Tôn Khai Đạo nói với Tôn Tú Nga:

- Bà cũng biết tôi là người như thế nào rồi đấy. Tôi có hùng tâm tráng chí, một nơi như huyện Uyển này làm sao chứa được tôi. Nếu tôi không đi ra ngoài, thì cả đời này cũng chỉ làm tới Huyện lệnh Thất Phẩm mà thôi, có khả năng còn bị phản quân chém rụng đầu. Hôm nay tôi hứa với bà rằng, ngày khác bà tất sẽ trở thành Nhất Phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Vốn tưởng rằng Phương Giải cầu hiền như khát, ai ngờ hắn lại dùng phương thức như vậy để tôi đi theo…

Tôn Tú Nga lườm y một cái:

- Tôi không cần cái gì mà Nhất Phẩm Cáo Mệnh, tôi chỉ cần sống bình an là đủ rồi.

Tôn Khai Đạo kéo tay nàng, giải thích:

- Tôi đi rồi, bà và nhạc phụ lập tức rời khỏi huyện Uyển. Hiện tại Ân Phá Sơn đại bại ở phía nam núi Mang Đãng, tôi sẽ sai người bảo vệ mọi người đi về phía nam. Không phải bà có thân thích ở Huệ Dương đó sao? Bà tới đó mà nương tựa, đừng sợ tốn tiền, coi như là mua cái bình an. Có cơ hội thì rời khỏi Huệ Dương chạy tới Giang Nam. Dù thế đạo có loạn hơn nữa cũng không thể lan tới được thành Giang Đô bên kia. Mọi người định cư ở Giang Đô, đợi ngày nào đó tôi sẽ đi tìm mọi người.

Tôn Tú Nga không nỡ, hai người nói chuyện một lúc mới lưu luyến chia tay.

Phương Giải chỉ dừng lại ở huyện Uyển một ngày liền xuất phát. Trong cảnh nội của Sở Quận chỉ có trị thành Đại Dương là có hơn vạn phản quân đóng giữ. Các huyện khác cơ hồ không có phòng bị gì cả. Mà lương thảo đồ quân nhu của phản quân phần lớn đều lưu trữ ở thành Đại Dương. Thành Đại Dương có tường thành chắc chắn, cao lớn, còn có mấy máy bắn nỏ. Thực lực của Phương Giải hiện tại chưa đủ để ngoạm cái hòn đá lớn đó. Không những nuốt không nổi mà còn có thể chảy máu đầy miệng.

Trong tay Tôn Khai Đạo có một bản đồ mà y phái người mất hai năm thăm dò mới vẽ ra. Địa hình từ Sở Quận tới Tương thành Tây Bắc được vẽ rất tường tận. Tương thành là căn cơ của Lý Viễn Sơn, sau khi Lý Viễn Sơn tự xưng vương liền lập Tương thành làm Đô thành, là nơi phòng ngự nghiêm mật nhất của phản quân.

Vượt qua Tương thành đi thêm 600km nữa là tới Phan Cố.

Dọc theo con đường này, Phương Giải dẫn theo đội ngũ cẩn thận hành quân, lựa chọn những con đường nhỏ để đi. Không thể đánh thành Đại Dương, nhưng nhờ vào số lương thảo lấy được từ Lưu Lại Tử, đội quân có thể kiên trì được một tháng.

Phương Giải vội vã muốn hội quân với Húc Quận Vương Dương Khai. Một phần vì hắn cảm thấy ở Phan Cố bên kia, mình có thể trổ hết tài năng, một phần vì hắn muốn rời xa La Diệu.

La Diệu trở về Ung Châu, nhanh nhất phải một tháng mới trở về. Y không mang theo Phương Giải trở về, bởi vì y lo lắng Thích Nguyên có quỷ kế gì đó.

Càng cách xa Hoàng Dương Đạo, trong lòng Phương Giải càng bình tĩnh lại.

Nhưng La Diệu vẫn là cây gai mắc ở trong lòng hắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua tim của hắn. Dù Phương Giải biết có một cây gai như vậy, lại không thể nhổ đi được.





- Tướng quân.

Tôn Khai Đạo mở bản đồ ra:

- Tuy chúng ta đã vượt qua thành Đại Dương, nhưng phía trước chính là trung tâm của Sơn Đông Đạo rồi. Càng đi về phía trước, binh lực của phản quân càng dày đặc. Nếu chúng ta muốn trực tiếp xuyên qua, hiển nhiên là không có khả năng. Nếu đi vòng qua, thì lương thảo lại không đủ.

Phương Giải ừ một tiếng nói:

- Ngươi nắm rõ địa hình nơi đây hơn ai hết, ngươi cứ nói ra cái nhìn của mình.

Tôn Khai Đạo đi theo Phương Giải đã được hơn mười ngày, tuy thời gian không dài lắm, nhưng Phương Giải càng ngày càng cảm thấy người này đủ tư cách làm mưu sĩ. Không những quen thuộc với địa hình, dân tình Tây Bắc, hơn nữa còn thông thạo cả binh pháp và thao lược. Mặc dù y là văn nhân, nhưng lòng dạ không hẹp hòi, tính cách lại bình tĩnh.

- Muốn bổ sung lương thảo, chỉ có thể cướp đoạt.

Tôn Khai Đạo liếc nhìn Phương Giải một cái, rồi thử hỏi:

- Tới núi Lang Nhũ phải vượt qua Sơn Đông Đạo, cự ly quá xa, hơn nữa chúng ta không thể đi thẳng tắp được. Càng đi sâu vào trong, phản quân tụ tập càng đông. Các huyện thành bình thường có không ít phản quân đóng giữ. Các thành lớn thì càng không cần phải nói. Với binh lực hiện tại của chúng ta, không có khả năng công thành đoạt đất, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Không bằng…chiếm của phú hộ?

Y nói xong câu này liền không nói nữa. Mấy ngày qua y đã hơi hiểu về Phương Giải. Biết Phương Giải không thích thủ hạ của mình quanh co lòng vòng, cho nên y cố gắng nói ít mà ý nhiều. Một mưu sĩ đủ tư cách, không phỉa thời khắc khiến chủ tướng nghe theo đề nghị của mình. Mà là khiến chủ tướng thời khắc có thể nhìn rõ ràng cục diện phía trước. Mưu sĩ vĩnh viễn chỉ là mưu sĩ, không thể giọng khách át giọng chủ.

Tôn Khai Đạo hiểu điểm này, y biết chức trách của mình là giúp Phương Giải nhìn tình hình rõ hơn. Nếu như y dùng giọng điệu như ra lệnh, thì chỉ sợ cái mưu sĩ này y làm không được lâu. Trong lịch sự không thiếu các mưu sĩ kinh tài tuyệt diễm, nhưng cuối cùng vẫn mất mạng vì thói kiêu ngạo.

Sau khi giết loạn phỉ ở vách núi Nhất Tuyến, tính cách của Phương Giải dường như có chút thay đổi. Bởi vẫn giữ tư duy kiếp trước, cho nên làm bất kỳ việc gì hắn vẫn còn sự trói buộc. Cách xử lý công việc ở kiếp trước khác hoàn toàn với thời này. Mà theo Phương Giải càng ngày càng hiểu về thế giới này, tiếp xúc ngày càng nhiều, thì tư tưởng vốn thâm căn cố đế cũng thay đổi theo.

- Chọn vài phú hộ có tiếng xấu lan xa.

Hắn sẽ không lo lắng làm như vậy có phải là bất nhân bất nghĩa, không đạo đức hay không nữa. Việc đầu tiên hắn làm là phụ trách hơn năm nghìn người tình nguyện đi theo hắn này.

- Tây Bắc nghèo đói, cự phú ít hơn trung nguyên rất nhiều. Nhưng chính vì nghèo đói, cho nên cự phú nơi đây không ai là có danh tiếng tốt. Giờ chúng ta đang ở Lạc Quận, Lạc Quận không có thế gia trăm năm nào, nhưng có mấy danh môn vọng tộc. Giàu nhất chính là nhà vợ của Quận thủ Lạc Quận Bùi Quả…Lạc Quận Trần thị. Phản quân tiến vào, Trần thị dùng mười vạn quán tiền mua bình an. Ân Phá Sơn cũng không muốn quá đắc tội danh môn vọng tộc như vậy, cho nên vừa thu tiền liền bước đi.

- Nhà tổ của Trần thị ở huyện Cầu An. Sau khi Bùi Quả đầu hàng phản quân, tính toán tiếp nhận Trần gia tới trị thành của Lạc Quận là thành Kim Nguyên. Nhưng lão thái gia của Trần gia kiên quyết không đồng ý. Cho nên Bùi Quả phái hai nghìn phản quân trông coi huyện Cầu An…Mà huyện Cầu An cách thành Kim Nguyên chỉ có 300 dặm. Nếu tấn công huyện Cầu An thỉ phải tốc chiến tốc thắng. Nếu hai ngày mà không hạ được, thì phản quân ở Kim Nguyên nhận được tin tức, chắc chắn sẽ mang quân tới cứu viện.

- Tìm hiểu địa hình huyện Cầu An trước đã.

Phương Giải nhìn bản đồ, lông mày hơi nhíu.

- Mặc khác…đội quân của chúng ta chưa bị lộ, một khi đánh huyện Cầu An, phản quân tất nhiên sẽ phái binh bao vây.

Tôn Khai Đạo cúi đầu nói.

- Tốc chiến tốc thắng...

Phương Giải thì thào một câu, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.

….

….

Dùng thời gian một ngày, thám báo đã điều tra rõ ràng địa hình xung quanh huyện Cầu An. Tây Bắc có nhiều núi, nhưng trong cảnh nội Lạc Quận chỉ có vài tòa núi, không tính là lớn. Huyện Cầu An nằm ở bình nguyên, phạm vi mấy trăm km xung quanh không có chỗ nào cản trở. Địa hình như vậy, thì tốc độ của viện binh phản quân sẽ không chậm.

- Chúng ta thiếu khí giới công thành, tuy tường thành huyện Cầu An chỉ chưa tới hai trượng, nhưng cứng rắn, rất khó công phá.

Trần Bàn Sơn nói:

- Nếu muốn hạ được huyện Cầu An, thì phải dùng trí. Ưu thế hiện của chúng ta chính là phản quân không biết chúng ta tới. Cho nên nếu muốn đánh vào Cầu An, tốt nhất là phái người trà trộn vào.

- Vào quá nhiều người, sẽ khiến phản quân cảnh giác.

Trác Bố Y nhíu mày:

- Đang lúc loạn lạc, sẽ không có nhiều dân chúng đi ra đi vào, trong vòng một ngày chỉ có khoảng trăm người tiến vào huyện Cầu An. Cho dù chúng ta chỉ phái vài trăm người đi vào cũng khiến phản quân phát hiện. Nhưng nếu phái đi quá ít, thì không thể chiếm được cửa thành. Dù sao bên trong thành cũng có hai nghìn phản quân, cộng thêm tư binh của Trần gia,không ít hơn 2500 người.

Tôn Khai Đạo gật đầu:

- Đây là chỗ khó xử. Huyện Cầu An vốn không lớn, cho dù tranh đoạt cửa thành, thì phản quân phòng thủ cửa thành cũng không mất thời gian lâu để chạy tới. Nếu số lượng quá ít, sẽ không kiên trì được tới lúc đại quân trợ giúp đã bị phản quân đoạt lại cửa thành rồi. Cho nên…thuộc hạ cảm thấy, nên phải người dũng mãnh làm chuyện này. Không những có võ nghệ cao cường, còn muốn có đảm phách.

Lục Phong Hầu nói:

- Tướng quân, việc này để cho thuộc hạ!

Phương Giải khẽ lắc đầu, dù Lục Phong Hầu có đảm phách, nhưng võ nghệ không tính là xuất chúng. Dựa theo đạo lý, thích hợp nhất chính là mười người Cấp Sự Doanh. Nhưng mười người này dù có thể đi vào thành được, nhưng lại không có thời gian thay đổi giáp trụ nặng nề. Không có áo giáp vàng che chở, chỉ dựa vào đại mạch đao thì uy lực sẽ giảm hơn nửa.

- Để ta!

Kỳ Lân liếc nhìn Phương Giải, vỗ ngực nói:

- Cho ta năm mươi người, ta liền đoạt cửa thành.

Nhiếp Tiểu Cúc một mực im lặng đứng sau Phương Giải cũng ngẩng đầu, bình thản nói:

- Cho Kỳ Lân ba mươi người là đủ rồi, cộng thêm ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play