Cách đó ba mươi dặm, Tuần Sát Sứ Lý Hiếu Liêm đứng thất thần dưới một cây đại thụ. Dựa theo bối phận, y là cháu họ của Lý Viễn Sơn, cùng bối phận với Lý Hiếu Tông. Nhưng y là trưởng tử của vợ cả em trai Lý Viễn Sơn, địa vị tất nhiên là hơn xa Lý Hiếu Tông.

Chiến cuộc ở tiền phương càng ngày càng khiến người ta lo lắng. Tốc độ của đại quân triều đình tuy không còn nhanh như lúc trước nhưng chưa bao giờ dừng lại. Lý Hiếu Liêm biết sắp xếp của Lý Viễn Sơn là cái gì, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Lần quyết chiến này là cuộc chiến quyết định sinh tử tồn vong của Lý gia. Không hề nghi ngờ rằng, Lý Viễn Sơn quả thực là một kiêu hùng, rất có khả năng đưa Lý gia lên chỗ cao nhất của thế giới này. Nhưng nếu bị thất bại, thì tất cả người của Lý gia sẽ không còn đường sống.

Lý Hiếu Liêm biết thế cục hiện giờ đang diễn ra với đúng dự tính của Lý Viễn Sơn. Cơ hồ mỗi bước đều không lệch ra khỏi kế hoạch của Lý Viễn Sơn. Bất kể là bên mình hay là bên triều đình, đều đi theo con đường mà Lý Viễn Sơn vẽ trước. Nhưng điều đó vẫn không khiến cho Lý Hiếu Liêm yên tâm.

Được Lý Viễn Sơn bổ nhiệm là Tuần Sát Sứ, đủ để cho bất kỳ người nào hưng phấn. Một khi Lý gia trở thành người chiến thắng cuối cùng, thì Lý Hiếu Liêm biết rằng tiền đồ của mình rực rỡ như thế nào. Nhưng một khi thất bại, mình sẽ một trong những người bị triều đình chém đầu đầu tiên.

- Đại nhân, chúng ta đợi Lý Liêu mang theo người tới đón hay là xuất phát luôn?

Hộ vệ đưa cho y túi nước, hỏi một câu.

- Nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát. Dù sao chỉ còn cách 30 dặm, trước khi trời tối là tới Ninh huyện.

Lý Hiếu Liêm trả lời, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chiến cuộc.

Là người đi theo Lý Viễn Sơn những lúc đầu, y biết từ lúc khởi binh tới giờ, Lý Viễn Sơn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi. Ba năm qua, Lý Viễn Sơn không ngừng tăng cường quan bị, không ngừng đưa binh lính tới Hà Tây Đạo thiết lập phòng tuyến, thật giống như là phong kín ba đạo Tây Bắc lại, chưa từng nếm thử đi ra Tây Bắc, là vì Lý Viễn Sơn đang đợi đại quân của triều đình tới. Người ngoài nhìn vậy tưởng y không có hùng tâm tráng chí, chiếm được ba đạo Tây Bắc liền thỏa mãn không muốn phát triển nữa. Đối với những lời nghị luận này, Lý Hiếu Liêm chỉ cười nhạt. Y khâm phục Lý Viễn Sơn từ tận đáy lòng.

Chỉ có người chân chính đứng ở chỗ cao, mới nhìn thấy chuyện xảy ra vài năm sau, hơn nữa còn khiến chuyện xảy ra vài năm sau, hoàn toàn dựa theo kế hoạch của mình. Những người nghị luận sau lưng kia, căn bản không hiểu Lý Viễn Sơn vì thành công mà liên tiếp bố trí cạm bẫy. Lý Viễn Sơn giống như một cao thủ cờ vây, dùng thời gian ba năm bày thế cờ, một khi hoàn thành, không có người nào giải được.

Đang lúc Lý Hiếu Tông trầm tư, hộ vệ đứng ở trên nóc nhà bỗng nhiên cảnh báo:

- Phía bắc có quân đội xuất hiện, bụi bay mùi mịt, hẳn là kỵ binh.

Lý Hiếu Liêm ngẩn ra, tung người lên tường viện rồi nhảy lên nóc nhà, nhận lấy Thiên Lý Nhãn rồi nhìn về phía bắc.

- Bảo mọi người lên ngựa, chuẩn bị rút lui bất kỳ lúc nào.

Y nhìn chằm chằm về phía bắc, phân phó.

Ba trăm thân vệ Tuần Sát Sứ mặc áo bào gấm màu lục, khoác áo choàng đen lập tức lên ngựa, đợi mệnh lệnh kế tiếp.

- À?

Lý Hiếu Liêm buông Thiên Lý Nhãn xuống, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Dường như có chuyện gì đó nằm ngoài dự liệu của y, y lại giơ Thiên Lý Nhãn lên cẩn thận nhìn.

- Nơi này sao lại có lang kỵ của Mông Nguyên?

Y thì thầm một tiếng, sau đó nhảy từ nóc nhà xuống, phân phó:

- Tới là lang kỵ, tốc độ của bọn họ nhanh hơn chúng ta, không thể tùy tiện bỏ chạy, đám mọi rợ này mặc kệ chúng ta có thân phận gì, một khi bỏ chạy sẽ khiến bọn chúng chú ý, mà chúng ta thì không ngăn cản được mưa tên của bọn chúng.

- Tam Lang.

Y gọi thủ lĩnh hộ vệ tới, thấp giọng phân phó:

- Tí nữa ngươi tới hỏi đám người Mông Nguyên kia xem, hỏi bọn chúng là thủ hạ của ai.

Tam Lang lên tiếng, dẫn theo người rời khỏi thôn đi lên quan đạo. Chỉ chờ giây lát, cờ phi lang đã xuất hiện trong tầm mắt. Tam Lang nhận ra bì giáp của người Mông Nguyên, biết đám mọi rợ này chẳng kiêng sợ gì ở Tây Bắc, mặc dù bọn họ là thân tín dưới trướng Lý Viễn Sơn, thì những mọi rợ Mông Nguyên này cũng chưa chắc để vào mắt. Đám người này là quân cờ do Định Tây Vương bố trí, hiện tại vẫn chưa thể đắc tội được.

Đám lang kỵ này hiển nhiên cũng phát hiện ra bọn họ. Lúc sắp tới gần liền tản ra thành hình trăng lưỡi liềm, nhanh chóng bao vây cả cái thôn lại.

Lý Hiếu Liêm ra lệnh cho thủ hạ thu binh khí lại, chớ hành động thiếu suy nghĩ. Tam Lang dẫn theo vài người đi tới, chắp tay thi lễ:

- Bọn ta là đội Tuần Sát Sứ dưới trướng của Định Tây Vương, xin hỏi là vị tướng quân nào mang binh vậy?

Cầm đầu là một người để râu quai nón, y khinh miệt nhìn Tam Lang một cái:

- Ta là Cáp Mật Xích, thủ hạ của tướng quân Bách Hỏa, phụng lệnh tướng quân nhà ta đi bái kiến Đặc Cần. Các ngươi muốn đi đâu vậy?

Tam Lang thấy đám mọi rợ này đều đặt tay lên chuôi loan đao, cũng không dám khinh thường, cười đáp:

- Định Tây Vương phái Tuần Sát Sứ tuần kiểm các nơi, tướng quân từ Phong thành bên kia tới chắc rất khổ cực.

Người Mông Nguyên để râu quai nón ừ một tiếng, cẩn thận đánh giá Tam Lang, dường như dần buông lỏng cảnh giác:

- Ta nghe tướng quân Bách Hỏa nhắc qua, Định Tây Vương chọn bảy người làm Tuần Sát Sứ. Tuần Sát Sứ đại nhân có ở đây không, ta vừa lúc có chuyện quan trọng muốn hỏi.

Tam Lang quay đầu nhìn về phía Lý Hiếu Liêm, Lý Hiếu Liêm khẽ lắc đầu ra hiệu.

- Ta chính là Tuần Sát Sứ.

Tam Lang gật đầu nói.

Người râu quai nón nhảy xuống lưng ngựa, đi nhanh về phía trước:

- Thám báo của bọn ta ở Phong thành phát hiện một đội ngũ có rất nhiều người Hán, cờ không phải là cờ của Định Tây Vương. Tướng quân Bách Hỏa phái người điều tra, đội ngũ kia đã công phá Phong thành. Việc này rất cấp bách, tướng quân phái ta lập tức tới Tương thành báo cáo với Đặc Cần. Ngươi đã là Tuần Sát Sứ dưới trướng của Định Tây Vương, vậy thì liền đi cùng ta tới Tương thành, thế nào?

Y vừa đi vừa nói, đã tới trước mặt Tam Lang.

Tam Lang biến sắc, vô thức quay đầu nhìn Lý Hiếu Liêm. Chuyện này quá lớn, đã vượt qua năng lực xử lý của y.

- Phong thành bị công phá?

Lý Hiếu Liêm cũng không nhịn được nữa, bước nhanh tới, lớn tiếng hỏi:

- Có bao nhiêu binh mã công pháp Phong thành? Cờ hiệu có phải là cờ phi long màu đỏ?

Lúc y hỏi xong những lời này, chợt phát hiện người Mông Nguyên để râu quai nón kia cười cười, nụ cười rất quỷ dị. Lý Hiếu Tông không nhịn được sửng sốt, bỗng nhiên biến sắc.

- Các ngươi là ai?

Y lùi lại, rút hoành đao ra.

Kỵ binh bao vây cái thôn lập tức giương cung cứng lên, mấy nghìn mũi tên nhắm ngay vào bọn họ.

- Bỏ binh khí xuống.

Một nam tử mặc áo dài màu đen từ phía sau đi lên, quần áo tuy dính không ít bụi bặm, nhưng nụ cười sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời. Nam tử trẻ tuổi này rất anh tuấn, ngay cả một người tự phụ với dung mạo của mình như Lý Hiếu Liêm cũng khỏi kinh ngạc.

Nam tử áo đen nhìn Lý Hiếu Liêm, ôn hòa nói:

- Nếu ngươi cảm thấy rút đao có tác dụng, thì ta không ngại nếm thử. Tuy rằng đều là chết, nhưng thi thể đầy đủ vẫn hơn đứt từng khúc, đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play