Anh quyết định bản thân phải bình tĩnh, thừa dịp cuối tuần trở về Đài Bắc một chuyến, anh nghĩ, chỉ cần nhìn thấy Dĩ Thiến, hẳn là có thể quản lý tâm viên ý mã[1] của mình.

[1] Tâm viên ý mã: tâm tình nhộn nhạo, không yên.

Dĩ Thiến còn có ca trực, muốn anh chờ ở nhà họ Hà, anh trực tiếp đi lên tầng hai, khi đi qua thư phòng, nghĩ rằng nên chào cha vợ một tiếng, lại ngoài ý muốn nghe thấy một cuộc đối thoại ─

“Cho nên miếng đất thôn Hoa Điền kia hiện tại là Nhậm Quang Hy xử lý sao?” Người hỏi là Hứa Phương Quốc, là người phụ trách pháp lý của tập đoàn Hoàn Vũ, Chủ tịch Hà vô cùng tín nhiệm hắn.

“Phải, tạm thời tôi giao cho Quang Hy, thừa dịp bây giờ nó ở đó làm phục vụ xã hội sẽ tranh thủ tín nhiệm của thôn dân, đến lúc đó khi công bố, nó sẽ phụ trách thuyết phục thôn dân bỏ quyền sở hữu mảnh đất.” Chủ tịch Hà giải thích.

“Anh ta thuyết phục thôn dân, thôn dân sẽ nghe sao?” Hứa Phương Quốc hoài nghi.

“Tất cả chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau. Lần trước không phải cậu nhờ người nghĩ biện pháp làm ô nhiễm nguồn nước thôn Hoa Điền sao? Rất nhanh thôi, cây hoa của bọn họ sẽ không tươi tốt được nữa, đến lúc đó sống không nổi, cũng phải bán thôi.” Chủ tịch Hà cười gian, ông dừng một chút rồi nói tiếp:

“Có điều chuyện này Quang Hy không biết, còn chuyện khi trước chúng ta ép buộc cháu trai trưởng thôn ăn trộm khế đất đem bán cũng trăm ngàn đừng nói cho nó.”

“Anh ta không phải con rể tương lai của Chủ tịch Hà à? Sao Chủ tịch Hà không tín nhiệm anh ta vậy?” Hứa Phương Quốc châm chọc.

“Nhất mã quy nhất mã[2], dù sao thằng nhóc Quang Hy này tính tình kỳ quái, tôi còn chưa nắm chắc nó, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”

[2] Nhất mã quy nhất mã: tương tự như ‘Một là một, hai là hai’, hai chuyện khác nhau không thể coi như một.

“Đúng là chú nên cẩn thận.” Quang Hy xanh mặt bước vào thư phòng, hai người trong phòng nhìn thấy hắn, đều bị chấn động:

“Rốt cuộc chú đang làm gì? Chú Hà, sao chú có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đối phó với người dân thôn Hoa Điền chứ?”

“Quang Hy, cháu đến đây lúc nào vậy?” Chủ tịch Hà cười chào đón, định trấn an anh:

“Cháu hãy nghe chú nói, chuyện này có thể cháu hiểu lầm rồi…”

“Cháu không hiểu lầm! Vừa rồi cháu nghe thấy rõ ràng chú nói đã cử người đi làm ô nhiễm nguồn nước ở thôn Hoa Điền, còn lừa cháu trai trưởng thôn trộm khế đất đem bán.” Quang Hy nghiêm nghị nhìn chằm chằm cha vợ tương lai:

“Chú Hà, chú không biết là làm như vậy quá đáng lắm không?”

“Chú quá đáng?” Chủ tịch Hà châm biếm nhướn mày:

“Cháu cũng đã từng nói, chỉ cần có thể thắng kiện, cháu không ngại dùng thủ đoạn gì cả sao? Chính cháu cũng lạnh lùng như vậy, sao lại có thể chỉ trích chú?”

“Cháu…” Quang Hy sửng sốt, sáu năm qua, anh thật sự tin tưởng nguyên tắc máu lạnh kiên cường của mình, nhưng…

Bỗng dưng anh nhớ tới Mộ Tranh, nhớ tới đêm hôm mưa bão nhưng cô vẫn mạo hiểm bảo vệ ruộng hoa, nhớ tới làn da sưng đỏ của cô, một người phụ nữ như cô một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con, còn phải phiền não tính toán để đủ tiền học phí cho con…

Tại sao anh lại nhẫn tâm cướp đi kế sinh nhai của cô? Sao anh có thể trợ giúp kẻ xấu? Sao anh có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ?

Nghĩ đến điều này, Quang Hy bỗng chốc xoay người rời đi, ở cầu thang, anh tình cờ gặp Dĩ Thiến.

“Quang Hy!” Cô nhanh nhẹn lao vào lòng anh: “Em rất nhớ anh.”

“Xin lỗi em, Dĩ Thiến, anh có chút chuyện cần lập tức phải về thôn Hoa Điền.”

Anh vội vàng đẩy vị hôn thê ra, để lại cô mơ màng đứng tại chỗ.



“Tay cô, đưa tôi xem.”

Trở lại thôn Hoa Điền, Quang Hy lập tức yêu cầu kiểm tra hai tay của Mộ Tranh, thấy làn da cô sưng đỏ, từng nốt nhỏ đỏ như bị bệnh sởi, anh đau lòng ảo não.

“Cô chưa phát hiện ra à? Việc này có thể do nước bị ô nhiễm tạo nên.”

“Vậy sao?” Mộ Tranh giật mình:

“Khó trách, tôi thấy gần đây không biết tại sao mà hoa đều bị thối rữa hết sạch, thì ra nguồn nước ô nhiễm… Làm sao anh biết chuyện này?”

Vẻ mặt Quang Hy không chút thay đổi: “Bởi vì việc tốt này do công ty Hoàn Vũ làm.”

“Cái gì?” Mộ Tranh kinh ngạc nhìn anh.

Anh nhíu mày suy nghĩ một lát, như đang hạ quyết tâm:

“Cô đừng lo lắng, chuyện này để tôi đối phó.”

Anh muốn đối phó như thế nào? Mộ Tranh nghi hoặc, mãi đến mấy ngày sau, khi thôn Hoa Điền vì vụ kiện tranh cãi ruộng đất mà mở cuộc nghe phát biểu, cô mới nghe nói Quang Hy ngay tại đó tuyên bố muốn trợ giúp thôn dân tố cáo công ty Hoàn Vũ, lúc này cô mới hiểu.

Trải qua quá trình điều tra kiểm chứng, anh xác nhận nguồn nước thôn Hoa Điền đã bị ô nhiễm, hơn nữa người đứng phía sau giật dây đúng là công ty Hoàn Vũ.

Lời vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên, đại biểu tham dự của công ty Hoàn Vũ là Hứa Phương Quốc đứng dậy kháng nghị:

“Nhậm tiên sinh, mong anh đừng tùy tiện vu khống, nếu không công ty Hoàn Vũ nhất định sẽ nhờ đến pháp luật truy tố anh.”

“Nếu tôi đã dám nói công khai thì sẽ không sợ Hoàn Vũ kiện cáo.” Quang Hy tỏ rõ quan điểm.

“Mọi người trăm ngàn lần đừng tin lời anh ta!” Hứa Phương Quốc thấy dáng vẻ kiên định của anh, trong lòng biết không ổn, đành phản công châm ngòi thôn dân:

“Mọi người có thể không biết, nhưng thật ra Nhậm Quang Hy với con gái chủ tịch chúng tôi có hôn ước, anh ta khác nào con rể Chủ tịch Hà, người như vậy nói muốn giúp mọi người biện hộ, mọi người có thể tin tưởng sao?”

Tin tức này vừa lan ra, thôn dân càng dao động, họ không nghĩ sứ giả chính nghĩa hoá ra lại là người phát ngôn của ma quỷ.

“Tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp mọi người.”

“Không thể tin tưởng hắn, hắn có mục đích!”

Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, thôn dân không biết nên tin lời ai, cuối cùng cả đám ồn ào dưới khán đài, trưởng thôn chỉ có thể tuyên bố tạm thời hoãn họp.

Một buổi phát biểu không rõ ràng khiến Quang Hy trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nhưng anh không chút phật lòng, vẫn cố gắng liên hệ với bạn bè, thu thập chứng cớ, soạn thảo đơn tố tụng, đồng thời nhờ Thác Dã hỗ trợ tìm kiếm cháu trai trưởng thôn để thuyết phục hắn ta đi ra làm nhân chứng.

“Vì sao anh phải làm như vậy?” Mộ Tranh thấy anh vì thôn dân mà tận tâm bận rộn, thực khó hiểu:

“Chuyện này với mục đích lúc trước anh đến thôn Hoa Điền không giống nhau! Không phải anh đến giúp Chủ tịch Hà thuyết phục thôn dân bán ruộng đất sao?”

“Vốn là như vậy, nhưng mà ông ấy làm việc rất quá đáng.” Sắc mặt Quang Hy âm trầm.

“Nhưng anh như vậy sẽ đắc tội cha vợ tương lai phải không?”

“Cũng không còn cách nào cả.” Anh nhún nhún vai:

“Tóm lại chuyện này tôi không thể gật bừa với ông ấy được.”

Mộ Tranh giật mình nhìn anh, nhớ tới sáu năm trước, anh cũng từng vì biện hộ cho cô mà không sợ phải đối kháng với mẹ mình, cô thấy lòng chua xót, cảm thấy rất xúc động.

“Tại sao cô nhìn tôi như vậy?” Cô cảm động mỉm cười làm anh rất dễ chịu:

“Cô nghĩ rằng tôi mới phát hiện ra lương tâm của mình sao? Không phải như vậy đâu.”

“Vậy thì như thế nào?” Cô dịu dàng hỏi.

“Tôi chỉ là… vì cô mà thôi.” Anh không cam tâm thừa nhận:

“Thực ra, người dân thôn Hoa Điền sau này sẽ như nào cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ là… không muốn cô phải lưu lạc đến không có ruộng đất trồng hoa, kẻo sau này Tiểu Lạc phải làm sao bây giờ?”

“Cho nên anh lo lắng mẹ con chúng tôi sống không nổi hả?”

“Tôi nghĩ, cô chỉ là bà cô ở thôn này, ngoại trừ trồng hoa ra cũng không có sở trường gì khác!” Anh cố ý dùng giọng nói khinh thường với cô, rõ ràng chỉ muốn che giấu sự mềm lòng của mình.

Mộ Tranh cười trộm, có lẽ vài ngày trước cô sẽ tức giận khi bị anh nói như vậy, nhưng hiện tại, cô đã có thể nhìn thấu đằng sau thái độ ngạo mạn của anh là sự dịu dàng đến vô cùng.

Đúng là anh vẫn còn như sáu năm trước, anh vẫn là Nhậm Quang Hy mà cô yêu.

“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì?” Anh không dám nhìn cô:

“Tôi sắp chết đói rồi! ‘Bà chủ nhà trọ’ này, còn không mau đi nấu cơm cho ‘khách’ ăn?”

“Được, tôi lập tức đi ngay.” Cô dịu dàng nở nụ cười.



Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dĩ Thiến đứng ở ngoài phòng, kinh ngạc trừng mắt nhìn cảnh hoà thuận vui vẻ ấm áp trong phòng, vị hôn phu của cô ngồi ăn cơm chung bàn với một người phụ nữ và một đứa trẻ, bọn họ còn đang nói cười vui vẻ.

Ngay cả khi ở bên cạnh cô, anh cũng rất ít khi biểu hiện vui vẻ như vậy, bình thường là vẻ mặt hơi u buồn, tâm sự trùng trùng.

Mà điều này chưa phải điều làm cô kinh ngạc nhất, mà đáng sợ nhất là, cô nhận ra người phụ nữ kia chính là Lương Mộ Tranh.

Sáu năm trước, Quang Hy từng vì cô ta mà không tiếc đối nghịch với toàn dư luận. Sáu năm sau, anh lại vì cô ta mà một mình đấu với công ty Hoàn Vũ…

Chẳng lẽ bọn họ cháy lại tình cũ sao? Không phải Quang Hy đã khôi phục trí nhớ rồi chứ?

Dĩ Thiến nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, cô nghe nói Quang Hy và ba nói chuyện không nể mặt nhau, nên cô đặc biệt xuống Đài Bắc hỏi thăm tình hình cụ thể, nhưng lại không ngờ gặp được một màn này. Cô thực hoảng loạn, thực lo âu, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Sáu năm trước, cô biết rõ Mộ Tranh tồn tại, lại cùng Phương Đức Dung gạt Quang Hy, bởi vì chỉ có làm như vậy, cô mới có thể hoàn toàn độc chiếm anh.

Cô thích anh, yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn anh chơi Khúc côn cầu thì cô đã yêu dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng của anh. Cô chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như vậy với ai, toàn bộ hỉ nộ ái ố của anh, cô đều muốn giữ cho riêng mình.

Vì cô ích kỷ, nên cuối cùng đã phải nhận báo ứng sao?

Dĩ Thiến đứng đó bất động tại chỗ, suy nghĩ hỗn loạn, không để ý rõ ràng, nếu không phải Quang Hy quay đầu thoáng nhìn cô, nói không chừng cô vẫn còn ngây ngốc đứng ở ngoài phòng cả đêm.

“Dĩ Thiến, sao em lại tới đây?” Anh đi ra đón: “Có việc gì à?”

“Em đến… gặp anh, em nghe trưởng thôn nói anh ở đây.” Cô ngơ ngác đáp lời.

“Đúng vậy, anh tạm thời ở đây… ừm, ở chỗ của cô Lương, bởi vì cái thôn quỷ quái này ngay cả một nhà trọ cũng không có.”

Anh đang xấu hổ ư? Anh chột dạ ư?

Dĩ Thiến im lặng nhìn thẳng vị hôn phu, cô muốn xác nhận anh có phải đã có dấu hiệu khôi phục trí nhớ không nhưng nhìn không ra, có lẽ, cô vẫn còn hy vọng.

“Quang Hy, em nghe nói anh tính giúp thôn dân tố cáo công ty Hoàn Vũ, làm ba rất tức giận.”

“Anh cũng đoán vậy.” Quang Hy bĩu môi tự giễu:

“Nhưng Dĩ Thiến à, lần này công ty Hoàn Vũ thật sự làm việc quá đáng, anh không thể không quan tâm.”

Anh giải thích với vị hôn thê, nhưng cô lại lắc đầu.

“Không sao, em hiểu được.” Cô dừng một chút, có chút đăm chiêu nhìn anh:

“Em đã quyết định, em có thể giúp anh thuyết phục ba, buông tha cho miếng đất thôn Hoa Điền này.”

Đối với đề nghị của Dĩ Thiến, Quang Hy có chút hồ nghi, việc này đối với anh mà nói tất nhiên là tin tốt, chỉ là lão hồ ly như Chủ tịch Hà sẽ dễ dàng buông tay sao?

“Em hiểu rõ ba, em sẽ thuyết phục được ba.” Dĩ Thiến nhìn ra anh đang nghi ngờ liền ưng thuận hứa.

“Thật tốt quá.” Quang Hy mừng rỡ: “Vậy mong em giúp đỡ.”

“Nhưng em muốn anh đáp ứng một điều kiện của em.” Dĩ Thiến đưa ra điều kiện.

“Gì vậy?”

“Chúng ta lập tức kết hôn, em không muốn chờ nữa.”

Nói xong, cô đặt tay lên bả vai anh, chủ động dâng một nụ hôn triền miên.



Anh phải kết hôn!

Tin tức này không phải chính miệng anh nói cho cô, mà là thôn dân truyền nhau, nghe nói Hà Dĩ Thiến tự mình nói với trưởng thôn, cô đã muốn thuyết phục ba cô buông tha cho ruộng đất thôn Hoa Điền, hơn nữa cô hứa hẹn sẽ hết sức giải quyết vấn đề nguồn nước ô nhiễm, đồng thời vì muốn biểu đạt lời xin lỗi đến thôn dân, hôn lễ của cô và vị hôn phu sẽ đặt hoa của thôn Hoa Điền, chọn mua nhiều hoa tươi trang trí lễ cưới.

Cuối cùng anh cũng kết hôn.

Nghe được tin, Mộ Tranh không biết mình nên vui hay nên buồn, chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng thành một mảnh hoang vắng.

Thôn dân tránh được một kiếp nên rất vui mừng, mọi người đều cảm ơn Quang Hy, coi anh như cứu thế nên chung sức chuẩn bị lễ liên hoan vô cùng náo nhiệt tiễn anh rời đi.

Toàn thôn vui sướng, chỉ có cô như bong bóng bị vỡ, mềm yếu bất lực, cả ngày tinh thần lâng lâng không biết tại sao.

“Em bị sao vậy? Tỉnh lại một chút đi!” Thác Dã nhìn ra tâm sự của cô, một mặt cam chịu, một mặt cũng lo lắng cho cô:

“Em như vậy sao có thể chăm sóc Tiểu Lạc chứ?”

Đúng vậy, cô còn có Tiểu Lạc.

Mộ Tranh xốc lại tinh thần, thiếu chút nữa cô đã quên, nếu biết Quang Hy phải rời khỏi thì Tiểu Lạc nhất định sẽ đau lòng không thôi.

Cô biết mình không thể lại yếu đuối, cô phải kiên cường, cô có trách nghiệm an ủi con.

Đêm trước khi Quang Hy rời đi, Mộ Tranh dày công chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn, ngoại trừ cơm thịt bò hầm là món quy định của Tiểu Lạc, còn có vài đồ ăn khác mà Quang Hy thích ăn.

“Chú ơi, mẹ cháu làm cơm thịt bò ngon lắm! Chú nhất định phải nếm thử.”

Tiểu Lạc nhiệt tình giới thiệu, nó còn chưa biết ngày mai Quang Hy sẽ rời đi.

Quang Hy cũng không nhẫn tâm nói lời từ biệt với thằng bé, chỉ làm bộ vờ như không có gì mà nói cười với nó, anh bưng bát cơm thịt bò lên, gắp một miếng vào miệng, hương vị nồng đậm trong miệng tản ra.

“Ăn ngon lắm, phải không ạ?” Tiểu Lạc mừng rỡ hỏi.

Quang Hy không trả lời, trong lòng lại thay đổi khác thường, chung quy anh cảm thấy hương vị cơm thịt bò này rất quen thuộc, thực làm người ta hoài niệm, giống như anh đã từng nếm qua ở đâu rồi:

“Món ăn này cô học từ ai vậy?” Anh nhìn Mộ Tranh chăm chú.

“Từ sách dạy nấu ăn mẹ tôi để lại.” Mộ Tranh nghênh đón ánh mắt chứa đựng hàm xúc của anh, bất giác tim cô đập nhanh hơn, nhất thời cảm thấy bất an, cô rất sợ anh sẽ nghĩ đến điều gì đó.

Nhưng anh chỉ gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm, ăn rất ngon.”

“Ừ.”

Cô cảm thấy mất mát khó hiểu, rõ ràng cô lo lắng anh sẽ nhớ lại, nhưng khi anh cái gì cũng nhớ thì cô lại cảm thấy thương cảm.

Cô không yên lòng, ăn cơm giống như nhai sáp. Sau khi ăn xong, Quang Hy muốn tắm chung với Tiểu Lạc, sau đó lại đưa nó nằm trên giường, ngồi cạnh giường kể chuyện xưa cho nó nghe.

Cô ở ngoài cửa nhìn trộm, trong lòng thực ngọt ngào, cũng có chút chua chát.

Bọn họ như vậy thật giống hai cha con…

“Con trai cô thật rất kén chọn đó.” Quang Hy dỗ Tiểu Lạc ngủ xong, đi ra thấy cô liền cười:

“Kể mỗi chuyện xưa còn không đủ, nhất định còn phải thêm động tác diễn xuất, bằng không nó sẽ không chịu ngủ, tôi thấy nó bị cô làm hư rồi.”

Cô không nói chuyện, chỉ hướng mặt lên, thản nhiên cười.

Ánh mắt hai người giao nhau, đều một hồi rung động, Quang Hy chăm chú nhìn cô, đáy mắt như đang chất chứa ngàn lời muốn nói.

“Ngày mai tôi phải về Đài Bắc.” Thật lâu sau, anh khàn giọng nói.

“Ừ.” Cô gật đầu, trốn tránh ánh mắt anh: “Tôi biết.”

“Này, nhờ cô giúp tôi đưa cái này cho Tiểu Lạc.” Quang Hy đưa một cái hộp nhung nhỏ ra.

Mộ Tranh mở ra, thấy bên trong là đồng hồ cô tặng mà ngây ngẩn cả người.

Quang Hy từ từ thở dài:

“Cô biết không? Tôi và Dĩ Thiến yêu nhau đã sáu năm, nhưng vẫn chậm trễ chưa kết hôn, trừ việc hai chúng tôi đều bận việc, thì còn một nguyên nhân khác là do tôi thấy sợ hãi.“

“Sợ ư?” Ánh mắt cô lộ rõ nét nghi hoặc.

“Bởi vì tôi không nhớ rõ quá khứ, luôn sợ sẽ có một ngày, sẽ có người hoặc chuyện quá khứ gì đó đến tìm tôi, cho nên vẫn không hạ quyết tâm kết hôn với Dĩ Thiến. Nhưng…” Anh dừng một chút, mỉm cười buồn bã:

“Cô nói đúng, vẫn còn vướng bận quá khứ cũng không phải cách, tôi nên học cách nắm chắc hiện tại… Chiếc đồng hồ này, giống như quá khứ mà tôi đã quên, tôi nghĩ tôi nhất định phải buông ra.”

Cho nên, mọi chuyện đã kết thúc.

Mộ Tranh nắm đồng hồ, cố nén nghẹn ngào, năm đó khi cô tặng vật này cho Quang Hy, cũng không nói cho anh, bên trong chứa những hoài niệm, chứa hồi ức thuộc về anh và cô, nay anh lại nói muốn buông ra…

Có điều, người phải buông ra, không chỉ anh mà còn có cô.

“Chiếc đồng hồ này đưa cho Tiểu Lạc, xem như tín vật, có gì cần tôi giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

“Được, không thành vấn đề, tôi sẽ giao cho nó.”

Mộ Tranh đồng ý, hai người im lặng, trong ánh mắt đều có đối phương, nhìn ra sự quyến luyến nồng đậm cùng không muốn rời xa nhau, nhưng họ không nên như vậy, bọn họ chỉ nên là bạn bè bình thường.

Quang Hy giơ tay, anh muốn vuốt ve má Mộ Tranh, nhưng lúc sắp chạm đến gò má cô thì anh chần chừ dừng lại:

“Cô cũng vậy, Mộ Tranh, có gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”

“Được.” Cô rưng rưng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng anh và cô đều hiểu rõ, cô không có khả năng sẽ liên lạc với anh, từ nay về sau, hai người có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại.



Ngày hôm sau, thôn dân thay Quang Hy tổ chức tiệc liên hoan vui vẻ, gần như mọi người trong thôn đều đến đông đủ, ngay cả Thác Dã cũng đến đây, nhưng Quang Hy không tìm thấy bóng dáng mẹ con Mộ Tranh.

“Bọn họ sẽ không đến đâu.” Thác Dã dường như nhìn ra tâm tư của anh nên chủ động báo cho biết:

“Mộ Tranh đưa Tiểu Lạc đến trường, sau đó sẽ về nhà thẳng, cô ấy nói nếu Tiểu Lạc biết anh phải đi, nhất định sẽ làm loạn.”

“Như vậy cũng tốt.”

Quang Hy chua chát cười khổ, kỳ thật anh cũng sợ gặp mặt nói lời tạm biệt với Tiểu Lạc, thời gian qua sống chung với nhau, anh cũng có cảm tình với đứa nhỏ kia, nếu như anh khóc chung với nó, chẳng phải sẽ xấu hổ trước mặt thôn dân hay sao?

Mộ Tranh và Tiểu Lạc không đến là tốt nhất.

Tuy nghĩ như thế, nhưng Quang Hy vẫn không được kiềm chế được cảm xúc đầy mãnh liệt, biết rõ không nên, nhưng anh vẫn hy vọng được gặp hai mẹ con họ lần cuối cùng, cho dù chỉ lén lút nhìn từ xa cũng được.

Vì thế, anh thừa dịp thôn dân không chú ý mà lặng lẽ rời khỏi hội trường tiệc chia tay, rồi một mình đi vào nhà trẻ.

Bên trong trường học trống không, bọn nhỏ hình như đã tan học, Quang Hy đứng đó bồi hồi, bỗng nhiên anh cảm thấy mình rất ngu ngốc, rất vô vị.

Lề mề như vậy, quả thực không giống đàn ông con trai gì cả.

Anh kiên quyết quay đầu, xoay người muốn rời đi, thì đột nhiên, dường như bên tai bay tới một tiếng đàn, tiếng đàn xa xăm, nghe không rõ ràng lắm, nhưng kỳ lạ là lại khiến anh xôn xao.

Anh theo tiếng đàn tìm đến nơi. Dần dần, tiếng đàn trở nên rõ rang hơn, anh chấn động dừng lại, giai điệu kia quen thuộc đến mức làm anh đau lòng.

Là khúc Air on the G string.

Không biết tại sao, anh có thể lập tức nói tên khúc nhạc, cũng không kiềm chế được mà ngân nga theo.

Trong đầu hiện lên đoạn hình ảnh ngắn ngủi đứt quãng, anh bắt đầu cảm thấy đau đầu… Là gì vậy? Hình ảnh kia là gì vậy? Dường như anh thấy một cô gái, một cô gái rất giống Mộ Tranh, cô ấy đang đánh đàn.

Sau này chiều nào tan học, cô hãy đến đây đánh đàn cho tôi nghe đi.

Dường như anh đã nhớ ra điều gì đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play