Bố trí của Phương Giải không phát ra tác dụng, bởi vì Diệp Cận Nam căn bản không có ý tranh giành ngọn đồi với hắn. Đầu tiên phái kỵ binh ra vẻ đoạt cờ, Diệp Cận Nam làm như không thấy. Sau đó lệnh cho kỵ binh dùng chiến thuật quấy rầy làm châm tộc độ của Diệp Cận Nam, Diệp Cận Nam dùng gậy ông đập lưng ông, phái kỵ binh theo đuôi kỵ binh của Phương Giải. Cuối cùng trận chiến quấy rầy này, thành trò mèo vờn chuột giữa kỵ binh và kỵ binh.

Khi Phương Giải biết được điều này, hắn không nhịn được bật cười. Đấu với một vị tướng quân bách chiến bách thắng đã có kinh nghiệm mười mấy năm quả nhiên không dễ gì chiếm được tiện nghi. Chính hắn cũng không thể không thừa nhận, mấy thủ đoạn nhỏ lúc trước chưa chắc dùng được. Diệp Cận Nam chỉ dùng thái độ bất biến ứng vạn biến, đã cơ hồ phá vỡ mọi bố trí của hắn.

Cho nên tới hiện tại, dường như chỉ còn giải quyết bằng đối đầu trực tiếp.

Trong mắt những người xem cuộc chiến, Phương Giải đã rơi vào thế hạ phong rồi. Hắn đặt ra con đường, nhưng Diệp Cận Nam không đi lên. Mà hắn thì lại không thể không đi lên con đường mà Diệp Cận Nam đặt ra. Tuy kết quả của nó đúng như mong muốn của Phương Giải. Hắn chiếm cứ ngọn đồi, bố trí phòng ngự, mà Diệp Cận Nam thì suất quân tấn công. Nhưng cảm giác bị người ta nhường cho này, thật không thoải mái.

Tuy kết quả giống như, nhưng cảm giác do mình tranh được khác với cảm giác bị người khác cho.

Dẫn theo binh lính xông lên ngọn đồi, Phương Giải nhìn hoàn cảnh xung quanh, tính toán lại kế hoạch.

Địa hình nơi này không phải là địa hình một người trông, vạn người không qua được. Tuy ngọn đồi ở trước mặt, nhưng nếu đây không phải là so tài mà là chiến trường, thì Diệp Cận Nam hoàn toàn không cần phải cường công, có thể đi vòng qua.

Tới lúc giáp mặt nhau, biểu hiện tự tin của Diệp Cận Nam tạo áp lực rất lớn lên Phương Giải.

Người khác chủ động nhường ưu thế cho mình, chứng minh Diệp Cận Nam có tự tin để phá được ngọn đồi này. Tuy binh lực song phương ngang bằng, nhưng hiển nhiên Diệp Cận Nam không cảm thấy mình bị rơi vào hoàn cảnh xấu.

- Cung tiễn thủ không cần tiến về phía trước!

Nhìn cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh tự động đi về phía đầu, Phương Giải lớn tiếng ngăn cản bọn họ bày trận:

- Tất cả lùi ra đằng sau ngọn đồi, thuẫn bài thủ và trường sóc thủ bày trận ở phía trước. Tất cả cung tiễn thủ đều đứng ở đằng sau, nghe hiệu lệnh của ta mới được bắn tên!

Bố trí như vậy khiến binh lính rất kinh ngạc. Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cung tiễn thủ phải dàn trận ở đầu, bắn tên ngăn cản tấn công. Đợi cho kẻ thù vọt tới gần mới nhanh chóng lùi về đằng sau, thay đổi trận hình. Nhưng Phương Giải lại ra lệnh cho cung tiễn thủ lui ra đằng sau ngọn đồi. Cứ như vậy cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh sẽ không ngắm bắn được. Dưới tình huống đó, bọn họ chỉ có thể bắn theo lệnh của quan chỉ huy mà thôi. Quan chỉ huy chỉ về hướng nào thì bọn họ bắn về hướng đó.

Làm như vậy chẳng phải là sẽ làm giảm uy lực của cung tiễn thủ sao?

Trần Bàn Sơn thấy binh lính chần chừ, liền lớn tiếng hạ lệnh cho binh lính làm theo lệnh của tướng quân. Y rất tôn kính Phương Giải, không chỉ vì Phương Giải ban cho hắn chức Đô úy Lục Phẩm, mà còn vì Phương Giải coi trọng y. Y đã nhập ngũ nhiều năm, nên hiểu được vì sao Phương Giải làm như vậy.

Tuy đã chiếm cứ ngọn đồi, nhưng một ngọn đồi có dốc thấp như vậy, đối với bên tấn công, việc chạy lên cũng không khó khăn cho lắm, tốc độ không bị ảnh hưởng quá lớn. Ở khoảng cách như vậy, cung tiễn thủ đứng trước ngọn đồi hay đứng sau ngọn đồi ngắm bắn không khác nhau là mấy. Quan trọng nhất là, Phương Giải biết Diệp Cận Nam mang theo rất nhiều thuẫn thủ. Cho nên có thể dự liệu được phương thức tấn công của Diệp Cận Nam. Khi đối phương kết thuẫn trận xông về phía trước, cung tiễn thủ không uy hiếp đươc nhiều lắm.

Có đội thuẫn thủ bảo vệ, thật giống như một cỗ xe tăng lớn nghiền về phía trước. Tác dụng của cung tiễn thủ trở nên cực kỳ nhỏ bé. Còn không bằng lùi ra đằng sau giữ thể lực. Đợi khi phòng tuyến không chịu đựng được thì sẽ sử dụng như một đội dự bị.

Sau khi bày trận, Phương Giải quay đầu chỉ bảo Trần Bàn Sơn:

- Đi, sai người chặt trúc. Cam đoan dài một trượng trở lên, càng nhiều càng tốt.

Trần Bàn Sơn ngẩn ra, không rõ dụng ý này của Phương Giải. Nhưng vẫn nghe theo, dẫn theo một đội đi về phía rừng trúc ở đằng sau ngọn đồi.

Sơn Tự Doanh bày trận được nửa canh giờ, thì binh mã của Diệp Cận Nam mới chậm rãi đi tới.

Nhìn trận hình trên ngọn đồi, Diệp Cận Nam thả Thiên Lý Nhãn xuống, không nhịn được cười:

- Ngay từ đầu đã buông tha dùng cung tiễn thủ ngăn cản ta tấn công rồi. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được ý định của ta?

- Thuẫn thủ, kết trận.

Y lớn tiếng ra lệnh, tiếng kèn lập tức vang lên ồ ồ.

Sáu người xếp thành một hàng ngang, dựng thẳng khiên lớn trước mặt, chỉ chừa một khe hở để quan sát. Ở giữa thuẫn thủ là trường thương binh, lúc này bọn họ cầm trong tay là gậy gỗ.

Hai thuẫn trận thành hình, mỗi đội năm trăm người. Diệp Cận Nam để lại hai trăm tinh nhuệ làm đội dự bị, sau đó hạ lệnh hai đội cự thuẫn tạo thành một con bọ cánh cứng khổng lồ xông lên ngọn đồi.

Cách ngọn đồi một dặm, La Diệu giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía bên kia.

- Cận Nam dụng binh vẫn ổn định như vậy. Ngọn đồi thấp, dốc không cao, rất thích hợp cho thuẫn trận đi về ép về phía trước. Lúc này cung tiễn thủ của bên phòng ngự sẽ không phát huy được tác dụng. Mà đây là so tài, không cho phép gây tổn thương tính mạng, cho nên Phương Giải không thể dùng cây để lăn xuống hay là dùng nỏ xe bắn. Vì vậy mà phương pháp xử lý với thuẫn trận trở nên ít đi.

Y khẽ cười nói:

- Cả hai ngươi đều buông tha sử dụng kỵ binh. So đấu như vậy mà để kỵ binh gia nhập thì đúng là không có ý nghĩa. Một đội kỵ binh trăm người dùng hết tốc độ, hoàn toàn có thể phá vỡ phòng tuyến của một nghìn kỵ binh. Điều ta cảm thấy hứng thú, chính là một trăm năm mươi người kia của Phương Giải đang ở đâu.

Chiêm Diệu đứng bên cạnh y trầm mặc một lúc, bỗng nhiền nhìn về phía rừng trúc đằng sau ngọn đồi.

Văn Tiểu Đao liếc nhìn Chiêm Diệu một cái, như có điều suy nghĩ.





Bên trong thành Ung Châu.

Trong thanh lâu.

La Văn biết mình đã không còn đường khác để đi rồi, y cầm viên thuốc mà Thích Nguyên lưu lại lên, nhìn nhìn, sau đó lắc đầu cười khổ. Đã uống viên thứ nhất, uống viên thứ hai có cần phải đắn đo không? Y bỏ viên thuốc màu xanh biếc vào vào miệng, sau đố uống một chén trà cho nó trôi xuống.

Không giống khi uống viên thuốc đầu tiên, đau bụng như có lửa ở bên trong, viên thuốc này vừa uống vào liền có cảm giác mát mẻ trong bụng. Sự mát mẻ này khiến hắn rất thoải mái. Sự khô nóng và đau đớn trong bụng nhanh chóng giảm đi không ít. Điều này làm cho y thở phào một cái, trong lòng cũng buông lỏng.

Nhưng một lát sau, cảm giác đau đớn vừa bị đè xuống lại trỗi dậy. Lần này đau đớn còn kịch liệt hơn lần trước rất nhiều. Trong nháy mắt cả cơ thể y đều co giật. Y ôm bụng quay cuồng trên giường, mồ hôi ướt đẫm cả áo.

Một giây sau, La Văn không chịu đưng được mà ngất đi.

Lúc y tỉnh lại, cảm thấy trên trán có chút lạnh lẽo. Y gian nan mở mắt ra, phát hiện người ngồi trước giường là người quen.

- Trọng Bá…sao lão lại ở đây?

Trọng Bá thấy y tỉnh, vội vàng dìu y ngồi dậy:

- Thiếu gia…ngài không nên lừa ta, lại càng không nên nghe lời tăng nhân kia nói…những thứ của Phật tông, sao có thể dễ dàng đụng vào.

Lúc nói lời này, La Văn cảm nhận được sự đau khổ của Trọng Bá.

- Là ta tự nguyện…

La Văn khó khăn nở nụ cười:

- Làm người dù sao cũng phải liều một lần vì bản thân.

- Thiếu gia thật hồ đồ.

Hai mắt Trọng Bá đỏ bừng, ánh mắt rất phức tạp. Có đau khổ, tức giận, có tiếc hận, còn có lo lắng.

- Nếu để Đại tướng quân biết, thiếu gia làm sao gánh nổi.

- Cùng lắm là chết mà thôi.

La Văn cười tự giễu:

- Ngoại trừ đánh chết ta ra, y cũng không có bản lĩnh gì. Y vốn không có ý định giao tất cả cho ta, chắc từ lâu đã muốn đánh chết ta rồi. Đánh chết ta, y có thể danh chính ngôn thuận giao tất cả cho người ngoài.

Nghe thấy câu này, Trọng Bá biến sắc:

- Cớ gì thiếu gia nói ra lời ấy? Tuy Đại tướng quân nghiêm khắc, thì dù sao cũng là phụ thân của ngài.

- Phì!

La Văn nhổ một cái:

- Hiện tại ta đang hoài nghi, liệu ta có phải là con của y không.

- Thiếu gia!

Sắc mặt của Trọng Bá càng thêm khó nhìn. Ông ta nhìn La Văn, vội vàng nói:

- Sao thiếu gia lại nghĩ như vậy? Từ bé đến lớn ta đều ở bên cạnh thiếu gia, chẳng lẽ ngay cả ta mà thiếu gia cũng không tin?

- Ta tin lão.

La Văn cười miễn cưỡng:

- Toàn bộ trong phủ, ta chỉ tin mình lão. Trọng Bá…có chuyện ta muốn hỏi lão, lão nhất định phải nói thật cho ta biết. Việc này quan hệ tới tương lai của ta. Nếu lão gạt ta, ta sẽ không tha thứ cho lão.

- Thiếu gia hỏi đi.

- Có…có phải cha ta có đứa con khác hay không?

- Cái gì?

Trọng Bá biến sắc, không nhịn được kinh hô một tiếng. Nhưng rất nhanh ông ta lắc đầu:

- Thiếu gia là con trai độc nhất của Đại tướng quân, là đứa con duy nhất của Đại tướng quân.

- Ta không tin!

La Văn giãy dụa vươn tay nắm lấy áo của Trọng Bá:

- Năm đó phụ thân của ta bắt không ít Vu Sư, rốt cuộc để làm cái gì? Trọng Bá, lão đã di theo phụ thân của ta từ lâu, từ lúc trẻ đã đi theo phụ thân ta rồi. Ta biết phụ thân tin tưởng lão, cho nên có rất nhiều việc đều nói cho lão biết! Hiện tại lão nhất định phải nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc phụ thân để những Vu Sư kia làm cái gì?

- Thiếu gia chớ suy nghĩ linh tinh! Chỉ là Đại tướng quân…chỉ là Đại tướng quân có chút tò mò với vu thuật của đám Vu Sư kia mà thôi.

- Lão gạt ta…mẹ của ta cũng là Vu Sư phải không? Bà ấy từng có tư tình với Bác Xích phải không? Cho nên bà ấy mới có thể để cho ta lên núi Thương Mang đi tìm Bác Xích! Cho nên bà ấy mới có thể giúp ta gạt phụ thân. Hai mươi năm nay dung nhan của bà ấy không thay đổi, bởi vì bà ấy cũng học vu thuật!

Trọng Bá chấn động, suýt nữa đứng bật dậy:

- Tăng nhân kia…y đã nói gì với thiếu gia vậy….thật đáng giận, thật đáng giận.

- Trọng Bá.

La Văn kéo tay của ông ta, vội vàng nói:

- Thích Nguyên Thiên Tôn nói, phụ thân định giao hết gia nghiệp cho một người ngoài mà không phải là ta, có thật vậy không? Tới hiện tại rồi, chẳng lẽ lão còn muốn lừa gạt ta sao? Ta van cầu lão, lão biết cái gì thì nói cho ta đi. Ta không muốn trở bị che mắt! Ta đã chịu quá đủ rồi, ta van cầu lão, nói cho ta biết được không?

- Thiếu gia…ngài phải tin Đại tướng quân không có thành kiến gì với ngài.

Trọng Bá khàn khàn nói, trong chớp mắt như già đi mười tuổi. Thân hình lay động, khí lực như bị rút hết vậy.

- Năm đó…phu nhân…quả thực phu nhân làm một số chuyện sai, nhưng Đại tướng quân không truy cứu cái gì.

Ông ta nhìn La Văn, trong mắt đầy sự đau lòng:

- Đúng vậy, phu nhân đã học vu thuật, cho nên mới có thể giữ được dung nhan hai mươi năm không già. Năm đó để lấy lòng phu nhân, Bác Xích đã khổ tâm nghiên cứu vu thuật thật lâu…năm đó bởi vì chuyện của đại thiếu gia nên giữa phu nhân và Đại tướng quân có sự ngăn cách, hai người rất ít khi gặp nhau. Nhưng Đại tướng quân đau lòng phu nhân, hay sai người tìm những thứ kỳ lạ để phu nhân vui vẻ. Đại tướng quân biết Bác Xích có thể sử dụng sài lang, hổ báo, chim bay, độc trùng, vì thế mới phái Bác Xích tới bên cạnh phu nhân, muốn cho phu nhân cao hứng. AI ngờ tên Bác Xích kia là một kẻ súc sinh, nổi lên tâm tư xấu xa với phu nhân…

- Về sau Đại tướng quân mơ hồ phát hiện, vì thế tự tay đánh nát tâm mạch của Bác Xích. Nhưng Bác Xích đã có chuẩn bị từ trước, gieo trùng cổ bảo vệ mạng sống. Đại tướng quân tưởng rằng y chết rồi, liền phái người ném y ra khỏi thành. Phu nhân biết Bác Xích sẽ không chết, âm thầm phái người cứu Bác Xích đưa tới núi Thương Mang…

Sắc mặt của La Văn trắng bệch, run rẩy nói:

- Thích Nguyên…không lừa ta…

Y trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu mạnh.

- Trọng Bá…lão nói cho ta biết, rốt cuộc…ta là con của ai?

- Thiếu gia…

Da mặt của Trọng Bá giật giật một hồi lâu mới gằn từng tiếng nói:

- Đương nhiên…đương nhiên là con của phu nhân và Đại tướng quân…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play