Đội ngũ khâm sai đi ở giữa, trước sau đều là binh linh Tả Tiền Vệ. Phương Giải vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, càng nhìn trong lòng càng không bình tĩnh. Đại Tùy thiếu chiến mã, bên trong các vệ binh chỉ có số ít kỵ binh. Nhưng lần này La Diệu mang tới huyện An Lai bốn nghìn người, thuần túy là kỵ binh. Thậm chí có năm trăm trọng giáp kỵ binh.

Chiến lực của trọng giáp kỵ binh rất kinh người. Giá trị chế tạo cũng rất kinh người. Yêu cầu kỵ sĩ và chiến mã đều rất cao. Chiến mã cần chịu được tải trọng trên hai trăm năm mươi cân mà vẫn chạy được tốt. Bởi vì kỵ binh hạng nặng đều là những người cao lớn, thể trọng không thấp hơn một trăm năm mươi cân. Cộng thêm áo giáp, hoành đao cho kỵ sĩ và áo giáp cho ngựa chiến. Tổng cộng không ít hơn hai trăm năm mươi cân.

Phương Giải xuất thân từ biên quân. Hắn biết binh linh tinh nhuệ nhất không phải là chiến binh, mà là biên quân. Tuy chiến binh được xưng là quân đội có lực chiến đấu cao nhất của Đại Tùy. Nhưng phần lớn đã trải qua hai mươi năm không đi lên chiến trường. Đám binh lính diệt Thương Quốc lúc trước đã thay đổi sang lứa khác. Cho dù ngày bình thường có huấn luyện khắc khổ tới mấy. Nhưng nếu không trải qua lịch lãm, vậy thì sẽ thiếu đi sát ý.

Biên quân thì khác. Biên quân chẳng những phải phòng thủ, còn phải chịu trách nhiệm tiêu diệt những đám mã tặc ở biên cảnh. Cơ hồ hàng năm đều trải qua những trận chiến lớn nhỏ. Hoành đao dù sắc bén hơn nữa mà không nhuộm máu, thì không coi là vũ khí giết người.

Chính vì Phương Giải xuất thân từ biên quân, cho nên hắn có thể phân biệt được một đội quân có sức chiến đấu hay không. Đội kỵ binh này của La Diệu, liếc mắt có thể nhìn ra được bọn họ đầy kinh nghiệm chiến trận. Đội ngũ đi phía trước một mực duy trì sự đề phòng cao độ. Đội hình không một chút tán loạn.

Cẩn thận quan sát, có thể phân biệt được từng tiểu đội một. Cho dù bị tập kích bất ngờ, cũng có thể làm ra phản ứng nhanh chóng.

Mà điều khiến cho Phương Giải nhìn chăm chú, chính là năm trăm trọng giáp kỵ binh kia. Phương Giải ở Phan Cố ba năm, chỉ nghe nói Hữu Kiêu Vệ của Lý Viễn Sơn có một đội trọng giáp. Nhưng chưa từng thấy qua. Trong Hoàng thành đế đô cũng có một đội trọng giáp. Phương Giải đã từng thấy qua. Nhưng đội trọng giáp đó tuy nhìn rất hùng tráng uy vũ, nhưng chắc chắn chưa từng giết người. Trọng giáp trong cung Thái Cực có lẽ chỉ là để trưng bày. Nếu thực sự kéo tới chiến trường biên cương, chưa chắc phát huy được uy lực.

Cho nên lần này mới là lần Phương Giải chân chính nhìn thấy trọng giáp kỵ binh có thể ra trận giết địch. Chẳng những thị giác bị rung động, Phương Giải cũng rất hứng thú với khí phách hiên ngang, kiêu ngạo, tự hào trên người những binh lính đó.

Trong giáp kỵ binh, khi đi lên chiến trường, liền giống như một cỗ tăng thiết giáp. Một khi đội hình xuất kích tấn công, cơ hồ không có một đội ngũ nào có thể phòng ngự được.

Tả Tiền Vệ dưới trướng của La Diệu, không chỉ về số lượng đông nhất trong mười sáu vệ, mà ở chiến lực tuyệt đối cũng đứng hàng đầu. Thiên Tử Lục Quân được xưng là những đội quân mạnh nhất. Nhưng nếu thực sự quyết đấu sinh tử, Thiên Tử Lục Quân chưa hẳn chiếm được ưu thế.

Khó trách Hoàng Đế e dè La Diệu như vậy!

Phương Giải thầm thở dài. Có một vị Đại tướng quân như vậy, có một đội quân như vậy. Đổi thành bất kỳ ai, Hoàng Đế cũng sẽ lo lắng.

Nhưng hiện tại triều đình căn bản không làm được gì La Diệu. Trước kia không phải là Binh Bộ không nghĩ tới việc điều La Diệu khỏi Tây Nam. Nhưng nếu trong tình huống không có chiến tranh mà điều động chiến binh một vệ, hiển nhiên sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Đợi khi triều đình phát hiện binh lực của Tả Tiền Vệ đã đạt tới con số kinh người, thì muốn điều động cũng đã khó. Ai cũng không dám cam đoan, một khi điều động liệu có chọc giận La Diệu hay không. Hay là bức vị Đại tướng quân đi lên con đường đối lập với triều đình.

Mà một khi La Diệu tạo phản, nguy hại còn hơn xa Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc rất nhiều.

Đại quân đi về phía trước, trong đầu Phương Giải không ngừng suy nghĩ những khó khăn trong hành trình tới Ung Châu lần này. Với biểu hiện trước mắt của La Diệu, Phương Giải không chút nghi ngờ rằng, vị Đại tướng quân miệng nói lời trung thành này, bất kỳ lúc nào cũng có thể phất phản kỳ lên.

Hiện tại Phương Giải đang mong trong thời gian mình ở Ung Châu, La Diệu thành thật một chút.

Nếu La Diệu làm phản, thì mình chỉ có ba con đường để đi.

Thứ nhất, thần phục La Diệu, đi theo y tạo phản, mới có thể sống. Nhưng cho dù Phương Giải rung động với thực lực của La Diệu, lại không cho rằng y sẽ thành công. Dù sao thực lực trong tay Hoàng Đế vẫn lớn hơn La Diệu rất nhiều. Dùng một góc chiến với cả nước, phần thắng không lớn. Thứ hai, lập tức trốn về Trường An, nếu như có thể được. Thứ ba, nửa đường trốn về thì bị người của La Diệu bắt được rồi giết.

Tuy nhiên, điều khiến Phương Giải an tâm, là La Diệu chưa có dấu hiệu gì sẽ phản. La Diệu giả vờ như không biết việc Tây Bắc thảm bại. Bởi vậy có thể thấy được chuyện này chưa đủ để tạo thành cơ hội cho y. Bằng không, y sẽ không giả bộ như không biết, mà sẽ lợi dụng.

Phương Giải đang suy nghĩ tới vấn đề này. Mà trong một cỗ xe ngựa khác, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu vẫn đang rối rắm, liệu La Diệu có phải là người năm đó hay không.

Mộc Tiểu Yêu day day huyệt thái dương, cẩn thận nhớ lại chuyện mười bảy năm trước, lúc người đó tới sơn môn.

- Nếu trong chúng ta có một người khẳng định biết được thân phận của người kia…thì ai khả năng nhất?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Mộc Tiểu Yêu chỉ vào mình, đáp:

- Ta và Đại Khuyển.

Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng nói:

- Nhưng sư tỷ cũng không thể xác định thân phận của người kia. Cho nên…hiện tại Đại Khuyển chính là người có khả năng biết thân phận của y nhất.

- Đại Khuyển…

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc, chợt nhớ điều gì đó:

- Những năm gần đây tuy Đại Khuyển sống lôi thôi cẩu thả, nhưng vẫn duy trì một thói quen đặc biệt…mặc dù đói meo y cũng không động thủ nấu cơm. Mặc dù quần áo của y đã bẩn không nhìn ra được màu sắc, nhưng y cũng không động tay giặt quần áo. Mỗi lần ta nói tới chuyện này, y đều đáp lại rằng, quân tử phải tránh xa đầu bếp gì gì đó. Nhưng y đâu giống một quân tử?

- Quân tử…

Trầm Khuynh Phiến thì thào lặp lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Đây là bệnh chung của nhà giàu. Luôn cảm thấy việc nấu cơm giặt giũ là một việc thô bỉ. Nếu Đại Khuyển xuất thân từ danh môn, không có gì lạ khi có thói quen đó.

- Còn nữa…

Mộc Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến:

- Đại Khuyển nói rằng tên của y là do người kia lấy. Điều này chứng minh rằng Đại Khuyển đã biết người kia trước cả chúng ta. Phương Giải hỏi qua Đại Khuyển, có phải thân nhân của y bị người kia uy hiếp gì không. Đại Khuyển nói rằng y còn có một em trai…Đại Khuyển còn nói, tu vị của em trai y hơn xa y. Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước người kia không phái em trai y bảo vệ Phương Giải, mà lại là y?

- Vì để cho em trai của mình sống sót, Đại Khuyển chắc đã có giao kèo gì với người đó!

Hai mắt Trầm Khuynh Phiến sáng lên.

- Không tốt rồi…

Nàng hơi biến sắc:

- Trước kia Đại Khuyển ở bên cạnh Phương Giải, tận tâm tận lực làm việc, cho nên Phương Giải cực kỳ tin tưởng y. Nhưng nếu Đại Khuyển thực sự có giao kèo gì với người kia, mà người kia chính là La Diệu…như vậy Đại Khuyển lúc này chưa chắc đã như Đại Khuyển lúc trước! Phương Giải để Đại Khuyển và Kỳ Lân dẫn theo người âm thầm phối hợp tác chiến. Đó là một sơ hở nhất định phải nhắc nhở Phương Giải.

- Sẽ không đâu…

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Đại Khuyển chắc chắn sẽ không làm việc gì xin lỗi Phương Giải. Nếu y có ý đồ xấu, thì lúc sinh nhật mười lăm tuổi của Phương Giải, y đã không cùng ta đốt những thứ đó đi rồi.

- Lúc đó đang ở Phan Cố, mà giờ đang ở Ung Châu.

Trầm Khuynh Phiến lệnh cho xe ngưa dừng lại, nàng vén mành lên, nhảy xuống xe ngựa:

- Dù chỉ là một chút nghi ngờ, cũng phải đề phòng.





Huyện An Lai.

Trong một quán cơm nhỏ bình thường, Đại Khuyển và Truy Thương ngồi đối diện nhau. Trên mặt bàn để đầy đồ ăn. Truy Thương đứng dậy rót cho Đại Khuyển một chén rượu, sau đó nâng chén rượu của mình lên, trịnh trọng nói:

- Đại ca, mười mấy năm qua đệ thua thiệt huynh nhiều lắm. Chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội trả hết nợ cho huynh. Chén rượu này đệ mời huynh…huynh đệ chúng ta đã mười bảy năm không gặp nhau…Tóc huynh cũng đã bạc rồi.

Đại Khuyển cười cười, uống cạn chén rượu.

- Có chuyện ta phải nói với đệ. Sau đó chúng ta lại phải chia tay.

Đại Khuyển đặt chén rượu xuống, nhìn ra bên ngoài:

- Đệ không lo lắng bị người ta nhận ra à?

- Người nhận ra đệ đều bị La Diệu giết hết rồi, lo gì?

Truy Thương mỉm cười trả lời.

- Ừ…điều ta muốn nói có liên quan tới việc người của đệ bị La Diệu giết sạch.

Truy Thương thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đại Khuyển, cũng ngồi thẳng người dậy.

- Đệ đừng đánh chủ ý lên người Phương Giải nữa. Hắn chính là khâm sai mà triều đình phái tới Ung Châu. Nói thật, tuy trong lòng ta vẫn lo lắng tới đệ, nhưng ta vốn không có ý gặp lại đệ. Ta sợ gặp lại đệ sẽ mang theo mầm tai vạ tới cho đệ. Nhưng đệ muốn ám sát khâm sai, vậy thì ta phải tới tìm đệ nói chuyện.

Đại Khuyển dừng một chút, tiếp tục nói:

- Vị khâm sai này, chính là người mà ta đã bảo vệ nhiều năm qua.

- Sao đại ca đối xử với hắn tốt như vậy?

Truy Thương có chút kinh ngạc. Trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu nói:

- Nếu đại ca đã lên tiếng, đệ tất nhiên sẽ không gây phiền toái cho hắn. Giết khâm sai chỉ là ý tưởng nhất thời mà thôi, chỉ là cảm thấy có thể lợi dụng được người này. Tuy nhiên…đại ca vì hắn mà lãng phí mười mấy năm. Đại ca không hận hắn sao?

- Ngay từ đầu có hận. Nhưng con người vốn là động vật kỳ quái…ở chung với nhau một thời gian lâu, ta không còn hận hắn nữa.

Truy Thương ừ một tiếng:

- Đệ vốn kinh ngạc, vì sao huynh đột nhiên trở về.

Đại Khuyển cười cười, nhìn khuôn mặt của Truy Thương, cảm khái nói:

- Từ biệt mười bảy năm, lúc chia tay, đệ mới chỉ là một thanh niên choai choai. Thậm chí không dám đi một mình vào ban đêm. Sau mười mấy năm, đã trở thành một nam nhân tháo vát rồi.

- Huynh không ở bên cạnh đệ mười mấy năm, nên đệ phải học cách tự lập.

Truy Thương lại rót đầy rượu cho Đại Khuyển:

- Đại ca, nếu không…nếu không chúng ta không xa nhau nữa, huynh ở lại giúp đệ được không? Đệ truyền giáo ở Bình Thương Đạo đã mười mấy năm. Hiện tại tín đồ đã có mấy chục vạn. Nếu đệ muốn khởi sự cũng không phải việc khó gì. Mặc dù thất bại, dựa vào của cải tích lũy được mười mấy năm qua, huynh đệ chúng ta vẫn có thể sống yên ổn. Huynh không cần phải sống cuộc sống mạo hiểm, phiêu bạt khắp nơi nữa.

- Ta đang định nói tới chuyện này đây.

Đại Khuyển nhìn rượu trong chén, trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Đệ vẫn chưa thể buông xuống được à?

Truy Thương ngẩn ra, hỏi lại:

- Đại ca đã buông xuống rồi?

Đại Khuyển gật đầu:

- Nhiều năm như vậy, đã sớm buông xuống.

- Đệ không bỏ xuống được, cũng chưa từng nghĩ tới buông xuống.

Đại Khuyển nhíu mày:

- Đã hai mươi mấy năm rồi. Cho dù mấy năm nay đệ một mực âm thầm truyền giáo, nhưng chẳng lẽ đệ cho rằng dựa vào đám ngu dân này có thể làm nên chuyện? La Diệu nắm giữ Tây Nam hai mươi năm, thâm căn cố đế. Hoàng Đế Đại Tùy cũng không phải là một kẻ ngu ngốc vô đạo. Dân chúng chắc chắn sẽ không phản y. Nếu trong tay đệ có mấy chục vạn quân đội, ta sẽ không ngăn cản đệ. Nhưng đó không phải là quân đội, chỉ là một đám nông phu tay không tấc sắc mà thôi! Đệ thực sự nghĩ rằng, bọn họ có thể giúp đệ thực hiện giấc mộng sao?

Truy Thương uống cạn chén rượu, mới đáp:

- Đại ca, kỳ thực thấy huynh đã buông xuống, đệ vui cho huynh. Đệ vác gánh nặng đó trên vai, nhiều khi nặng tới đệ không thở nổi. Nhưng huynh đã buông xuống, đệ càng không thể buông. Nếu chúng ta buông, vậy thì chúng ta coi như mất nó. Chỉ cần đệ còn sống, đệ sẽ không buông…Chuyện gì đệ cũng có thể nghe lời đại ca. Nhưng chuyện này…không được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play