Sáng sớm hôm sau, Mộ Tranh tỉnh lại trong tiếng huyên náo của lũ chim sẻ, Quang Hy vẫn đang nằm ngủ say bên cạnh cô, ánh mắt anh thả lỏng như đang trong mộng đẹp.

Cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh khi ngủ, có chút thẹn thùng, lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.

Đêm qua, cô thật to gan, dám chủ động đem trinh tiết của người con gái cho anh, nhưng cô không hối hận, bởi vì đêm đầu tiên của cô đã trải qua với người cô yêu thương.

Cô cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù hạnh phúc này có thể rất ngắn ngủi, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Cô nghiêng người qua, yêu thương đặt ngón tay lần theo ánh mắt người yêu, sau đó hạ xuống nụ hôn nhẹ nhàng trên mi mắt anh, rồi mới rón rén xuống giường.

Trước khi anh kịp tỉnh lại, cô nên hâm nóng lại hộp cơm thịt bò, để anh hưởng thụ một chút hương vị của bữa sáng ngon lành.

Cô vào phòng bếp bận rộn vo gạo nấu cơm, hâm nóng lại thịt bò, nghĩ nghĩ, lại pha thêm một tách cà phê nồng đậm.

Đang định về phòng đánh thức anh thì chuông cửa vang lên, cô ngẩn người ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Phương Đức Dung.

“Cô Lương.” Phương Đức Dung dường như đã sớm đoán được sẽ gặp được cô nên vẻ mặt rất bình tĩnh. “Quang Hy có ở đây không?”

“Dạ có, anh… anh ấy đang ở đây ạ.” Mộ Tranh kích động làm chân tay luống cuống. “Nhưng anh ấy còn đang ngủ…”

“Vậy vừa đúng dịp, chúng ta nói chuyện một chút.” Phương Đức Dung ý bảo cô cùng mình ra ngoài.

Mộ Tranh chần chờ mấy giây rồi vẫn đi ra ngoài với bà, hai người phụ nữ đi vào nhà kho của nhà trọ, Phương Đức Dung đánh giá cô, ánh mắt thâm trầm, không biết đang nghĩ cái gì.

Mộ Tranh càng luống cuống hơn, cô có cảm giác mình như bị nhìn thấu, nghĩ đến mẹ Quang Hy nhất định sẽ coi cô là cô gái không có lòng tự trọng, cô không khỏi cảm thấy khổ sở.

“Cô Lương, cô có thể tránh xa Quang Hy chứ?” Hồi lâu sau, Phương Đức Dung rốt cuộc cũng mở miệng, giọng bà lạnh lùng, “Cô muốn phí chia tay bao nhiêu, cứ việc mở miệng.”

Mộ Tranh giật mình, tình huống còn tệ hơn cô tưởng tượng, mẹ Quang Hy không những nghĩ cô không có lòng tự trọng, thậm chí còn nghĩ cô là kẻ tham tiền.

Cô cắn răng, đứng thẳng người.

“Bác, à không… Hiệu trưởng Phương, cô hiểu lầm rồi, cháu không cần tiền ạ.”

“Ý của cô là cô sẽ không rời khỏi Quang Hy?” Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:

“Tôi nói thẳng cho cô biết, cô Lương, cô không xứng với Quang Hy nhà tôi, ở với cô nó sẽ không hạnh phúc.”

“Bởi vì… Hà Dĩ Thiến ư?” Cô thật cẩn thận hỏi.

“Đúng vậy, chính là Dĩ Thiến.” Lông mày của Phương Đức Dung nhướn lên. “Cô hẳn đã biết Dĩ Thiến là hòn ngọc quý tên tay Chủ tịch Hà của tập đoàn Hoàn Vũ, dù nhân phẩm hay gia thế cũng đều rất ưu tú, Quang Hy cần một người vợ như vậy, còn cô, thân thế phức tạp, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, cô có thể cho Quang Hy cái gì? Cô ở bên nó cũng chỉ liên lụy tới nó thôi.”

“Nhưng cháu thích anh ấy.” Mộ Tranh nhỏ giọng nói, tuy cô chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cô rất yêu anh! Chẳng lẽ ngay cả yêu một người cô cũng không thể sao?

“Các người còn rất trẻ, động một chút lại nói tới tình yêu, câu yêu đặt bên cửa miệng, nhưng các người có biết yêu là cái gì không?” Phương Đức Dung khinh thường. “Tình yêu có thể làm ra cơm ăn à? Tình yêu có thể giúp Quang Hy bảo vệ được nơi nó quý trọng nhất là Thánh Đức đường sao?”

Mộ Tranh sửng sốt. “Chuyện này có liên quan gì tới Thánh Đức đường ạ?”

“Tôi cũng nói thẳng cho cô biết, Đại học Thánh Đức gần đây đang có vấn đề về các khoản chi tiêu tài vụ, nếu Chủ tịch Hà không đồng ý cho vay kỳ hạn thì đất dùng để xây trường học cũng sẽ bị thu hồi.”

“Mảnh đất kia chính là vị trí của Thánh Đức đường sao?”

“Đúng vậy.”

Thì ra là thế, Mộ Tranh đã hiểu, thì ra Quang Hy vì bảo vệ Thánh Đức đường mới quyết định kết hôn với Hà Dĩ Thiến, không phải vì anh thật sự coi trọng tiền tài, mà bởi vì trong Thánh Đức đường tràn ngập kỷ niệm đẹp đẽ của anh và ba.

“Thánh Đức đường là nơi rất quan trọng với Quang Hy.” Cô thì thào.

“Cô cũng biết?” Phương Đức Dung nhíu mày:

“Nếu như vậy, cô hẳn nên biết dù như thế nào thì nó cũng không muốn mất Thánh Đức đường, tuy tôi không hiểu tại sao nó cố chấp như vậy, nhưng tính cách của nó và ba nó lại giống nhau như đúc.”

Mộ Tranh cố lấy dũng khí hỏi:

“Xin hỏi ba anh ấy vì sao phải bỏ đi?”

“Nó không nói cho cô sao?” Phương Đức Dung cười lạnh:

“Là tôi đuổi ba nó đi.”

Mộ Tranh ngạc nhiên: “Vì sao?”

“Bởi vì ông ta làm tôi rất thất vọng!” Phương Đức Dung dừng lại, nhìn ra phía xa. “Nếu ông ta ngoan ngoãn nghe tôi, thì tôi sẽ cho ông ta những thứ tốt đẹp nhất, thanh danh, tiền tài, địa vị, ông ta muốn gì được nấy, nhưng ông ta lại cố tình ôm giấc mộng âm nhạc.”

Mộ Tranh quan sát Phương Đức Dung ngay bên cạnh, tuy giọng nói rất lạnh lùng, nhưng vẻ mặt dường như cất giấu nét buồn bã.

“Cô thật sự yêu ba Quang Hy?”

Phương Đức Dung nghe vậy thì vô cùng chấn động, quay đầu trừng mắt nhìn cô.

“Ai nói tôi yêu ông ta? Tình yêu và ước mơ là những thứ đồ chơi hư vô, tôi không tin chút nào! Chỉ có ba nó mới có thể ngốc nghếch theo đuổi rồi gạt tôi ở Thánh Đức đường gặp người đàn bà khác…”

Bà phút chốc dừng lại, dường như không tin mình vừa mới nói cái gì, khiến sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Ba Quang Hy, ông ấy… đã ngoại tình? Mộ Tranh kinh ngạc không thôi.

Im lặng hồi lâu, Phương Đức Dung chật vật lấy lại tinh thần.

“Tôi cảnh cáo cô không được nói với Quang Hy biết việc này.”

“Cho nên anh ấy không biết?”

Mộ Tranh đã hiểu rõ, thì ra người sai là ba Quang Hy, nhưng Phương Đức Dung cũng không mở miệng nói lý do, mà tình nguyện để con trai hận mình, cũng không muốn phá vỡ hình tượng người ba trong mắt con.

Không hổ là hai mẹ con, tính cách rất giống nhau, đều nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy.

“Tóm lại, cô hãy rời xa con trai tôi, cô chỉ biết gây trở ngại cho cuộc sống của nó thôi.” Phương Đức Dung nghiêm khắc nhắc lại.

Mộ Tranh buồn bã, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nắm chặt tay.

“Cô yên tâm, cháu sẽ không khiến Quang Hy cảm thấy khó xử.”



Quang Hy tỉnh lại, bên gối đã không có bóng người.

Mộ Tranh đâu? Anh tỉnh ngủ liền xuống giường, tìm trong nhà chỉ thấy trên bàn cơm là đĩa cơm thịt bò vẫn còn đang nóng, nhưng lại không thấy người đâu.

Cô đã ra ngoài mua đồ sao?

Anh nghi hoặc rồi ngồi trước bàn ăn, ngửi thấy mùi thịt thơm phức khiến ngón trỏ không khỏi động đậy, rồi bắt đầu ăn cơm như hổ đói, thật sự là ăn ngon lắm.

Ăn xong một đĩa cơm thịt bò, anh cảm thấy hài lòng để thìa xuống, uống miếng nước rồi ngây người trong chốc lát.

Có lẽ, anh nên nói thật với Mộ Tranh, nói cho cô biết, thật ra anh cũng rất yêu cô, chỉ là không hy vọng sẽ liên lụy tới cô, bởi vì ngay cả chính anh cũng không rõ anh có tương lai hay không.

Em yêu anh, thật sự rất yêu rất yêu.

Câu tỏ tình của Mộ Tranh vọng bên tai Quang Hy, trong lồng ngực anh rất căng thẳng, anh đưa tay tới xoa nhẹ trái tim.

Có lẽ tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn, có lẽ chỉ cần có cô ở cạnh làm bạn, thì anh sẽ có thể chiến thắng được bệnh tật, anh nên cho mình thêm một cơ hội nữa…

“Anh dậy rồi à?” Giọng Mộ Tranh nhẹ nhàng.

Quang Hy quay đầu đã thấy cô từ ngoài cửa đi vào.

“Em đi đâu vậy? Tự nhiên bỏ anh ở lại đây một mình!” Anh ngoài mặt thì trách cứ, nhưng trong giọng lại có ý làm nũng.

“À, em vừa nhờ Thác Dã giúp em đi lấy hành lý.” Cô đáp lại chẳng hề để ý.

“Lấy hành lý? Làm gì?”

“Em phải đi.” Cô cười cười tuyên bố.

“Em phải đi? Đi đâu?” Tim anh chợt ngừng đập, đột nhiên anh đứng dậy rồi nắm lấy cánh tay cô, vội hỏi.

“Về thôn Hoa Điền với Thác Dã.” Cô thản nhiên đáp, từng câu từng chữ như đập vào lồng ngực anh. “Dì em đã bỏ đi không từ giã, em cũng không thể trở về với chú Tài, vừa dịp nhà Thác Dã cũng đồng ý giúp đỡ em.”

“Vì sao phải đi với Thác Dã?” Quang Hy nôn nóng. “Em có thể đi theo anh! Anh sẽ chăm sóc em!”

“Ngay cả bản thân anh cũng không tự chăm sóc được, thì sao có thể chăm sóc cho em chứ?” Cô hỏi lại.

Anh sửng sốt.

“Mẹ anh đã nói cho em biết rồi, Đại học Thánh Đức đang có nguy cơ về tài chính, ngay cả Thánh Đức đường anh cũng không bảo vệ được, thì còn muốn bảo vệ em sao?” Cô lắc đầu:

“Em cũng không muốn như dì em, đi theo người đàn ông sẽ làm mình chịu khổ.”

“Em, em nói cái gì?” Quang Hy không thể tin được. “Bởi vì nhà anh đã sắp phá sản nên em muốn rời bỏ anh?”

“Đừng làm ra vẻ người bỏ anh là tôi.” Cô bật cười. “Ngày hôm qua chính anh đã nói với tôi, trò chơi đã kết thúc, anh không muốn gặp lại tôi nữa.”

Quang Hy nhất thời buồn bực. “Đó là bởi vì…”

“Bởi vì sao?”

Anh u ám trừng mắt nhìn cô:

“Được, cho dù tôi đã nói trò chơi kết thúc, nhưng không phải đêm qua em nói thích tôi đấy sao? Còn trao thân cho tôi?”

“Chỉ là tôi muốn báo đáp anh thôi.” Mộ Tranh thở dài như bất đắc dĩ. “Tôi thừa nhận mình hơi thích anh, nhưng cuộc sống này có biết bao khó khăn, không ai hiểu rõ điều ấy hơn tôi, anh cũng chỉ là một công tử nhà giàu, nếu nhà anh phá sản, tôi thấy anh cũng không thể kiếm được nhiều tiền. Tôi không muốn phải nuôi thêm một miệng ăn nữa.”

Vẻ mặt Quang Hy thay đổi, anh đã bị đả kích rất lớn.

“Cô… ngày hôm qua còn nói tôi là một chàng trai tốt.”

“Tốt cũng không có nghĩa có thể kiếm tiền! Anh đã quen hưởng vinh hoa phú quý, cuộc sống nghèo khổ anh sẽ không chịu được.”

Nói như vậy, là cô đang xem thường anh, xem thường anh là công tử nhà giàu đã quen sống an nhàn sung sướng không chống đỡ được kinh tế gia đình, Quang Hy vừa hận vừa giận:

“Người đàn bà kia, không cho phép cô coi thường tôi, tôi có thể đi thi Luật sư, tôi sẽ thi đỗ, làm Luật sư có thể kiếm được nhiều tiền!”

“Vậy chờ anh đỗ rồi nói tiếp.”

Mộ Tranh khoác túi lên vai, nhanh nhẹn xoay người:

“Tôi đi trước.”

“Lương Mộ Tranh, cô đứng lại đó cho tôi!” Anh sợ hãi quát lên.

Mộ Tranh cứng người lại, hình như có chút chần chờ, nhưng cô đã lắc lắc đầu rồi dứt khoát đi ra cửa chính.

Quang Hy hoảng sợ nhìn theo bóng dáng cô, sao cô có thể tuyệt tình như vậy?

“Lương Mộ Tranh!”

Anh phẫn hận bước tới, muốn đuổi theo cô, nhưng trong đầu bỗng đau đớn vô cùng, trời đất như sụp đổ.

Anh suy sụp ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ từ rời khỏi thế giới của mình.



“Em thật sự quyết định làm như vậy?”

Thác Dã ở bên ngoài chờ Mộ Tranh, thấy lúc cô lên xe, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, làm anh không khỏi đau lòng, nhưng Mộ Tranh không trả lời mà chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, rồi nhắm mắt lại.

“Anh sợ sẽ có ngày em phải hối hận.” Thác Dã cảm thán.

Mộ Tranh nghẹn ngào, nước mắt im lặng chảy xuống. “Anh ấy không đuổi theo em, điều này chứng minh suy nghĩ của anh ấy cũng giống em.”

“Suy nghĩ gì?”

Trạm hạnh phúc của anh, không có cô đứng ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play