Dương Ngạn Nghiệp thay một bộ quần áo bình thường đi tới làu Vạn Hòa, trong lòng một mực suy nghĩ chuyện này. Ông ta hơi nghe qua về Phương Giải. Biết thiếu niên này rất khó lường. Tuổi còn nhỏ, nhưng đã đạt được chín môn xuất sắc của Diễn Vũ Viện. Lúc Hoàng Đế bình định phản loạn Di Thân Vương, thiếu niên này cũng có công lao không thể bỏ qua. Người như vậy, tương lai tất thành châu báu. Hiện tại hắn chủ động tới tìm mình, hơn nữa nói thẳng ra là muốn gặp mặt…Dương Ngạn Nghiệp một mực suy nghĩ tí sẽ nói chuyện như thế nào. Lúc tới ngoài cửa, ông ta phát hiện không ngờ mình lại có chút khẩn trương, cho nên ông ta không nhịn được cười tự giễu.
Một người trà trộn trong quan trường mấy chục năm, không ngờ lại khẩn trương vì sắp gặp một hậu sinh.
Phương Giải còn khẩn trương hơn ông ta. Bởi vì hắn biết rằng, một khi La Diệu biết hắn gặp mặt vị Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo này, thì kế hoạch của hắn sẽ sụp đổ. Hắn không biết về Dương Ngạn Nghiệp, không biết lời của mình có thể thuyết phục được ông ta hay không. Mà kế hoạch này quá mạo hiểm, một khi áp dụng thì sẽ chặt đứt mọi đường lui.
Đường lui này, tên là La Diệu.
Nếu La Diệu biết Phương Giải ở đằng sau trù tính chuyện này, chỉ sợ cho dù là tình phụ tử cũng không cứu được. Mà Phương Giải, từ đầu tới cuối đều không có ý định dựa vào La Diệu để đạt được mục đích. Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Có một vị phụ thân có quyền lực lớn như vậy, về sau chẳng phải là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Nhưng cho tới giờ Phương Giải chưa từng suy nghĩ như vậy.
Kế tiếp, rốt cuộc thành hay bại.
Là ở cuộc nói chuyện này.
…
…
Lúc Phương Giải nhìn thấy Dương Ngạn Nghiệp, trong lòng không nhịn được run lên. Lão già mặc bộ áo vải này, thoạt nhìn còn già hơn khi mới gặp. Hắn không quen biết gì Dương Ngạn Nghiệp, thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng hắn từng từ xa xa nhìn vị Tổng Đốc đại nhân này, trong đầu vẫn còn ấn tượng.
Lưng của ông ta như bị một ngọn núi lớn đè nhiều năm, muốn đứng dậy cũng không đứng dậy nổi.
Nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, chằng chịt giống như kênh rạch.
- Tỵ chức Phương Giải, bái kiến Tổng Đốc đại nhân!
Phương Giải ổn định lại tinh thần, vội vàng cúi người hành lễ.
Dương Ngạn Nghiệp bước nhanh tới đỡ Phương Giải lên, không nhận lễ của hắn:
- Phương đại nhân là khâm sai, sao có thể thi lễ với lão phu được.
- Việc cần làm tỵ chức cũng đã làm xong, cho nên giờ đã không còn là khâm sai nữa rồi. Hiện giờ tỵ chức chỉ là một Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân, sao có thể không hành lễ được?
Phương Giải lui ra đằng sau một bước, cúi người hành lễ lần nữa.
Dương Ngạn Nghiệp cũng không trốn tránh, cười nói:
- Nghe qua danh tiếng của Phương đại nhân, vẫn muốn gặp mặt một nhân tài mới nổi như ngươi. Tuy rằng lão phu ở một nơi xa xôi như Hoàng Dương Đạo, nhưng tên tuổi của Tiểu Phương đại nhân vẫn như sấm bên tai.
Phương Giải khách khí vài câu, mời Dương Ngạn Nghiệp ngồi ghế trên.
Hai người hàn huyên vài câu rồi đồng thời rơi vào trầm mặc, sau đó lại đồng thời cười xấu hổ.
Phương Giải đứng dậy, chắp tay nói với Dương Ngạn Nghiệp:
- Đại nhân, nếu ngài đã đồng ý tới đây, chứng tỏ rằng ngài có chút tin tưởng tỵ chức, tỵ chức vô cùng cảm kích. Cho nên tỵ chức cũng không tính toán nói lòng vòng nữa, cũng không muốn hao hết tâm tư để thử tâm tư của ngài.
Hắn đứng dậy nói:
- Tỵ chức có việc muốn nhờ!
Dương Ngạn Nghiệp thấy hắn nói trang nhiêm, cũng ngồi thẳng người lên, nói:
- Mời Phương đại nhân giảng.
Phương Giải tiến tới vài bước, ngồi xuống gần Dương Ngạn Nghiệp, hạ giọng nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cố gắng nói chậm lại để biểu đạt từng câu từng ý của mình. Mà vị Tổng Đốc đại nhân từng trải qua vô số mưa gió này, lúc nghe xong toàn bộ lời hắn nói, vẫn không nhịn được há hốc miệng.
- Đều nói…đều nói Tiểu Phương đại nhân vũ dũng quả cảm, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt!
Dương Ngạn Nghiệp thở dài:
- Ý tưởng to gan như vậy, chỉ sợ…chỉ sợ lão phu khó có thể tòng mệnh. Chuyện này liên lụy quá lớn, một khi có sơ xuất gì, thì lão phu chịu không nổi. Đây không chỉ là tính mạng của mấy vạn người, mà còn liên quan tới sinh tử của toàn bộ dân chúng Hoàng Dương Đạo…Lão phu vất vả nhiều năm như vậy, chính là vì bảo vệ sự bình an nơi này. Nếu dựa theo kế hoạch của Phương đại nhân mà làm, đúng là có khả năng xoay chuyển cục diện, nhưng quá mạo hiểm.
Phương Giải cũng dự liệu được Dương Ngạn Nghiệp sẽ có phản ứng như vậy, hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đại nhân nói không sai, biện pháp này quả thực mạo hiểm. Một khi xảy ra vấn đề gì, ngay lập tức sẽ khiến cho mấy trăm vạn dân chúng Hoàng Dương Đạo chìm vào nước sôi lửa bỏng. Nhưng đại nhân, nếu thân là thần tử, chẳng lẽ đã quên bổn phận lớn nhất của mình hay sao?
Dương Ngạn Nghiệp hơi giận nói:
- Còn chưa cần Tiểu Phương đại nhân phải dạy ta làm quan như thế nào!
- Đai nhân!
Phương Giải đứng dậy, thi lễ thật sâu:
- Tỵ chức thực không có ý mạo phạm ngài, chỉ có điều sự tình tới mức này rồi, chẳng lẽ còn sự lựa chọn nào khác sao? Tuy tỵ chức trẻ tuổi kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết rằng có một số việc dù tránh cũng không tránh được. Đại nhân muốn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng thực sự có làm được không?
- Hiện giờ chắc đại nhân đã không kiếm đâu ra được lương thực nữa rồi phải không?
Phương Giải ngẩng đầu nói:
- Tỵ chức sẽ nói thẳng thắn hơn. Mấy ngày này tỵ chức sống ở trong Tả Tiền Vệ mà một ngày như một năm. Trơ mắt nhìn mấy chục vạn đại quân cầm đao nhằm không phải về phía phản quân, mà là với ngài và dân dũng thủ hạ của ngài…Hàng đêm tỵ chức đều tự hỏi làm sao gỡ được khốn cục này. Hoàng Dương Đạo, nhà kho Hân Khẩu…là cho phản quân, hay là cho La Diệu, kết cục…có khác nhau không?
Nói tới đây, sắc mặt của Dương Ngạn Nghiệp hơi thay đổi.
- Ta biết đại nhân còn chưa tin được ta. Có lẽ còn cho rằng La Diệu phái ta tới để dò xét đại nhân.
Phương Giải dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tỵ chức xin hỏi đại nhân một câu…tấu chương của ngài có ra được thành Huệ Dương hay không? Không thể tấu lên kể rõ ngọn ngành cho bệ hạ, thì chẳng lẽ cứ chờ như vậy? Đại nhân vất vả vì Hoàng Dương Đạo tới bạc cả tóc, giờ phải trơ mắt nhìn Hoàng Dương Đạo khó tránh khỏi kiếp số sao? Tuy biện pháp của tỵ chức khá mạo hiểm, nhưng ít nhất có thể đưa tin tức được ra ngoài. Muốn đưa tin tức tới kinh thành, thì chỉ có thể qua sông.
- Hà Bắc có đàn sói, trong nhà có một con hổ, sở dĩ đàn sói không dám qua sông là vì sợ con hổ đó. Nhưng nếu con hổ đó chọc giận đàn sói, thì đàn sói chưa chắc nhịn được. Đại nhân một lòng muốn ngăn cản chiến tranh ở bờ đối diện, không muốn dân chúng chịu thảm họa chiến tranh. Nhưng cứ chờ đợi như vậy mà không làm gì…Chỉ sợ điều mà đại nhân e ngại vẫn sẽ xảy ra mà thôi.
- La Diệu muốn là kho lúa, chứ không phải là dân chúng của Hoàng Dương Đạo. Nhưng một khi phản quân qua sông, thì bọn chúng sẽ muốn toàn bộ. Cho nên La Diệu tất nhiên sẽ không ngồi nhìn phản quân xuôi nam. Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng ta, chính là khiến sói và hổ đấu với nhau. Sau đó nhân cơ hội này đưa tin tức ra ngoài, chờ triều đình nghĩ biện pháp giải quyết.
- Ta thiếu người!
Phương Giải trịnh trọng nói:
- Mong đại nhân thành toàn!
Sắc mặt của Dương Ngạn Nghiệp không ngừng biến ảo, trầm ngâm thật lâu vẫn lắc đầu.
Ông ta lắc đầu, tâm Phương Giải chìm xuống đáy cốc.
- Ngày mai ta phải giải tán dân dũng rồi.
Dương Ngạn Nghiệp dứng dậy, thở phào một tiếng:
- Ngươi nói không sai. Hiện tại ngay cả để bọn họ ăn no bụng ta cũng không làm được. Mỗi ngay một bát cơm đã là yêu cầu xa vời. Bọn họ tới là vì nhiệt huyết, mà ta chỉ có thể cho bọn họ một bát cháo loãng…Làm quan làm tới như vậy, ta cũng không có mặt mũi để thấy bọn họ.
Ông ta nhìn đồ ăn trên bàn, cười cười nói:
- Ta là Tổng Đốc Nhị Phẩm, quyền cao chức trọng, người ngoài tưởng ta phong quang vô hạn, nắm quyền một phương, nhưng lúc này ta nhìn đống đồ ăn này chỉ muốn đóng gói mang về. Tiền bạc đã gần cạn kiệt. Trong phủ ngoại trừ đứa cháu còn đang lớn ra, những người khác đã không được ăn miếng thịt nào trong mười ngày rồi. Ha hả, nếu không ngại, ta liền mang hết đi.
Trong lòng Phương Giải đau xót, không biết nên nói cái gì.
- Tán liền tán.
Lão già này gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa thưởng thức:
- Hóa ra thịt ăn ngon như vậy…sao trước kia không phát hiện ra nhỉ?
Ông ta chỉ ăn một miếng, sau đó uống cạn rượu trong chén:
- Dân dũng tán, tất nhiên không còn do ta quản lý nữa. Bọn họ hoặc là tự về nhà, hoặc là tìm người khác nương tựa. Nếu có một đám người vì phẫn hận trong lòng, tự mình tổ chức qua sông tìm phản quân gây chiến, thì ta cũng không xen vào được.
- Ăn ngon!
Ông ta lại lặp lại, sau đó dứng dậy rời đi.
Phương Giải nghe thấy câu cuối cùng, hai mắt sáng lên. Hắn đứng thẳng người, sau đó cúi lưng thật sâu:
- Tỵ chức đa tạ đại nhân đã thành toàn.
Dương Ngạn Nghiệp vừa đi vừa xua tay nói:
- Ta đã nói rồi, sau khi dân dũng giải tán, không liên quan gì tới ta nữa rồi, ngươi cảm ơn ta làm chi? Ta không giúp gì được ngươi, cũng giúp không được. Tuy nhiên…chỗ đồ ăn này ta vẫn muốn mang đi. Cả tháng trời đứa cháu đòi ăn thịt viên kho tàu của lầu Vạn Hòa này rồi, hôm nay phải cảm ơn ngươi đã giúp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT