La Tiểu Đồ ngồi xuống ghế, nụ cười vẫn đọng trên miệng. Điều này làm cho thân binh chưa từng thấy y cười qua đều rất khẩn trương. Bọn họ không biết tướng quân cười đại biểu cho cái gì, vui vẻ hay là phẫn nộ. Không bao lâu, mấy thân binh đi báo cho các tướng quân khác trở về, báo cáo với La Tiểu Đồ rằng các tướng quân khác đều rất khiếp sợ, lập tức mang binh đuổi bắt Phương Giải.

Nhưng

Không nằm ngoài dự đoán của La Tiểu Đồ, ngoại trừ huynh đệ họ Đoàn đã tới đại doanh bờ bắc phòng ngự và Diệp Cận Nam đang ở nhà kho Hân Khẩu ra, hai vị tướng quân khác trong La Môn Thập Kiệt là Mộc Lê và Thôi Luân Hải mãi nửa canh giờ sau mới chậm rãi đi tới. Lúc này thân binh phái tới đại doanh bờ bắc đều đã trở về. Điều này khiến La Tiểu Đồ không thể không khâm phục với khả năng phán đoán của Phương Giải.

Đúng vậy, không những La Tiểu Đồ không hy vọng Phương Giải lưu lại, mấy vị tướng quân khác cũng không ai hy vọng Phương Giải lưu lại. Khi biết được Phương Giải chạy trốn, Mộc Lê vốn đang trò chuyện với Thôi Luân Hải thậm chí bật cười, sau đó hai người cười lên ha hả rồi một lúc sau mới mang binh tới đi gặp La Tiểu Đồ.

Mà huynh đệ họ Đoàn ở đại doanh bờ bắc còn trực tiếp hơn, rõ ràng làm vẻ như không biết gì cả. Đoạn Biên Hùng ngốc núc ních định mang binh đi đuổi theo Phương Giải, lại bị Đoạn Biên Báo giữ lại khiển trách một hồi. Y giải thích nửa ngày mới khiến Đoạn Biên Hùng hiểu ra, một người như Phương Giải ở lại đại doanh, không có lợi bất kỳ ai.

Nguyên nhân chỉ có một.

Phương Giải giết Văn Tiểu Đao, không ngờ La Diệu lại không làm gì hắn!

Nếu Phương Giải ở lại Tả Tiền Vệ mà nói, rất nhanh sẽ leo lên đầu bọn họ. Văn Tiểu Đao đã chết rồi, bọn họ không hy vọng Phương Giải là Văn Tiểu Đao thứ hai. Chiêm Diệu chết rồi, Văn Tiểu Đao chết rồi, cơ hội của bọn họ cũng đã tới. Về phần La Diệu, nếu y trở về, chẳng lẽ sẽ trách phạt tất cả bọn họ?

Lúc Phương Giải vượt sông Hoàng Ngưu, tâm tình vui vẻ chỉ muốn hát lên.

Giờ khắc này trời như xanh hơn, mây như trắng hơn.

Xích Hồng Mã cất vó dường như cũng nhẹ nhàng hơn.

Sau khi qua sông Phương Giải giục ngựa chạy như điên về hướng núi Mang Đãng, dựa theo con đường đã ước định trước. Quả nhiên đi được nửa đường thì gặp đám người Trầm Khuynh Phiến. Nếu hắn trở về chậm thêm một chút, thì phỏng chừng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đã xông vào đại doanh của Tả Tiền Vệ rồi.

Nhìn thấy Phương Giải, mọi người mới thở phào một tiếng.

- Không ngờ La Diệu lại thả ngươi trở về.

Đại Khuyển thì thào một câu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Phương Giải cười nói:

- Không những đã trở về, còn mang theo một thứ rất có ý nghĩa.

Phương Giải chỉ vào một cái túi treo ở trên lưng Xích Hồng Mã, có mùi máu tươi trên đó.

- Huynh giết ai vậy?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

- Một người có ba lý do phải chết.

Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi hỏi dò:

- Văn Tiểu Đao?

Phương Giải gật đầu.

- Ta chỉ nghĩ ra được một lý do mà ngươi phải giết y.

Trác Bố Y nói.

- Thứ nhất, y đắc tội ta. Thứ hai, không giết y thì đám dân dũng Hoàng Dương Đạo đâu thực sự quy thuận? Bức tử Dương Ngạn Nghiệp là La Diệu, người chấp hành là Văn Tiểu Đao. Chỉ khi Văn Tiểu Đao chết rồi, dân dũng Hoàng Dương Đạo mới thực sự một lòng với ta. Thứ ba…ta ngứa mắt y.

Trác Bố Y đoán được lý do thứ hai, còn lý do thứ nhất và thứ ba, y biết Phương Giải nói thật nhưng không phải là lý do. Tuy nhiên y thông minh ở chỗ sẽ không hỏi nhiều. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Phương Giải chưa từng hỏi chuyện đời tư của y, cho nên y cũng không ngốc tới mức hỏi việc đời tư của hắn.

Có rất nhiều lý do mà Văn Tiểu Đao phải chết, Trác Bố Y chỉ kinh ngạc ở chỗ Phương Giải giết Văn Tiểu Đao mà vẫn có thể bình yên trở về.

Mà điểm này, chính là bí mật của Phương Giải.

- Không nói nữa…

Phương Giải nhảy lên ngựa:

- Chúng ta quay về thôi, tí nữa tìm một chỗ chôn cỗ thi thể này. Lần này trở về, đã có lý do để dân dũng Hoàng Dương Đạo đi theo ta tới nơi xa hơn rồi. Hiện tại ta thật muốn nói một tiếng cảm ơn với Văn Tiểu Đao.

Đám người Trác Bố Y hiểu ý của Phương Giải. Giết Văn Tiểu Đao mang lại chỗ tốt quá lớn. Giết Văn Tiểu Đao, dân dũng Hoàng Dương Đạo sẽ quy thuận Phương Giải, bởi vì Phương Giải giúp bọn họ báo thù. Đây cũng là lý do mà bọn họ không muốn rời xa Hoàng Dương Đạo. Nhưng hiện tại, Phương Giải có lý do để bọn họ đi theo hắn tới bất kỳ đâu rồi.

Lúc trở về Phương Giải sẽ nói với các dân dũng này rằng, bởi vì giết Văn Tiểu Đao, Tả Tiền Vệ chấn động, nếu đám dân dũng này lưu lại thì chỉ có một con đường chết. Để bảo vệ mạng sống, nhất định phải rời khỏi đây.

Đây là lời nói dối.

Nhưng đôi khi, nói dối là điều cần thiết.

- Phương Giải, nếu đã muốn mang theo binh lính rời đi, thì đội ngũ không thể không có một cái tên. Nhất là những dân dũng Hoàng Dương Đạo kia, không có cái tên thì chỉ huy cũng khó hơn.

Trác Bố Y vừa phóng ngựa đi bên cạnh vừa nhắc nhở.

- Đúng vậy…tới lúc nên nghĩ ra một cái tên.

Phương Giải trầm tư một lúc rồi nói:

- Đi về hỏi những dân dũng kia, bảo bọn họ tự đặt tên cho mình!



….

- Giờ chúng ta chỉ có mấy nơi để đi.

Phương Giải mở bản đồ ra, chỉ vào mấy địa phương, nói:

- Suất quân hướng bắc, vượt qua núi Mang Đãng sau đó một hơi chạy tới Hoàng Dương Đạo tụ hợp với đại quân của bệ hạ. Hoặc là một đường hướng Tây Bắc, tìm tới Húc Quận Vương Dương Khai, hội quân với các huynh đệ núi Lang Nhũ. Chỗ đó ta khá quen thuộc, chỉ là khí hậu rất lạnh lẽo. Thứ ba là tìm một chỗ bí ẩn để ẩn núp, vừa tránh né sự truy đuổi của Tả Tiền Vệ, vừa tránh né sự trả thù của phản quân.

Nói xong, hắn nhìn sang mọi người.

Tâm tình của Trần Bàn Sơn hiển nhiên không được tốt lắm. Cứ như vậy rời khỏi Tả Tiền Vệ, thậm chí trở thành kẻ thù của Tả Tiền Vệ khiến y rất khó tiếp nhận. Tuy Phương Giải giết Văn Tiểu Đao đã giải mối hận trong lòng y, nhưng thân là thống lĩnh của Sơn Tự Doanh, tất nhiên y phải suy nghĩ nhiều hơn chút. Phần lớn các binh sĩ đều có gia đình ở bốn đạo Tây Nam, cho nên binh sĩ Sơn Tự Doanh nhất định sẽ có mâu thuẫn.

Ra ngoài dự đoán của Phương Giải, chính là Lục Phong Hầu lại có vẻ hưng phấn. Lúc thi thể của Văn Tiểu Đao đặt ở trước mặt các dân dũng, những dân dũng này có người cất tiếng cười to, có người gào khóc, sau đó chỉnh tề quỳ xuống hướng về thành Huệ Dương dập đầu ba cái, hô một tiếng, Phương tướng quân đã báo thù thay cho Dương đại nhân!

Phương Giải vẫn lo lắng khiến dân dũng Hoàng Dương Đạo rời khỏi quê hương sẽ khiến bọn họ có mâu thuẫn, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như bọn họ còn dễ tiếp nhận hơn binh sĩ Sơn Tự Doanh.

Tuy nhiên việc đã tới mức này, bọn họ không tiếp nhận cũng không được.

- Thuộc hạ cảm thấy nên tụ hợp với đại quân chinh tây!

Lục Phong Hầu khó nén vẻ hưng phấn:

- Hoàng Đế bệ hạ…Hoàng Đế bệ hạ đang ở đó.

Tuy lời của y rất ngắn gọn, nhưng đầy lửa nóng trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play