Ba con tuấn mã theo quan đạo chạy về hướng đông nam, để lại bụi đất ở phía sau. Cưỡi trên lưng ngựa là hai nam, một nữ. Dù ít người, nhưng lúc chạy lộ ra một cỗ khí thế bén nhọn không thể đỡ. Tốc độ của ba con ngựa này thật kinh người. Lúc người đi đường nghe thấy tiếng vó ngựa, vội vàng né tránh thì ba con ngựa đã lao qua như một cơn gió. Người đi đường thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của ba người cưỡi.

Cách đó không xa, vài chục sai dịch của quan phủ quận Hà Đông có chút chán đến chết đứng bên đường. Bọn họ là tuần bổ của huyện nha thành Quán Nhạc. Sáng hôm nay bọn họ nhận được lệnh phải bố trí chướng ngại vật ở trên đường, chặn lại ba người khả nghi. Mệnh lệnh là do đích thân Huyện Thừa đại nhân hạ đạt. Mặc dù không nói chi tiết, nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Huyện Thừa đại nhân, các sai dịch liền hiểu ra rằng lai lịch của ba tên trọng phạm kia tất không tầm thường.Thành Quán Nhạc là thành lớn thứ hai của quận Hà Đông, chỉ sau thành Hà Đông. Những sai dịch này bình thường chỉ dò xét qua lại ở trong huyện thành, hoặc là phụng mệnh bắt những tên tiểu tặc mà thôi. Ra khỏi thành bố trí chướng ngại vật ngăn cản trọng phạm, là lần đầu tiên của bọn họ.

Hơn nữa, bọn họ đều suy đoán ba người kia có lẽ là giang dương đại đạo giết người không chớp mắt gì đó. Cho nên trong lòng người nào cũng khẩn trương. Một là sợ không ngăn cản nổi ba tên cường đạo có võ nghệ cao cường kia. Hai là sợ nếu để bọn chúng chạy thoát, sẽ bị cấp trên trách phạt.

Bộ đầu Lưu Phong nhìn bốn, năm người mặc phi ngư bào đứng cách đó không xa, trong lòng tự nhủ, may mà còn có vài vị cao thủ từ kinh thành tới. Nếu không với chút công phu mèo cào của đám thủ hạ của mình, thật đúng là không đáng tin. Hắn nhìn trộm bộ quần áo của những người kia, trong lòng không khỏi hâm mộ.Bộ phi ngư bào này, là trang phục đặc biệt của đại nội thị vệ. Chỉ cần mặc bộ quần áo đó, đừng nói là ở cái huyện thành Quán Nhạc nho nhỏ này, cho dù là ở đế đô cũng có thể đi ngang.

Lưu Phong không khỏi ảo tưởng, chính mình mặc một bộ phi ngư bào đỏ sẫm, đầu đội cẩm quan, eo dắt trực đao, khoác áo choàng đỏ sẫm đi trên đường cái thành Quán Nhạc. Cho dù huyện lệnh đại nhân cũng phải cúi đầu khom lưng nịnh nọt mình. Mà Lưu quả phụ mình coi trọng hồi lâu nhưng không dám xuống tay, sẽ cười quyến rủ, chủ động câu dẫn mình. Nghĩ tới những thứ này, trong lòng hắn lại ngứa ngáy. Lúc nghĩ tới Lưu quả phụ, hắn càng không tự chủ nghĩ tới đôi môi đỏ thắm, dáng người xinh đẹp của nàng. Nàng ngồi xổm trước người hắn, dùng miệng anh đảo nhỏ thổi thổi phía dưới của mình

Đôi môi mềm mại bao lấy chỗ nhạy cảm, cái lưỡi thơm tho kia nhẹ nhàng cuốnlấy

Vừa nghĩ tới, phía dưới liền khô nóng. Bỗng một tiếng kêu to kéo hắn ra khỏi ảo tưởng.

- Dựng chướng ngại vật lên, có người xông tới!

Hô to là một vị Bách Hộ đại nhân mặc phi ngư bào.

Lời của hắn, Lưu Phong không dám không nghe. Dù sao dựa theo phẩm cấp, vị Bách Hộ này và Huyện Lệnh Quán Nhạc đều là Thất Phẩm. Nhưng người ta là từ đế đô tới, còn là người của đại nội thị vệ. Thân phận còn tôn quý hơn Huyện Lệnh đại nhân rất nhiều.Lưu Phong lập tức phân phó thủ hạ sai dịch dựng chướng ngại vật trên quan đạo. Mới dựng xong, ba con tuấn mã đã tới cách đó không xa. Nhìn ba con ngựa không có ý dừng tốc độ lại, giống như là muốn phóng qua chướng ngại vật vậy.

- Bắn tên!

Vị Bách Hộ mặc phi ngư bào hô một câu, sau đó cầm liên nỗ ở eo xuống. Liên nỗ này là vật trang bị cho quân đội Đại Tùy, có thể liên tục bắn ra mười hai mũi tên. Ở cự ly chiến đấu trung bình, liên nỗ chính là một sát khí. Thứ tốt như vậy, sai dịch địa phương không có tư cách sử dụng.

Bốn năm liên nỗ cơ hồ giơ lên cùng lúc, nhắm vào ba con ngựa chạy như bay tới kia. Mà khi mũi tên đầu tiên bay ra ngoài, những sai dịch của thành Quán Nhạc còn chưa kịp giơ cung cứng lên. Lưu Phong là người phản ứng nhanh nhất, giơ cungcứng, dùng sức chín trâu hai hổ lại không thể kéo mở được.

Hắn thấp giọng mắng một tiếng, mới nhìn rõ. Thì ra cung cứng mà mình tùy tiện cầm theo trong khố phòng huyện nha, lại là một cây cung cứng hai thạch. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy cầm theo một cây cung lớn sẽ rất khí phách, căn bản không lo lắng tới mình kéo nổi hay không.

Cho dù chỉ là bốn năm liên nỗ. Nhưng không khó để phủ kín quan đạo. Tốc độ bắn ra của liên nỗ là cực nhanh. Cơ hồ chỉ trong vòng hai phút, mười hai mũi tên gắn ở liên nỗ đã bắn hết sạch.

Lúc thấy mấy phi ngư bào kia giơ lên liên nỗ, Phương Giải lớn tiếng hô một câu:

- Hai ngươi đối phó với người của đại nội thị vệ, ta xử lý đám quan sai kia!Mộc Tiểu Yêu đáp lại:

- Không cần khách khí.

Sau đó dải băng đỏ cuốn quanh vai và eo của nàng giống như có ý thức bay ra ngoài. Dải băng phấp phới, uốn lượn như rắn, bay múa trên không trung. Vài chục mũi tên bắn tới cơ hồ không có một mũi tên ào bắn xuyên qua.

- Kẻ nào cản đường, chết!

Phương Giải hô một câu khí phách, sau đó phóng ngựa vượt qua chướng ngại vật trên đường. Con chiến mã đỏ rực kia nhảy cao lên, giống như là bay vậy, không hề tốn tí sức nào vượt qua chướng ngại vật trên đường. Có dải băng của Mộc Tiểu Yêu che chở, ba người cơ hồ không hề dừng lại.Nhưng vừa lúc đó, vị Bách Hổ phi ngư bào cầm đầu đâm một cây thương tới sau lưng Phương Giải!

Mắt thấy cây thương sắp đâm trúng lưng Phương Giải, Đại Khuyển nhảy lên khỏi chiến mã, giống như một con chim to lớn xà xuống, ở giữa không trung nắm chặt lấy cây thương kia. Cũng không biết bao tay của hắn làm bắt chất liệu gì, mà cứng rắn như vậy.

Mộc Tiểu Yêu thấy Đại Khuyển xuống ngựa, cũng không trì hoãn, lao theo xuống ngựa. Dải băng lao tới ngăn cản một phi ngư bào. Nàng nhìn Phương Giải đãlao ra hơn mười mét, hô:

- Ngươi đi trước đi!

- Đi cái rắm!

Phương Giải ghìm chặt chiến mã, thấp giọng mắng một câu, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, rút ra hoành đao vọt tới đám sai dịch của thành Quán Nhạc, trong mắt không có một tia sợ hãi.

- Tốc chiến tốc thắng, truy binh phía sau rất nhanh sẽ tới!

Hắn hô một tiếng, một đao vỗ vào mặt một sai dịch, khiến sai dịch này bay ra ngoài đập trúng tường thành. Hắn dùng thân đao chứ không phải lưỡi đao. Bằng không chỉ sợ vị sai dịch kia đã mất đầu rồi. Những sai dịch của huyện Quán Nhạc nàybình thường chỉ diễu võ dương oai với dân chúng trong thành, căn bản chưa từng chém giết bao giờ. Bọn họ đâu biết gì về kỹ xảo giết người, càng không có dũng khí liều chết.

Phương Giải xoay người, tung một cước đạp ngã sai dịch thứ hai. Thân thể xoay tròn như con quay tránh đi hai sai dịch đang chém về phía hắn. Thân đao vừa chuyển, đập vào ngực một sai dịch. Khiến người nọ bay ra hai ba thước mới rơi xuống đất.

Mộc Tiểu Yêu dùng dải băng quấn lấy một phi ngư bào hất lên không trung. Dải băng giống như một con mãng xà ghìm chặt lấy con mồi. Rắc một tiếng, cũng không biết phi ngư bào kia đứt mấy cây xương sườn. Dải băng vừa thả ra, thi thể từ không trung rơi thẳng xuống đất, kích khởi một tầng bụi bặm. Lúc nhìn lại, thân thể của phi ngư bào kia đã bị gãy đôi, giống như một khúc gỗ gãy vậy.Mộc Tiểu Yêu dùng dải băng ngăn cản một thanh hoành đao, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn Phương Giải. Đã thấy người thiếu niên mà mình nhìn hắn lớn lên kia, đã bắt đầu thay đổi. Trước kia, nàng chưa từng thấy dũng khí như vậy trên người thiếu niên. Cũng chưa từng thấy tốc độ ra tay của Phương Giải đã nhanh tới mức khiến nàng cũng phải giật mình.

Loại thay đổi này bắt đầu từ khi nào, Mộc Tiểu Yêu không biết.

Nhưng nàng biết, thay đổi như vậy, đối với Phương Giải mà nói, không phải là một việc xấu. Không chỉ thân thủ càng thêm linh hoạt, mạnh mẽ. Thậm chí khi ra tay còn rất tỉnh táo. Lúc nàng nhìn Phương Giải ra tay, mỗi kích của Phương Giải đều rất dứt khoát. Cơ hồ là dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết kẻ địch.

Phương Giải như vậy, và Phương Giải không dám giết người trong thành PhanCố, còn cùng là một Phương Giải không?

Mộc Tiểu Yêu không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận. Bởi vì mấy phi ngư bào dù thực lực không cao, nhưng thủ đoạn của bọn họ cũng khiến cho người ta phải đau đầu. Để giảm bớt áp lực của Phương Giải, dải băng của nàng còn thỉnh thoảng đánh bay một sai dịch có ý đồ đánh lén Phương Giải.

Công kích của Đại Khuyển từ trước tới nay đều là trực tiếp mà hữu dụng. Hắn thích nhất là đánh cận chiến. Bằng không hắn đã không dùng binh khí là một đôi bao tay có vuốt rồi.

Chỉ là ngay cả Phương Giải có đôi khi nghĩ mãi cũng không rõ. Đại Khuyển, bình thường thoạt nhìn gầy gò, yếu đuối, tính cách thậm chí có chút sợ đầu sợ đuôi, vì sao mỗi lần chém giết, đều thô bạo tới mức khiến người ta cũng không dám nhìnthẳng. Hắn giết người đều rất máu me.

Hai tay đeo bao tay tạo thành chữ thập đâm mạnh về phía trước. Phốc một tiếng đâm xuyên qua bụng một phi ngư bào. Tạo thành một cái lỗ máu trước bụng người nọ. Khóe miệng Đại Khuyển nhếch nhếch, hai tay vung ra.

Sát một tiếng, bụng của người nọ bị hắn xé rách.

Ruột, còn có các nội tạng hỗn hợp rơi bịch xuống đất, dính vào bùn đất biến thành màu nâu đen.

Một đầu dải băng của Mộc Tiểu Yêu đánh bay một sai dịch, đầu kia thì quấn quanh một phi ngư bào muốn đánh lén nàng. Nàng cầm chặt dải băng ném về phía trước. Cổ của phi ngư bào kia lập tức xoay một trăm tám mươi đổ, mặt quay về đằngsau. Vị phi ngư bào kia liền thấy được lưng và mông của mình.

- Đừng ham chiến!

Phương Giải tung một quyền đập bể mũi một sai dịch, thân thể lao về phía trước tránh một đao. Hoành đao vỗ mạnh vào vai người đánh lén, két một tiếng, xương vai của người nọ lập tức nát.

Lưu Phong cúi đầu nhìn yêu đao trong tay mình, lại nhìn người thiếu niên như lang như hổ kia, hắn khó khăn nuốt nước bọt, tầm mắt lại nhìn sang hai nghi phạm thoạt nhìn còn hung hãn hơn. Trải qua dày vò nên xoay người bỏ chạy hay là liều mạng, rốt cuộc hắn cắn răng lựa chọn xông tới Phương Giải.

- Cường đạo! Nhanh thúc thủ chịu trói!Hắn cầm yêu đao vung tới, thoạt nhìn có chút khí thế. Một chiêu Lão Thụ Bàn Căn này hắn thường xuyên tập luyện, lờ mờ có chút phong cách quý phái.

- Cút!

Phương Giải lạnh lùng mắng một câu, một đao chém bay yêu đao trong tay của Lưu Phong.

Trong sát na, vị Bách Hộ phi ngư bào có tu vị chừng Tứ Phẩm luôn giấu trong đám sai dịch nhìn chuẩn cơ hội, từ phía sau nhảy tới dùng cây thương đâm tới sau lưng Phương Giải. Hành động này quá đột ngột, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đều không kịp phản ứng. Tu vị của Bách Hộ kia chừng Tứ Phẩm, mà Phương Giải căn bản không thể tu hành! Huống hồ hắn còn đánh lén. Mà cây thương này dài hơn hoành đao trong tay Phương Giải. Thoạt nhìn Phương Giải phải chết không thể nghingờ.

Đại khuyển và Mộc Tiểu Yêu thúc thủ vô sách.

Hai người chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận, từ xa vọt tới hiển nhiên là chậm.

Một giây sau, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đều mở to mắt nhìn, há hốc miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Phương Giải giống như là cảm nhận được nguy hiểm từ đằng sau, thân thể hơi nghiêng, người cúi thấp xuống, hai chân uốn lượn, bộ dáng này thật giống như một con báo săn chờ vồ mồi!

Trong khoảnh khắc cây thương đâm vào không trung, hai đùi và hai tay của hắnmạnh mẽ đap về phía sau. Thân thể giống như đạn pháo xông tới. Chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Bách Hộ kia. Một chiêu lao vọt tới này, trong khoảnh khắc lại thật giống như một con báo săn bổ nhào tới con mồi.

Phương Giải có đao.

- Ngươi cũng cút!

Bách Hộ vừa hét lên một tiếng dữ dằn, thân thể chợt cứng đờ. Sau một lát, một đường máu xuất hiện trên mặt hắn. Theo sát đó là máu bắn ra như thác nước. Một đao của Phương Giải đã chém đứt đôi vị Bách Hộ kia.Một đao.

Hai mảnh.

- Tứ Phẩm tu hành

Bị máu bắn đầy mặt, Phương Giải hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo một tia kiêu ngạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play