Phương Giải trở lại lều của mình, tắm một trận nước nóng thoải mái. Ước chừng thay ba lần nước mới rửa sạch được máu trên người. Phương Giải không mặc gì đứng sau tấm vải bố, thân binh đứng trên ghế dội nước từ trên xuống, mặt đất rất nhanh nhuộm đỏ một mảnh.

Khi thấy trên người Phương Giải không có một vết thương nào, đám thân binh đều lộ vẻ khó tin.

Xung phong liều chết trong vạn quân.

Không ngờ lại không có vết thương nào, thật khó mà tin nổi.

Phương Giải tắm rửa xong thay một bộ quần áo khô mát, cảm giác toàn thân đều thoải mái. Lúc hắn trở lại lều lớn, thấy Trần Bàn Sơn quỳ ở bên ngoài, đầu cúi rất thấp.

- Làm gì vậy?

Phương Giải không hiểu hỏi.

Trần Bàn Sơn ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, lại cúi đầu xuống:

- Thuộc hạ cứu viện bất lực, mong tướng quân trách phạt!

Phương Giải không nhịn được cười, giơ tay kéo Trần Bàn Sơn lên:

- Thuyền bờ nam bị phản quân phá hủy hơn nửa, còn lại đều bị quận binh Hoàng Dương Đạo đục thủng hết. Mấy việc này không phải là ta không biết. Đầu tiên ngươi chạy tới xin chỉ thị của Lưu Khoát, sau đó chạy tới cầu Văn tướng quân, quỳ ở ngoài lều Văn tướng quân một nén nhang. Ngươi đã cố hết sức rồi, sao ta có thể trách ngươi được?

- Thuộc hạ hối hận nhất chính là điều này.

Trần Bàn Sơn ngẩng đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ:

- Lúc ấy thuộc hạ không nên cầu kẻ kia, mà nên lập tức triệu tập Sơn Tự Doanh tới thôn gần đây để tìm thuyền đánh cá qua sông. Chính thuộc hạ đã làm chậm trễ thời gian. Nếu tướng quân xảy ra chuyện gì đó, thì thuộc hạ chết vạn lần cũng không bù đắp được sai lầm này.

- Không sao.

Phương Giải khoát tay, vén mành lên đi vào lều lớn:

- Ngươi không cần phải bận tâm. Dựa theo đạo lý, mấy người bọn ta bị vây ở bờ bắc, không đáng điều động đại quân cứu viện. Vì cứu mười mấy người, phải tổn thất mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn chiến binh được huấn luyện kỹ càng, việc mua bán này nói như thế nào cũng có chút thiệt thòi. Văn tướng quân suy tính không phải là không có đạo lý. Cho nên ngay cả y ta đều không trách, sao có thể trách ngươi được?

Hắn ngồi xuống ghế, uống ngụm trà rồi nói:

- Kẻ làm tướng, đầu tiên phải xem xét thời thế. Trong tình cảnh không có chiến thuyền, phải dùng sức mạnh để qua sông, vả lại bên kia đã tụ tập mấy vạn phản quân, mà tùy tiện xuất binh, tổn thất sẽ rất thê thảm và nghiêm trọng. Ngay cả ta cũng không nghĩ tới Đại tướng quân sẽ phái người qua sông tiếp ứng. Lúc ở bờ bên kia bọn ta đã chuẩn bị tinh thần chết trận rồi. Chỉ là may mắn, đúng lúc đội Thủy sư đi tuần qua đây…

- Tướng quân..

Trần Bàn Sơn há miệng, không biết nên nói cái gì.

- Đi thôi.

Phương Giải cười cười nói:

- Đi xem xem. Đại quân đang qua sông, cầu nổi cũng đắp xong bảy tám cái, có Thủy sư phố hợp, muốn chiếm cứ một khu vực ở bờ bắc bên kia cũng không phải việc khó khăn gì. Phản quân đã lui bước, kỵ binh Sơn Tự Doanh cũng tới lúc tới đó rồi. Ngươi đi chuẩn bị, ta xử lý xong vài chuyện của mình trước rồi tới sau.

- Vâng.

Trần Bàn Sơn day day con mắt đã đỏ, xoay người đi nhanh ra ngoài. Phương Giải càng không trách y, trong lòng y càng thêm áy náy. Y thực sự hối hận, hối hận mình không dám đụng vào quân luật. Nếu được quay lại, y tuyệt sẽ không đi cầu Văn Tiểu Đao, mà lập tức dẫn theo Sơn Tự Doanh nghĩ biện pháp qua sông.

Phương Giải nhìn bóng lưng của Trần Bàn Sơn, mỉm cười lắc đầu.

Vừa mới đứng dậy chuẩn bị nghỉ ngơi, thì mành được vén lên. Phương Giải nghiêng đầu nhìn, thấy là La Diệu tới.

- Tỵ chức bái kiến Đại tướng quân!

Hắn đứng dậy, chắp tay thi lễ.

La Diệu ừ một tiếng, nhìn Phương Giải một cách cẩn thận, sau đó chỉ xuống giường:

- Ngồi xuống đi.

Y bước tới đằng sau cái bàn ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho tất cả tùy tùng rời đi. Hai người đều không nói gì, không khí có chút nặng nề.

La Diệu trầm mặc một lúc lâu, mới lạnh lùng nói:

- Lúc ở bờ bắc phát hiện ra nguy hiểm, vì sao không lập tức lui về? Người của con không rút lui được, nhưng con có thể trở về được. Vào lúc đấy mà còn muốn bảo vệ tất cả, chẳng lẽ con không cảm thấy rất ngu ngốc hay sao?

Phương Giải nhún vai:

- Chưa từng nghĩ qua.

- Một tướng lĩnh đủ tư cách, lúc cần thiết nhất định phải biết cách vứt bỏ.

La Diệu lạnh lùng nói:

- Tính tình của con còn quá đàn bà, như vậy không tốt. Vì mười mấy tên thủ hạ đó mà mất cả mạng của mình, liệu có đáng giá không? Ta bảo con phái người sang sông điều tra tình hình địch chứ không phải bảo con tự mình dẫn người qua đó. Nếu chuyện gì cũng tự mình ra tay, vậy thì còn chia ra tướng quân và binh lính làm gì?

- Dù sao cũng phải làm quen một chút.

Phương Giải nói:

- Chính vì tỵ chức không muốn về sau gặp phải khốn cảnh gì, cho nên mới tự mình đi qua xem. Chuyện đã qua, không cần nhắc lại vẫn tốt hơn. Tỵ chức làm việc tự có chừng mực, biết cái gì nên bỏ, cái gì không thể bỏ.

- Con không muốn nghe lời ta nói?

La Diệu nhíu mày hỏi.

Phương Giải lắc đầu:

- Chỉ là không muốn dây dưa chuyện đã qua.

- Con không hối hận?

La Diệu hỏi.

Phương Giải cười cười:

- Từ nhỏ tới lớn tỵ chức chưa từng hối hận khi làm chuyện gì, cho dù đó là sai lầm. Tỵ chức sẽ ghi nhớ sai lầm, để lần sau không tái phạm là được. Nhưng đừng hy vọng tỵ chức sẽ vì sai lầm mà ảo não tới mức ngủ không yên. Đó là một chuyện cực kỳ vô nghĩa. Giống như là tới thanh lâu ngủ với một kỹ nữ, bởi vì bắn quá nhanh, nên ba ngày ba đêm ngủ không yên vì thấy xấu hổ trước mặt người khác. Như vậy thật con mẹ nó già mồm cãi láo.

La Diệu ngẩn ra, bỗng nhiên cười cười:

- Lời này nói không sai.

Phương Giải nằm xuống giường, cũng không quan tâm thất lễ hay không:

- Đại tướng quân tới đây là răn dạy tỵ chức?

- Ta là cha của con.

La Diệu rất nghiêm túc nói:

- Con làm sai, làm cha phải dạy bảo.

- Cảm ơn.

Vẻ mặt Phương Giải không chút cảm xúc:

- Chỉ cần ghi lại công lao cho tỵ chức là đủ.

Vẻ mặt La Diệu cứng lại, trầm mặc một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài:

- Con nghỉ ngơi đi. Mà Sơn Tự Doanh của con không cần qua sông đâu, cứ ở bờ nam nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Ta đã lệnh cho Trần Bàn Sơn mang Sơn Tự Doanh về rồi. Khi nào điều động thì chờ quân lệnh của ta.

- Dựa vào cái gì!

Phương Giải ngồi bật dậy, giận dữ hỏi.

La Diệu đứng lại, chỉ vào mình nói:

- Dựa vào ta là Đại tướng quân Tả Tiền Vệ, dựa vào ta là cha con!

Phương Giải há miệng, không thể cãi lại.





Mấy ngày kế tiếp Phương Giải khá rảnh rỗi, mỗi ngày ngoại trừ ứng phó với sự hiếu kỳ của Hoàn Nhan Vân Thù ra, thì chẳng có việc gì làm. La Diệu điều tập năm vạn binh mã hạ trại ở bờ sông bên kia, cách đại doanh bờ nam một đoạn. Trên mặt sông dựng chín cầu nổi, như vậy người ở bờ bắc có thể rút về bất kỳ lúc nào. Phương Giải biết rằng La Diệu vẫn không có ý định giao chiến với phản quân. Bằng không lúc trước đã không chỉ phái Lưu Khoát mang theo ba trăm tinh bộ binh qua sông cứu viện.

Cho nên Phương Giải càng hiểu sâu hơn sự lãnh khốc của La Diệu.

Con mình bị nhốt ở bờ bắc, y rõ ràng còn bình tĩnh như vậy. Nếu không phải Thủy sư chạy tới kịp thởi, La Diệu bị buộc bất đắc dĩ, thì năm vạn người đó đã không qua sông rồi. Một khi Tả Tiền Vệ qua sông, La Diệu và phản quân đều mất đường lui, không thể không đánh.

Ban ngày rãnh rỗi mang theo Sơn Tự Doanh huấn luyện. Phương Giải tập trung vào huấn luyện cưỡi ngựa và bắn cung. Luận về bắn cung, chiến binh không lạ lẫm gì. Nhưng ở trên lưng ngựa bắn cung và ở dưới đất bắn cung là hai việc khác nhau. Một đội khinh kỵ binh nếu không thành thạo cưới ngựa bắn cung thì sức chiến đấu của đội kỵ binh này sẽ mất đi một nửa.

Kỵ binh của Mông Nguyên không những nhanh như gió, hơn nữa sở trường nhất chính là vừa chạy nhanh vừa bắn tên chuẩn xác.

Mấy ngày hôm trước Phương Giải đại phát thần uy ở bờ bắc, đám binh sĩ Sơn Tự Doanh càng thêm kính trọng hắn. Hiện tại binh sĩ Sơn Tự Doanh nhìn Phương Giải đều mang theo sự tôn kính từ tận đáy lòng. Trên chiến trường, những người được mọi người tôn trọng đều là cường giả. Mà Phương Giải tung hoành trong vạn quân không có một vết thương, đây chẳng phải là biểu hiện của một cường giả thì là gì?

Hắn đứng ở ngọn đồi nhìn Sơn Tự Doanh huấn luyện, trong đầu thì suy nghĩ làm sao qua sông một cách nhanh chóng. La Diệu không cho phép điều động Sơn Tự Doanh, chắc là lo lắng Phương Giải sẽ gây sự với phản quân.

Xích Hồng Mã cọ người vào Hoàn Nhan Vân Thù đứng ở bên. Bảo mã của Bắc Liêu này vẫn còn nhớ rõ chủ cũ. Lúc thấy Hoàn Nhan Vân Thù nó rất hưng phấn, bốn vó đập liên hồi. Có khí cảm tình của động vật còn lâu bền hơn cả con người. Cho dù là hai người bạn thân nếu hai năm không gặp nhau, chỉ sợ cảm tình cũng phai nhạt dần.

- Xạ thuật của người Hán các ngươi thật kém cỏi.

Hoàn Nhan Vân Thù nhìn đám binh lính Sơn Tự Doanh, bĩu môi nói:

- Ở Bắc Liêu, nếu kỵ binh bắn tên ngay cả bia ngắm đều không bắn trúng, thì sẽ bị quật roi.

- Bọn họ khác với tộc nhân các cô.

Phương Giải nói:

- Các cô lớn lên trên lưng ngựa, mà bọn họ chỉ mới cưỡi ngựa được ba tháng.

Hoàn Nhan Vân Thù bĩu môi, nhảy lên Xích Hồng Mã:

- Không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi chỉ biết bao che mà thôi. Binh lính mà coi như bảo bối, người ta vừa nói cái đã sừng sỏ lên rồi.

Phương Giải cười cười, nhìn bóng lưng cưỡi ngựa thướt tha kia, thở dài.

Tính cách của người Bắc Liêu khác xa với người trung nguyên. Tuy Hoàn Nhan Vân Thù là nữ nhưng tính cách lại hào sảng. Bọn họ rời nhà đi xa cũng không có quá nhiều nhớ nhung. Mà phần lớn người trung nguyên lại không muốn rời nhà. Cũng không biết vì quan niệm bất đồng, hay là vì người Bắc Liêu không thiết tha gì với nơi mình sống.

Lưu Khoát chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, cười nói:

- Sơn Tự Doanh của ngươi thật khiến cho người ta hâm mộ. Ta lĩnh một quần cũng chỉ có chưa tới một nghìn hai trăm chiến mã. Mới mấy tháng ngắn ngủi, có thể huấn luyện tới tình trạng như vậy đã rất không dễ dàng rồi. Nếu ta cũng có một đội khinh kỵ binh như vậy, thì thật tốt…

Phương Giải cười nói:

- Một cọng lông ngựa ta cũng không cho ngươi.

Lưu Khoát cười ha hả, trầm mặc một lúc, nói:

- Cảm ơn.

Phương Giải hơi sửng sốt:

- Cảm ơn ta không cho ngươi ngựa?

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta trên chiến trường.

Phương Giải nói:

- Ngươi mang người qua sông cứu ta, ta còn chưa nói cảm ơn, ngươi lại chạy tới nói cảm ơn ta, thế là thế nào?

Lưu Khoát cười ha hả:

- Cũng đúng, đại trượng phu cần gì phải nói lời cảm ơn hay không.

- Đúng rồi…

Phương Giải chợt nhớ tới một việc:

- Ngày đó ngươi nói ngươi không có hảo cảm gì với đám công tử bột, cảm thấy đám đó ngoại trừ khuôn mặt và mông ra, còn lại không có tác dụng gì. Nói thế là có ý gì?

- Ngươi thực không biết?

Lưu Khoát hỏi.

- Biết cái gì?

Phương Giải chân thành nói:

- Biết mông công tử bột? Chớ trêu ta...ngươi không thấy bên cạnh ta có ba mỹ nhân như hoa như ngọc đó sao. Ta là một người bình thường.

Lưu Khoát cười cười:

- Ta không nói ngươi mà nói người khác.

Phương Giải bỗng nhiên hiểu ra:

- Văn Tiểu Đao?

Vừa nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Văn Tiểu Đao tuấn mỹ là chuyện rõ như ban ngày. Hơn nữa vẻ tuấn mỹ đầy sự yêu dị, không phải là tuấn mỹ, cường tráng có khí chất nam tử như Phương Giải. Phương Giải cẩn thận nhớ lại, phát hiện những động tác của người kia quả thực có chút bất đồng. Trong đầu nghĩ tới Văn Tiểu Đao, lại nghĩ tới La Diệu, hắn liền buồn nôn.

Lưu Khoát gật đầu:

- Binh lính cũng tốt, người ngoài cũng tốt, đều muốn trở thành một trong La Môn Thập Kiệt dưới trướng của Đại tướng quân…Chín người kia, ít nhất đều có quân công thật. Phần lớn đã đi theo Đại tướng quân từ cuộc chiến diệt Thương hai mươi mấy năm trước. Mà Văn Tiểu Đao, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã leo lên vị trí thứ hai trong La Môn Thập Kiệt…Hơn nữa Tây Nam lại không có trận đại chiến nào đáng kể. Ngươi thử nghĩ xem nguyên nhân ở đâu?

Phương Giải trầm mặc một lúc, bỗng nhiên bật cười:

- Hiện tại ta mới hiểu, vì sao Văn Tiểu Đao cố ý trì hoãn không hạ lệnh cứu ta…Y cảm thấy lão tử là uy hiếp của y? Ta *** mẹ nó!

Lưu Khoát gật đầu, rất nghiêm túc nói:

- Cùng ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play