- Tướng quân, ta phạm vào quân luật nên đáng bị phạt, nhưng mong tướng quân lưu ta lại, lưu cái mạng này của ta để giết thêm vài tên phản tặc. Hiện giờ đại doanh phản tặc đã bị phá, đánh thêm vài ngày, cố gắng thêm một chút, có lẽ phản quân cũng không dám bước tới bờ nam bên kia. Cầu tướng quân cho ta cơ hội này, ta nguyện chịu phạt, cầu tướng quân đừng đuổi ta đi…nếu không, ta chẳng còn mặt mũi nào để về quê gặp người nhà, bà con.
- Cầu tướng quân khai ân.
Mười mấy người cùng thôn với Lục Phong Hầu đều quỳ xuống, tiếp theo đó là những người quen biết với Lục Phong Hầu cũng quỳ xuống.
- Người lãnh binh, nếu không thể khiến cho thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của mình, chính là thất bại lớn nhất. Có lẽ các ngươi sẽ nói lòng ta độc ác, nói không chừng còn thầm mắng ta, nhưng các ngươi phải biết, nếu đã lên chiến trường mà để tùy ý các ngươi làm bậy, coi rẻ quân lệnh, thì lần chém giết kế tiếp chính là tử kỳ của các ngươi.
- Nhân tình không thể không chú ý, nhưng quân pháp không thể không tuân theo!
Phương Giải bước về phía trước một bước, quét mắt nhìn những dân dũng này:
- Ta không biết có bao nhiêu người cho rằng mình không làm sai cái gì, cũng không cho rằng đây là chuyện đáng để truy cứu. Nhưng nếu không truy cứu, thì sẽ có lần sau.
- Tướng quân!
Lục Phong Hầu dập đầu nói:
- Thuộc hạ biết sai rồi! Chỉ cầu tướng quân đừng trục xuất thuộc hạ khỏi đội ngũ. Tất cả trách phạt, thuộc hạ đều nguyện ý nhận.
- Nói bi tráng như vậy, là vì trong lòng ngươi vẫn chưa phục.
Phương Giải thở dài:
- Có lẽ ta kỳ vọng vào các ngươi vẫn quá cao, cảm thấy các ngươi tuy ít người, nhưng đều có ý chí chiến đấu mãnh liệt. Ta từng ảo tưởng qua, khốn cục của Hoàng Dương Đạo sẽ thay đổi vì những người trung can nghĩa đảm như các ngươi. Tuy các ngươi chưa từng trải qua huấn luyện gì, tuy các ngươi không hiểu binh pháp chiến thuật là cái gì, nhưng tâm huyết vẫn còn…Thôi.
Phương Giải khoát tay:
- Cởi trói cho Lục Phong Hầu.
Hắn nói với Trần Bàn Sơn:
- Chia một phần lương thảo mà chúng ta cướp được từ đại doanh phản quân cho bọn họ, để bọn họ đi thôi. Bốn nghìn người này, ta không mang đi được. Hiện tại để bọn họ lại, còn hơn là ngày sau nhìn bọn họ bị giết ở chiến trường. Về sau Sơn Tự Doanh chúng ta phải tự dựa vào bản thân rồi. Những người đàn ông của Hoàng Dương Đạo này đều có huyết khí phương cương, chính bọn họ biết phải làm gì, không cần ta.
Trần Bàn Sơn biến sắc, muốn khuyên lại không biết mở miệng như thế nào.
- Đi thôi.
Trác Bố Y nhìn y một cái:
- Cứ làm theo như lệnh của tướng quân. Làm sao, ngay cả các ngươi cũng không nghe theo hiệu lệnh của tướng quân rồi à?
Trần Bàn Sơn vội vàng lắc đầu, lập tức phân phó:
- Lưu lại một trăm xe ngựa lương thảo lại, quân lệnh của tướng quân như núi. Tuy mấy thứ này đều chúng ta lấy được từ phản quân, nhưng đừng nói mấy thứ này, cho dù là mạng sống cũng là của tướng quân! Huynh đệ Sơn Tự Doanh, có ai không phục không?
- Không có!
Hơn nghìn kỵ binh chỉnh tề trả lời, sau đó chia ra một trăm cỗ xe ngựa.
Phương Giải nhìn Lục Phong Hầu:
- Tự giải quyết cho tốt đi, số lương thảo này đủ để cho các ngươi về nhà. Hiện tại đại doanh phản quân đã phá, chắc các ngươi cũng biết cách để trở về nhà.
- Tướng quân!
Lục Phong Hầu chỉ biết dập đầu, không biết nói cái gì để Phương Giải đổi ý. Trán của y bê bết máu, nhuộm đỏ cả một phiến đất.
- Tướng quân! Chúng tôi biết sai rồi!
Đám dân dũng vốn đang đứng ở một bên thờ ơ, có người quỳ xuống hô:
- Tướng quân chớ vứt bỏ chúng tôi. Dương đại nhân bất đắc dĩ mới phải giải tán chúng tôi, nếu như tướng quân lại đuổi chúng tôi đi, thì những người như chúng tôi đi nơi nào bây giờ?
- Đại doanh phản quân đã không còn, Hoàng Dương Đạo đã an toàn, đương nhiên là về nhà rồi.
Phương Giải bình thản nói.
- Tướng quân!
Lục Phong Hầu ngẩng đầu, máu chảy từ trên trán xuống mặt:
- Tướng quân, tuy đại doanh phản quân của Ân Phá Sơn đã bị phá, nhưng phản quân còn chưa bị chém tận giết tuyệt. Đội ngũ của Ân Phá Sơn vẫn còn, hiện giờ Tả Tiền Vệ và phản quân đã vạch mặt nhau, phản quân sẽ không còn cố kỵ nữa. Có lẽ bọn chúng sẽ đi từ chỗ khác xuôi nam cướp bóc Hoàng Dương Đạo. Lương thảo quân nhu của phản quân đều đã bị Tả Tiền Vệ cướp đi, bọn họ muốn ăn cơm, chỉ có thể xuôi nam mà thôi!
- Tướng quân, thuộc hạ biết sai rồi. Chúng tôi đúng là đám ô hợp, làm việc chỉ biết theo cảm xúc. Nhưng thuộc hạ cam đoan với tướng quân, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tâm tư của La Diệu kỳ thực không khác gì phản quân, đều muốn biến Hoàng Dương Đạo của chúng tôi thành nhà riêng của bọn chúng. Một khi Tả Tiền Vệ nắm giữ nhà kho Hân Khẩu, La Diệu không cần phải bảo vệ dân chúng Hoàng Dương Đạo nữa. Tới lúc đó phản quân xuôi nam, tàn sát bừa bãi gia viên, ngoài chúng tôi ra, còn ai bảo vệ được phụ lão thân nhân của chính mình nữa? Hôm nay thuộc hạ rốt cuộc biết được tướng quân và La Diệu không cùng một đường. Về sau mạng của thuộc hạ chính là của tướng quân, tướng quân chỉ đâu thuộc hạ liền về chỗ đó.
Phương Giải nhíu mày, nhìn thoáng qua Trần Bàn Sơn, nói:
- Đại tướng quân tất nhiên có suy nghĩ của Đại tướng quân, Tả Tiền Vệ là binh mã của triều đình, tất nhiên sẽ gìn giữ một phương. Những lời như vậy, về sau chớ nhắc lại nữa.
Hắn vừa nói xong, có một phi ngư bào phóng ngựa từ đằng xa tới.
- Báo!
Phi ngư bào này nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống, nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có hai chuyện cần bẩm báo.
- Nói đi.
- Thứ nhất, Ân Phá Sơn thu nạp tàn binh buông tha cho đại doanh rồi lui về phía bắc, chính là hướng của chúng ta. Kính xin tướng quân sớm đưa ra quyết định, nếu chậm trễ thì bại binh của phản quân sẽ tới. Thứ hai... Hôm nay Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo Dương Ngạn Nghiệp đã nhảy xuống thành Huệ Dương tự sát!
- Cái gì?
Phương Giải biến sắc, trong lòng khẽ đau đớn.
- Ta biết rồi…tiếp tục theo dõi hướng đi của phản quân.
Phi ngư bào vâng một tiếng, xoay người lên ngựa rời đi. Phương Giải trầm mặc một lúc, vẩy áo bào quỳ xuống dập dầu ba cái về hướng thành Huệ Dương. Hắn cởi túi rượu đeo ở hông, từ từ rót xuống đất.
- Lúc vãn bối gặp khó khăn nhất, mạo muội tới gặp đại nhân, đại nhân không khinh thị vì sự ngông cuồng của vãn bối, không bịt tai vì kiến thức nông cạn của vãn bối, mà ngồi gần nói chuyện lòng. Nếu không được đại nhân tương trợ, vãn bối sao dám qua sông chém giết với phản quân? Tuy vãn bối và đại nhân mới gặp nhau chỉ có một lần, nhưng bái phục phẩm đức nghĩa cao của đại nhân. Vốn định phái người đưa tin chiến thắng tới cho đại nhân, nói với đại nhân rằng những người đàn ông của Hoàng Dương Đạo đã đánh thắng trận. Ai mà ngờ rằng ngày ấy từ biệt lại thiên nhân vĩnh cách.
- Đại nhân trung thành vì nước, làm việc tận tâm tận lực. Mọi chuyện đều suy xét cho dân chúng Hoàng Dương Đạo, lúc nào cũng quan tâm tới dân chúng Hoàng Dương Đạo. Hiện giờ vừa đi, chỉ để lại cõi lòng bi thương của chúng tôi!
- Đại nhân là bị La Diệu bức tử!
Có dân dũng kêu lên:
- Đại nhân chết thật oan uổng!
Đám binh sĩ Sơn Tự Doanh ngơ ngác nhìn nhau, không ít người thay đổi từ sắc mặt khinh miệt vừa nãy thành áy náy.
Phương Giải lại hướng nam quỳ bái:
- Một ly rượu trắng tống cố nhân, đại nhân…một đường bình an.
Bốn nghìn dân dũng Hoàng Dương Đạo đều hướng về phía nam quỳ xuống:
- Chúc đại nhân một đường bình an!
…
…
- Các ngươi đều là binh lính của ta.
Phương Giải đứng lên, nhìn về phía đám người Trần Bàn Sơn, lại nhìn về phía dân dũng Hoàng Dương Đạo:
- Sơn Tự Doanh tới từ Tả Tiền Vệ, nhưng bọn họ vẫn đi theo ta, chưa từng làm một chuyện gì bất lợi với Hoàng Dương Đạo, trong lòng các ngươi phẫn hận, ta có thể hiểu được…Lòng ta có ý chí giết địch, nhưng tiếc thay lực bất tòng tâm. La Đại tướng quân giao Sơn Tự Doanh cho ta, lòng ta rất cảm kích. Dương đại nhân giao các ngươi cho ta, ta cũng rất cảm kích Dương đại nhân.
- Nhưng nếu vì vậy mà các ngươi phẫn hận Sơn Tự Doanh, ta nghĩ Dương đại nhân trên trời có linh thiêng cũng không cao hứng. Hai năm qua vì để bảo vệ dân chúng Hoàng Dương Đạo, nên ông ấy mới thiết lập dân dũng doanh. Mà ông ấy biết tâm tư của ta, cho nên mới giao các ngươi cho ta. Sơn Tự Doanh cũng tốt, các ngươi cũng tốt, hiện giờ đều là người của ta, trong lòng nên suy nghĩ làm sao để giết địch!
- Nếu như các ngươi phẫn hận, vậy thì ta sẽ vì Sơn Tự Doanh mà phụ trách.
Hắn đi tới hai bước, rút một hoành đao từ thắt lưng của một dân dũng:
- Dương đại nhân chết, trong lòng ta đau buồn. Vốn định để các ngươi rời đi, nhưng nếu các ngươi cảm thấy Sơn Tự Doanh có lỗi, vậy thì ta cho các ngươi một công đạo. Sau ngày hôm nay, ai muốn quay về quê hương thì đi đi, ai muốn giết địch thì bảo trọng.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hoành đao này lại bị gãy.
- Một đao kia tuy không gây thương tổn cho ta, nhưng coi như là ta thay Sơn Tự Doanh xin lỗi các ngươi. Tuy Sơn Tự Doanh chưa từng làm việc gì có lỗi với dân chúng Hoàng Dương Đạo, nhưng dù sao bọn họ cũng tới từ Tả Tiền Vệ.
- Các ngươi đi thôi!
Phương Giải khoát tay:
- Mặc kệ cuộc sống sau này của các ngươi như thế nào, nhưng nhớ kỹ một việc…Chớ quên lúc trước Dương đại nhân đối xử với các ngươi như thế nào, chớ quên các ngươi vẫn là dân chúng Hoàng Dương Đạo.
Ba nàng đứng ở xa xa, trong lòng đều khổ sở. Nhất là khi Phương Giải đâm một đao vào ngực, mặc dù biết rằng một đao kia không làm gì được hắn, nhưng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu vẫn không nhịn được biến sắc. Còn Hoàn Nhan Vân Thù, người không hiểu nhiều về Phương Giải lắm, thì hoảng sợ kêu lên. Đợi khi nhìn thấy thanh đao kia bị gãy, Phương Giải không hề thương tổn gì, nàng liền lộ vẻ khó tin.
- Chúng ta đi thôi!
Phương Giải nhảy lên Xích Hồng Mã, nói với Trần Bàn Sơn:
- Đi về phía đông bốn mươi dặm là tới núi Mang Đãng rồi. Nghỉ ngơi chỉnh đốn ở núi Mang Đãng hai ngày, rồi tính toán tiếp!
- Vâng!
Trần Bàn Sơn lên tiếng, lệnh cho kỵ binh Sơn Tự Doanh lên ngựa. Lúc những kỵ binh nhìn Phương Giải đâm một đao vào ngực của chính hắn, trong lòng mỗi người đều nhói đau. Phương Giải nói không sai, binh lính Sơn Tự Doanh không làm gì sai, nhưng đám dân dũng Hoàng Dương Đạo kia khẳng định hận bọn họ. Cho nên Phương Giải mới nói rằng cho bọn họ một công đạo. Kỳ thực Phương Giải không cần phải làm vậy. Bởi vì bức tử Dương Ngạn Nghiệp là La Diệu, chứ không phải là hắn.
- Tướng quân!
Lục Phong Hầu đã được cởi dây thừng, hướng bóng lưng của Phương Giải, hô:
- Tướng quân thực sự không cần chúng tôi nữa sao? Dương đại nhân đã chết rồi, nếu như tướng quân cũng rời di, thì chúng tôi sớm muộn gì cũng phải chết trong tay phản quân hoặc là trong tay Tả Tiền Vệ. Chúng tôi không hận các huynh đệ Tả Tiền Vệ, chúng tôi chỉ hận trong loạn thế mình vô năng mà thôi! Dương đại nhân là phương hướng của chúng tôi, ngài ấy chỉ về hướng nào thì chúng tôi đi về hướng đấy. Hiện tại, mong tướng quân chỉ đường cho chúng tôi!
- Mong tướng quân chỉ đường cho chúng tôi!
Tất cả dân dũng chỉnh tề hô một câu, giọng điệu chân thành.
- Người tới!
Lục Phong Hầu quỳ xuống đất:
- Quân lệnh của tướng quân như núi, về sau ai dám khinh thị hay là không nghe theo thì ta sẽ là người đầu tiên không đáp ứng. Ba mươi quân côn, không được đánh thiếu một cái! Hứa Tam Tài, Cao Nhị Bảo, hai người các ngươi là đồng hương của ta, quân côn này liền do các ngươi tới đánh, không được hạ thủ lưu tình!
Hứa Tam Tài và Cao Nhị Bảo thoáng nhìn nhau, do dự một lát cuối cùng cầm hai trường thương lên, dùng cán thương làm quân côn.
- Ghi sổ!
Xa xa bỗng truyền tới tiếng của Phương Giải:
- Đại đội bại binh của phản quân sắp tới rồi, chúng ta lập tức rời đi thôi. Ba mươi quân côn đó tạm thời ghi sổ, chém được một đầu phản quân liền giảm một gậy. Chờ ngươi giết đủ ba mươi phản quân, vậy thì quân côn liền miễn.
- Tạ ơn tướng quân!
Lục Phong Hầu kích động cơ hồ muốn nhảy lên.
- Con mẹ các ngươi còn chờ cái gì nữa!
Y hướng về đám dân dũng hô lớn:
- Đi theo tướng quân, dù chúng ta là bộ binh, nhưng cũng không thể thua kém!
- Đừng nóng vội.
Phương Giải quay đầu nhìn y, thản nhiên nói:
- Sớm muộn gì cũng chia cho các ngươi mỗi người một con ngựa.
Tả Tiền Vệ.
Lúc La Diệu nghe Dương Ngạn Nghiệp tự sát, lông mày không khỏi nhíu lại. Y trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi thở dài:
- Lão hồ ly, một mạng đổi trăm mạng…tưởng ngươi không phải là đối thủ của ta, hôm nay ngươi chết, coi như tính là một nửa đối thủ. Truyền lệnh xuống, nếu có người nào dám làm nhục người nhà của Dương Ngạn Nghiệp, liền giết không tha. Cầm ít tiền giấy tới đây, ta muốn đốt một nén hương vì Dương đại nhân.
Sau đó y dùng thanh âm lạnh lùng phân phó:
- Bảo Diệp Cận Nam chiếm lấy nhà kho Hân Khẩu, người nào phản kháng, giết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT