâu.

Chiêm Tinh lâu là một tòa tiểu lâu. Tầng một làm phòng, tầng hai làm chiêm tinh thai, tầng ba là khuê phòng của hữu hộ pháp Túy Nguyệt. Trong thính đường, có một tọa tháp hoàng hoa lê mộc dài hơn tám thước, phía dưới là hai chiếc ghế tựa đồng chất liệu. Giữa tọa tháp là một tiểu án, đặt một cái thác kim bác sơn lô, tản mát hương khí vi diệu không biết tên.

Thấy Diệp Tư Ngâm nhìn chăm chú hương lô, Túy Nguyệt ôn nhu nói: “Đây là Thiên Trúc Y Lan hương, có công hiệu ngưng thần tĩnh khí dưỡng nhan.”

Im lặng gật đầu, Diệp Tư Ngâm ngồi xuống tháp. Nhìn Túy Nguyệt như trước đứng một bên, mới nói: “Hữu hộ pháp không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.” Túy Nguyệt lúc này mới ngồi vào một bên, miệng nói: “Thiếu chủ gọi thuộc hạ Túy Nguyệt là được.”

“Hảo.” Diệp Tư Ngâm gật đầu đáp ứng. Trái một cái”Hữu hộ pháp”, phải một cái”Hữu hộ pháp” đích xác có chút không được tự nhiên.

“Túy Nguyệt, ngươi có biết mình trúng độc?”

“Tự nhiên biết. . . . . . Nếu là vết bỏng bình thường, trong các tập trung một đống danh y, sao còn lo không chữa khỏi. . . . . .” Nói xong có chút đau thương, trong mắt hiện lên một thần sắc sâu kín nhìn về hương lô, “Thế nhưng vẫn không thể chữa khỏi vết thương, nên quen dùng Y Lan hương này . . . . .”

Diệp Tư Ngâm cũng nhìn hương lô, hỏi: “Túy Nguyệt dùng Y Lan hương này đã bao lâu rồi?”

Túy Nguyệt không rõ vì sao y hỏi vậy, nhưng vẫn chi tiết trả lời: “Thuộc hạ nghe quen mùi Y Lan, trong phòng đã mười năm chưa từng ngớt hương Y Lan.”

“Có biết khi nào trúng độc?”

“. . . . . . Mười lăm năm.” Túy Nguyệt nói có chút miễn cưỡng. Một nử tử xinh đẹp như thế, bởi vì trúng độc mà bị hủy đi dung nhan nguyên bản tuyệt sắc, chịu thống khổ suốt mười lăm năm, hẳn so với chết còn khó chịu hơn.

Thở dài, Diệp Tư Ngâm mở ra hương lô, cầm lấy một cây hương gẩy một hương dây đã đốt non nửa, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không, là Y Lan hương này đã cứu mạng ngươi. . . . . .”

“Cái gì? !” Túy Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu niên khuôn mặt như cũ mang theo tính trẻ con hiện lên thần sắc lão thành không chút thích hợp với thân thể kia, không thể tin được những gì mình vừa nghe được.

“Đối người bình thường, Y Lan hương có công hiệu dưỡng nhan, có thể trẻ hóa làn da. Nhưng với Túy Nguyệt ngươi mà nói, thì Y Lan này, có tác dụng ngăn trở kịch độc kia từ hai má khuếch tán ra toàn thân. Nếu không phải như thế, độc nọ đã sớm đẩy ngươi vào chổ chết.” Diệp Tư Ngâm đậy nắp hương lô lại, nâng mắt nhìn người vô cùng khiếp sợ kia, chờ đợi nàng phục hồi tinh thần.

“Không nghĩ tới một thói quen nho nhỏ lại cứu mạng ta a . . . . .” Sau một lúc, Túy Nguyệt mới lộ ra vẻ tự giễu lắc đầu nói.

“Kịch độc này khá cổ quái, chưa gặp bao giờ, chẳng hay . . . . . ngươi có biết người phương nào hạ độc?” Diệp Tư Ngâm chần chờ hỏi. Kịch độc đó tra tấn Túy Nguyệt hơn mười lăm năm, trong các tựa hồ không ai biết vết thương trên mặt nàng tự đâu mà có. Y đã hỏi Chiến Minh cùng Tiêu Thần, hai người cùng nói lần đầu khi nhìn thấy Túy Nguyệt, bộ dáng nàng đã như vậy. Túy Nguyệt đối chuyện này giữ kín như bưng, chỉ sợ trong đó còn có ẩn tình khác, e Túy Nguyệt sẽ không chịu kể ra. Nhưng cứ thế mãi, công hiệu của Y Lan hương một khi giảm đi, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi. Đối với vị kì nữ tử này, y vạn phần thưởng thức, bởi vậy mới muốn giúp nàng trị vết thương đó

Túy Nguyệt quả nhiên cúi đầu không nói. Đang lúc Diệp Tư Ngâm nghĩ nàng vẫn sẽ giữ im lặng, muốn đứng dậy nói lời từ biệt, Túy Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Người hạ độc là Miêu Cương Đại Tế Ti.” Trong giọng nói mang chút tuyệt vọng cùng bi thương. Miêu Cương vốn là quốc gia lấy độc trứ danh, huống chi là độc của Đại Tế Ti. . . . . . Mấy năm trước, nàng còn có từng đi hỏi thăm danh y, lại thủy chung thu được tin tức thất vọng. mấy năm nay, nàng cơ hồ muốn buông tha. Sợ ngay cả”Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt có ở đây, cũng không nhất định giải được kịch độc mà Miêu Cương Đại Tế Ti hạ, huống chi là thiếu niên trước mặt. . . . . .

Diệp Tư Ngâm trong lòng đột nhiên trầm xuống. Đúng là Miêu Cương chi độc. . . . . . Nhưng Túy Nguyệt này sao lại có liên hệ với Miêu Cương? Mà không chỉ thế còn là một Đại Tế Ti dưới một người, trên vạn người? Bất quá đó không phải vấn đề bây giờ Diệp Tư Ngâm quan tâm. Nếu đã biết độc xuất từ Miêu Cương, kế tiếp sẽ là hốt thuốc chẩn bệnh .

Nghĩ đến đây, Diệp Tư Ngâm đối Túy Nguyệt nói: “Độc này trước đây chưa từng gặp qua, chế tác giải dược sợ phải phí chút thời gian.”

Đôi mắt bình tĩnh của Túy Nguyệt dâng lên vẻ kinh ngạc: “Giải dược? !”

“Ân. Chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày.” Diệp Tư Ngâm nhìn miệng vết thương làm kẻ khác buồn nôn sợ hãi kia, nhíu lại nhíu mi, lại nói, “Chính là, ta cần một thứ. . . . . .”

“Thứ gì?” Túy Nguyệt không thể phủ nhận chính mình có chút kích động. Mười lăm năm, vốn tưởng rằng đã quen xem vết thương đó như một bộ phận trên thân thể mình, lại không ngờ hiện giờ khi được ba chữ”Có giải dược” lại vui sướng như thế.

“. . . . . . Ta cần một khối thịt từ miệng vết thương của ngươi.” Diệp Tư Ngâm gian nan nói. Chuyện này với một nữ tử, cơ hồ là đau nhức không thể chịu đựng được. Không ngờ Túy Nguyệt ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ liền gật đầu nói: “Thiếu chủ thỉnh chờ.” Nói xong liền bước lên lầu. Chỉ chừa lại mình Diệp Tư Ngâm đứng đó kinh ngạc.

Một lát, Túy Nguyệt liền xuống lầu, trong tay là một đỉa sứ màu trắng, bên trên đựng một khồi huyết nhục mơ hồ. Mà má trái Túy Nguyệt thì sưng đỏ vạn phần, so với ban đầu còn đáng sợ hơn.

Diệp Tư Ngâm tiếp nhận đĩa sứ trong tay nàng, trong mắt hiện lên một tia khâm phục. Tay còn lại lấy dược bình từ trong lòng ngực ra đưa cho nàng: “Đây là ngưng hương ngọc lộ cao thánh dược chữa thương, sợ là không có hiệu quả với vết thương cũ. Nhưng nếu là vết thương mới, thì có thể lập tức cầm máu giảm đau.”

Túy Nguyệt tiếp nhận dược bình, hơi hạ hạ người nói: “Mọi chuyện Thiếu chủ làm vì Túy Nguyệt, Túy Nguyệt khắc trong tâm khảm.”

“Nói quá lời.” Diệp Tư Ngâm lạnh nhạt nói, đứng dậy ly khai Chiêm Tinh lâu.

Nhìn bóng thiếu niên rời đi, Túy Nguyệt không thể che dấu cảm kích ánh lên trong đôi mắt đen như mực của mình. Bỗng dưng, những gì chứng kiến lúc xem tinh tượng,tràn vào đầu nàng, trong lòng không khỏi lo lắng — vầng sáng quấn quanh đó, không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu. . . . . .

Nhìn ngưng hương ngọc lộ cao trong tay, Túy Nguyệt vươn tay xoa đôi gò má đang đau nhức của mình, không để ý tay mình dính máu tươi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về. Trong lòng dần dần rét lạnh — mười lăm năm, rời đi Miêu Cương suốt mười lăm năm, hận cùng báo thù trong lòng lại chưa từng giảm bớt — không biết khi nào mới có thể nhìn thấy cảnh tượng tên hôn quân ngồi trên vương tọa thượng cùng Đại Tế Ti tay cầm quyền trượng của ông ta bị vạn dân phỉ nhổ, chết không có chỗ chôn. . . . . . Chủ nhân cùng thái tử sắp khởi sự, Miêu Cương hiện giờ đã bắt đầu rục rịch. Cách ngày này, hẳn là không quá xa. . . . . .

Ra Phu ngày hàng nguyệt trận, Diệp Tư Ngâm vội vàng chạy tới dược phòng. Bỗng nhiên, quanh thân bị hơi thở vô cùng quen thuộc thân thiết vây quanh, nhịn không được lộ ra tươi cười ——”Hàn.”

“Đi Chiêm tinh lâu?” Ôm người vào lòng, nhìn đĩa sứ trong tay y, Diệp Thiên Hàn liền biết người này đi nơi nào. Tuy rằng độc của Miêu Cương Đại Tế Ti, khả năng giải được có thể nói là cực hiếm, nhưng để người này thử cũng tốt. Túy Nguyệt mấy năm nay trợ hắn rất nhiều, chiêm tinh thuật cùng các loại trận pháp của nàng, từng nhiều lần giúp Phù Ảnh Các hóa hiểm thành an. Hắn có thể cung cấp chỗ để nàng dung thân, có thể mượn tay triều đình thái tử giết Miêu Cương phiên vương cùng Đại Tế Ti thay nàng báo thù, nhưng không cách nào giúp nàng có lại một dung nhan hoàn hảo – thứ quan trong nhất với một nữ nhân.

“Ân. Ngươi không phải đi thẩm Huyền Du Cầm sao? Nhanh vậy mà đã thẩm xong rồi?” Diệp Tư Ngâm có chút kỳ quái hỏi han.

Tay Diệp Thiên Hàn vạn phần ôn nhu tiếp nhận đĩa sứ, ôm cả Diệp Tư Ngâm hướng đi đến dược phòng, trên mặt lại cười lạnh lùng: “Chỉ là một Huyền Du Cầm, bất quá là quân cờ trên tay Miêu Cương vương thôi.” Như thế tựa hồ không quan tâm nói xong, nhưng trong lòng Diệp Thiên Hàn lại phiếm từng trận sát ý. Nhớ vừa rồi nữ nhân kia trái một câu”Loạn luân” phải một tiếng”Vô sỉ” , hắn liền hận không thể giết nàng. Trong lòng lấy làm may mắn, vừa rồi mình không cho người trong lòng này theo mình đến hình đường. Nếu không, còn không biết người này lại miên man suy nghĩ thế nào nữa. . . . . .

“Lúc trước ngươi nói một tháng sau se xuất phát đi kinh thành. Kỳ hẹn một tháng đã sắp đến, khi nào xuất phát?” Diệp Tư Ngâm cũng không hỏi đến việc nọ, hôm nay là vì quan hệ giữa Túy Nguyệt, Huyền Du Cầm với Miêu Cương. Lại nhớ đến khi ở võ lâm đại hội Huyền Du Nhiên đã nói ra mục đích của Miêu Cương phiên vương, liền có chút lo lắng. Y mặc dù không quá rõ tình nhân cùng thái tử rốt cuộc muốn làm gì, chỉ mơ hồ tìm ra chút manh mối từ những cuộc nghị sự bình thường giữa Diệp Thiên Hàn cùng Chiến Minh, Tiêu Thần. Hiện giờ Miêu Cương lại chặn ngang một cước, chỉ sợ trận chiến hung hiểm vạn phần, làm không tốt họ sẽ phải hai mặt thụ địch.

“Bảy ngày sau.” Nhìn Diệp Tư Ngâm lo lắng, Diệp Thiên Hàn cúi đầu hôn hai má y, nói: “Không cần lo lắng việc này, giao cho bổn tọa là được.”

“Ân.” Nhìn con ngươi thâm thúy của Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm quẳng đi lo lắng trong đầu, nhẹ giọng đáp. Đích xác, y không hiểu chính trị quân sự. Y chỉ là một đại phu, triều đình chiến tranh, không thể giúp được gì. Thế nhưng chỉ cần có người này bên cạnh, thì có gì cần lo lắng chứ?



Hết chính văn đệ tấp nhị chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play