Phương Giải dẫn quân tới doanh trại theo như lệnh của La Diệu. Hắn nhìn tòa doanh trại kiến tạo có chút đơn sơ này, Hoàng Dương Đạo không có chiến binh trấn giữ, doanh trại do quận binh mà dân dũng kiến tạo khó tránh khỏi thô ráp, nhưng khá là chắc chắn. Lầu quan sát rất cao, đứng phía trên có thể nhìn sang bờ bên sông bên kia.
Chỗ của Sơn Tự Doanh ở góc tây bắc của đại doanh, có chuồng ngựa đơn sơ, là Lưu Khoát phân phối cho hắn. Lưu Khoát là một lão tướng gần năm mươi tuổi, làm người phúc hậu. Phương Giải có hỏi thăm qua người này, y có danh tiếng khá tốt trong Tả Tiền Vệ. Bât kể là quan hay là lính đều đánh giá y không thấp.
Là một người hiền lành.
Tính cách quyết định tất cả.
Tướng lĩnh của Tả Tiền Vệ ít nhiều đều học theo tính cách của La Diệu, lên chiến trường nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Phần lớn tướng quân đi lên chiến trường đều thuộc loại quyết chiến. Nhưng Lưu Khoát lại bất đồng. Y là một trong số ít tướng quân làm việc cẩn thận trong Tả Tiền Vệ. Thậm chí y không uống rượu, không đi thanh lâu. Trong nhà chỉ có một thê tử, không có tiểu thiếp. Y cũng khá khoan dung với thuộc hạ, sai lầm nhỏ thường không trách tội. Cũng chính vì vậy mà binh lính thuộc hạ của y lại xấu hổ khi phạm luật.
Tuy nhiên vì tính cách này mà La Diệu không thích y.
Người trong La Môn Thập Kiệt ít nhiều đều lây nhiễm tính tình của La Diệu. Chiêm Diệu chính là một phiên bản của La Diệu. Văn Tiểu Đao tuy nhìn ôn hòa, nhưng tính tình rất ác nghiệt. Lúc trước y và Chiêm Diệu chia nhau lãnh binh tấn công sơn trại của tộc Hột. Trong vòng một ngày Chiêm Diệu phá mười ba trại, giết sáu nghìn người. Văn Tiểu Đao phá chín trại, giết hai vạn người.
Những người còn lại cũng đều có phong cách như vậy. Bằng không luận về kinh nghiệm lý lịch cùng quân công thì Lưu Khoát đã tiến vào La Môn Thập Kiệt rồi.
Phương Giải và Lưu Khoát hàn huyên vài câu liền trở về doanh trại của mình. Hắn nhìn ra được Lưu Khoát là một người không khéo ăn nói, nụ cười ôn hòa, trong mắt không có những thứ khiến người ta phải đề phòng. Dường như y rất hài lòng với chức quan, với hoàn cảnh của mình hiện tại.
Không tranh giành.
Không phải người nào cũng làm được điều này.
Giao doanh trại được đề phòng tốt nhất cho Phương Giải. Từ điểm này có thể nhìn ra được tính cách của y.
- Lệnh cho các nhóm thay phiên nhau canh gác, những người bị mài rách mông có thể nghỉ ngơi đêm nay.
Phương Giải thản nhiên phân phó, rồi đi vòng quanh doanh trại tuần tra.
Trần Bàn Sơn không nhịn được cười:
- Không còn mấy người bị rách mông nữa rồi. Đám ranh con kia lúc trước mới cưỡi ngựa không ngừng gào khóc ầm ĩ. Cưỡi ngựa được hai tháng thì bắt đầu quen.
Phương Giải cười cười:
- Vẫn tính là một nam nhi, không ai kêu gào.
Trần Bàn Sơn đi phía sau Phương Giải, vừa đi vừa hỏi:
- Đại tướng quân ra lệnh cho chúng ta qua sông điều tra quân tình, liệu có nên kéo dài một, hai ngày không? Binh lính đều mệt mỏi, giờ qua sông chỉ sợ gặp chuyện không may.
- Không cần.
Phương Giải lắc đầu:
- Không cần mang theo quá nhiều người. Tí nữa ta sẽ tự mình dẫn theo người của Đại Nội Thị Vệ Xử qua sông bắt vài tên tướng lĩnh về. Việc này không nên dùng nhiều người, nhưng nhất định phải tinh nhuệ. Luận về võ nghệ cá nhân thì người của Đại Nội Thị Vệ Xử mạnh hơn binh lính, điều này không thể nghi ngờ.
- Sao có thể để tướng quân tự mình qua sông được.
Trần Bàn Sơn vội vàng nói:
- Quá nguy hiểm. Cho dù phản quân đối diện đều là đám ô hợp, nhưng dù sao cũng là đại doanh mấy chục vạn đại quân. Không cẩn thận cái là bị vây kín không thoát được.
- Về sau có lẽ ta sẽ không tự mình đi.
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Nhưng lần này bất đồng. Sơn Tự Doanh phần lớn là kỵ binh, tương lai sẽ xông trận lên đầu
Hắn liếc nhìn những binh sĩ nhảy xuống ngựa mất một lúc mới đứng vững, cười cười nói:
- Những binh lính này đều là nam nhi. Nếu theo ta, ta phải phụ trách mạng sống của bọn họ. Trên chiến trường, chết là chuyện bình thường. Có trận đại chiến nào mà không phải máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng đâu? Nhưng những binh lính này chính là trụ cột của Đại Tùy, chết một người thì cây cột liền nhỏ đi một ít. Hơn nữa…bọn họ không chỉ là trụ cột quốc gia, còn là trụ cột của gia đình.
- Chết một người, mười người, trăm người không ảnh hưởng gì tới Đại Tùy, nhưng đối với gia đình bọn họ mà nói, đó là một tai nạn khó mà thừa nhận được.
Phương Giải thở dài:
- Nếu không có chiến tranh thì tốt.
Trần Bàn Sơn ngẩn ra, hơi không hiểu ý của Phương Giải. Trong nhận thức của y, quân nhân chết vì nước là việc hoàn toàn chính đáng.
- Không nói nữa, nói nữa có vẻ già mồm cãi láo.
Phương Giải phân phó:
- Thay phiên nhau canh gác, tối nay qua sông. Bên kia có vô số ánh mắt của phản quân đang theo dõi đây.
Trần Bàn Sơn lên tiếng. Lúc trở về trong lòng không nhịn được nghĩ, Tiểu Phương đại nhân còn trẻ, đang ở thời kỳ phấn chấn, sao giống như trải qua rất nhiều chuyện rồi vậy, nói chuyện mang chút tang thương.
…
…
Trở lại phòng mình, Phương Giải gọi đám người Trác Bố Y tới. Nhìn ra ngoài, phần lớn binh lính đã ngủ, hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hiện tại cần làm ba việc, cho nên phải chia người ra làm.
Hắn nhìn Trác Bố Y, hạ giọng nói:
- Liên lạc với người của Đại Nội Thị Vệ Xử, nhìn chằm chằm vào nhà kho Hân Khẩu. Nếu nhà kho Hân Khẩu không có việc gì thì coi như để cho bọn họ nghỉ ngơi một hồi. Nhưng chỉ cần nhà kho Hân Khẩu gặp chuyện không may thì liền khó lường. Cẩn tắc vô áy náy. Nếu người của La Diệu đánh chủ ý lên nhà kho Hân Khẩu, thì cục diện sẽ trở nên khó ứng phó. Tốt nhất là bảo triều đình chuẩn bị trước…có chuyện ta vẫn nghĩ không thông.
Hắn dừng một lát, nói:
- Vị trí của Hoàng Dương Đạo trọng yếu như vậy, vì sao triều đình không phái binh đóng quân? Cho dù Thủy sư triều đình tuần tra trên mặt sông, phản quân cũng không dám qua sông dễ dàng như vậy. Dựa theo lý, nên đóng quân ở đây mới đúng. Lý Viễn Sơn mưu nghịch đã gần hai năm, Hoàng Dương Đạo vẫn phải dùng quận binh và dân dũng địa phương để phòng ngự.
- Có phải có người nào trong triều đình đang dối gạt bệ hạ?
Trác Bố Y cau mày nói.
- Cho dù có người lừa gạt bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ không nghĩ đến?
Phương Giải lắc đầu:
- Giang Nam có ba vệ chiến binh, mất ít nhất hai tháng mới tới được Hoàng Dương Đạo. Trừ khi có chuyện gì, kéo binh mã ba vệ này lại.
- Bất kể như thế nào, nhà kho Hân Khẩu đều rất quan trọng, nhất định phải an bài tinh nhuệ nhìn chằm chằm. Một khi có gió thổi cỏ lay, lập tức phái người truyền tin cho triều đình.
Trác Bố Y ừ một tiếng, hỏi:
- Còn gì nữa không?
Phương Giải nói:
- Chuyện thứ hai, hôm nay lúc chúng ta tới, ta nhìn thấy quận binh và dân dũng đã rút đi. Những người này tuy không phải là chiến binh được huấn luyện bài bản, nhưng đã chống cự với phản quân hai năm, không thiếu hạng người dũng mãnh. Phái người đi tìm hiểu rồi mời vài người am hiểu tới đây. Chúng ta muốn hiểu rõ phản quân, thì phái người qua sông tra xét là một cách. Một cách khác là hỏi thăm tin tức từ miệng bọn họ. Tuy nhiên xem ra bọn họ có mâu thuẫn với Tả Tiền Vệ, cho nên lúc mời tới nên khách khí chút.
- Đã hiểu.
- Chuyện thứ ba.
Phương Giải nhìn những người ở đây, nói:
- Qua giờ Tý, ta tính toán cùng mấy người qua sông.
- Chẳng phải huynh nói tối nay không qua sông sao?
Trầm Khuynh Phiến kinh ngạc hỏi.
Nàng một mực ở bên cạnh Phương Giải. Lúc Phương Giải và Trần Bàn Sơn nói chuyện, nàng cũng nghe thấy.
- Muội cũng biết ta xuất thân từ cái gì rồi đấy. Thám báo đi ra ngoài tra xét tình báo, chọn ngày, chọn đường, giả dạng người nào, mục tiêu là ai, sẽ không tiết lộ ra ngoài, cho dù là chủ tướng cũng không nói cho biết. Bình thường chủ tướng an bài thám báo đi ra ngoài, sẽ không quy định thời gian và cách làm việc. Đây là sự tự do của thám báo, cũng là thủ đoạn cần thiết để sinh tồn.
- Nhất là tới địa bàn của kẻ địch để tra xét, thám báo sẽ không để lộ hành tung cho bất kỳ ai. Công việc của bọn họ vốn là nhảy trên mũi đao. Bản thân không quý trọng mạng sống của mình, thì người khác càng không quý trọng.
- Ngươi muốn đích thân đi?
Trác Bố Y hỏi.
- Nhất định phải tự mình đi.
Phương Giải nói:
- Chuyện này không cần phải bàn bạc, cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì. Lúc ở Phan Cố, ta ra ngoài đi tìm mã tặc cũng không thiếu nguy hiểm. Phan Cố có tám trăm biên quân, chỉ có mười mấy thám báo, mỗi lần ra ngoài đều là hai người một tổ. Mã tặc chỉ hung hãn hơn chứ không kém hơn phản quân, cho nên mọi người chớ lo lắng. Ta của bây giờ chẳng lẽ còn kém hơn ta ở Phan Cố sao?
- Dẫn theo ai?
Trác Bố Y hỏi.
- Đại Khuyển, Tiểu Yêu, Khuynh Phiến.
Phương Giải cười nói:
- Vậy là đủ rồi.
- Ta lại an bài thêm một đội phi ngư bào để tiếp ứng.
- Trác Bố Y nói.
Phương Giải gật đầu:
- Cũng tốt.
…
…
Phương Giải thay một bộ quần áo, Triều Lộ đao buộc chặt sau lưng. Mộc Tiểu Yêu tiến lên sửa sang lại giúp hắn, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vội vã qua sông, có phải còn có chuyện khác?
Phương Giải cười cười:
- Biết ngay là không giấu được các muội mà.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Hiện tại thoạt nhìn như chúng ta khá an toàn, nhưng ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Mọi người còn không nhìn ra cách bố trí binh lực của Tả Tiền Vệ sao? La Diệu đã phong kín tất cả các con đường. Nếu chúng ta muốn trở về Trường An, thì không thể đi theo hướng Hoàng Dương Đạo được. Nếu chẳng may có chuyện gì, chúng ta chỉ có thể rời đi từ địa bàn của phản quân mà thôi.
- Như vậy chẳng phải nguy hiểm hơn sao?
- Sẽ không.
Phương Giải cười cười:
- Trở lại triều đình mới nguy hiểm. Còn đi sâu vào trong lại không nguy hiểm.
- Đi sâu vào trong?
Đại Khuyển khó hiểu, kinh ngạc hỏi:
- Trở lại Trường An sao lại nguy hiểm hơn đi sâu vào trong?
- Bất kể là Tả Tiền Vệ hay là phản quân, đều bố trí trọng binh ở những con đường tới Trường An. Chúng ta không nhất định phải trở lại Trường An. Ngay từ lúc đầu ta đã quyết định, khi tới Hoàng Dương Đạo, nếu La Diệu không bình định phản quân, thì chúng ta lập tức rời đi, đi sâu vào địa bàn của phản quân, trở lại núi Lang Nhũ. Binh lính của Húc Quận Vương con chưa bị tổn thất nhiều, nơi đó tự do hơn, không phải mang theo những chuyện vụn vặt phiền lòng.
- Thật không hiểu mục đích của huynh.
Trầm Khuynh Phiến thấp giọng nói:
- Nhưng huynh đi đâu thì bọn muội đi đó là được.
Phương Giải cười cười:
- Ta sẽ phái Kỳ Lân dẫn theo mười người Cấp Sự Doanh tới nơi đó trước để tiếp ứng. Giờ chúng ta không thể tin tưởng một ai. Trác tiên sinh là một người tốt, nhưng bên cạnh ông ta đều là người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Tâm tư của La Diệu còn sâu hơn cả biển, ta chưa bao giờ tin y tới Hoàng Dương Đạo chỉ đơn giản là bình định. Cho nên thoát thân sớm vẫn là tốt nhất. Đương nhiên, nếu như có thể lừa La Diệu mang theo cả Sơn Tự Doanh, thì càng tốt…
Hắn ngẫm nghĩ một lát, nói thêm:
- Mang theo giấy bút, ta muốn vẽ lại địa hình bờ bên kia.
Mộc Tiểu Yêu vỗ vào túi da hươu:
- Đã trong này rồi.
Phương Giải cươi cười:
- Chúng ta đi thôi.
…
…
La Diệu quét mắt nhìn các tướng quân thủ hạ, ánh mắt lạnh lùng.
- Ngày mai phái người thúc giục Dương Ngạn Nghiệp giao lương thực, trước giao một tháng, sau giao ba tháng. Hoàng Dương Đạo vốn không giàu có, muốn đủ lương thảo cho bốn mươi vạn quân là rất khó.
- Lại an bài thêm người gây ra mâu thuẫn giữa dân dũng và quận binh Hoàng Dương Đạo.
Y khoát tay nói:
- Nếu Dương Ngạn Nghiệp không giao nhà kho Hân Khẩu, vậy thì chúng ta chỉ có thể tự mình đi lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT