Hai mươi tháng ba, đã qua một tháng từ khi Di Thân Vương tạo phản. Trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng xử trảm một đám tù phạm ở chợ bán đồ ăn. Lúc thì hơn nghìn người, lúc thì chỉ vài trăm người. Khi Phương Giải nhận được ý chỉ tới Ung Châu Tây Nam, Phương Giải tính giản lược qua, hơn một tháng này, Hoàng Đế đã chém ít nhất ba vạn đầu người.
Lần đi Ung Châu, Phương Giải lấy thân phận là khâm sai. Cho nên có không ít nhân viên đi theo. Trừ những người bên cạnh hắn ra, La Úy Nhiên còn điều thêm năm mươi phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử. Mộc Tiểu Yêu dùng thân phận Thiên Hộ thống lĩnh những người này. Ngoài ra, còn có vài vị quan viên Lễ Bộ đi theo.
Phương Giải nhờ Đại Khuyển và Kỳ Lân tới núi Thanh Nhạc tìm mười người trong Cấp Sự Doanh đang bảo vệ Ngô Ẩn Ngọc. Mười người này là lực lượng ngầm của Phương Giải, không thể dễ dàng bộc lộ ra. Cho nên Phương Giải an bài Đại Khuyển và Kỳ Lân liên lạc với bọn họ. Sau khi tìm được thì tới thẳng Ung Châu. Sau khi đến đó, cũng không tụ hợp với đội của Phương Giải, mà âm thầm chờ Phương Giải liên hệ với bọn họ.
Từ có kinh nghiệm bị nhốt trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử nửa năm, nên Phương Giải làm việc càng ngày càng cẩn thận. Tuy hắc tiểu tử Yến Cuồng, thư sinh Trần Hiếu Nho, nam tử cao lớn Nhiếp Tiểu Cúc đã đi theo hắn một thời gian, nhưng Phương Giải vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ba người này. Tương đối mà nói, Phương Giải còn tin tưởng mười người Cấp Sự Doanh xa lạ kia hơn.
Đã chuẩn bị xong xuôi, cho nên lúc khởi hành cũng không cuống quít. Phương Giải tính toán rời khỏi kinh thành vào sáng hôm sau. Bởi vì hắn muốn chào tạm biệt những người mà hắn quen biết trước đã. Hắn luôn có dự cảm rằng, lần này mình rời khỏi Trường An, chắc phải rất lâu nữa mới trở về. Cũng chính vì dự cảm này, mà hắn mới nhất quyết muốn dẫn theo những người bên cạnh.
Đương nhiên, dự cảm này có lẽ cũng chỉ là do tính cách cẩn thận của hắn.
Còn chưa ra khỏi cửa, một tôi tớ mặc áo xanh đội mũ quả dưa đứng ở bên ngoài cửa hàng cầu kiến Phương Giải, đưa tới một thiệp mời. Phương Giải nhìn nhìn, chỉ thấy trên thiệp mời ghi một đống các quan lớn. Đều là quan viên triều đình. Trong đó có các trọng thần như Dương Thủ Toàn, mới đảm nhiệm Lễ Bộ Thị Lang, Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ. Cũng có không ít con cháu quý tộc, thậm chí còn có vài vị Thế Tử Quận Vương.
Theo lý thuyết, với thân phận của những người này, mình phải là kẻ đưa thiệp mời mới đúng. Nhưng hiện tại nhiều nhân vật không tầm thường như vậy tụ lại một chỗ, hiển nhiên có thâm ý gì đó. Phương Giải suy nghĩ một lát liền tỉnh ngộ, không nhịn được cười cười. Những đại nhân vật này muốn tiễn đưa hắn, nên mời hắn tới Thủy Tinh Lâu. Sở dĩ nhiều người như vậy chỉ đưa một tấm thiệp mời, chắc chắn có liên quan tới vụ án của Di Thân Vương.
Hiện tại triều đình đang rơi vào thời điểm mẫn cảm. Nếu các đại nhân vật này đưa từng thiếp mời một cho Phương Giải, hiển nhiên sẽ khiến cho người ta chú ý. Đám Ngự Sự Đại Phu của Ngự Sử Đại chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Những người này hiển nhiên đã tính toán qua, nên mới tụ lại mở tiệc, lấy lý do tiễn đưa Phương Giải. Nhiều vị đại nhân vật xuất hiện như vậy, nhưng nơi mở tiệc không phải là nơi xa hoa nhất của thành Trường An. Bọn họ cố ý biểu hiện ra ngoài vẻ khiêm tốn. Nhưng thực chất là không muốn cho người khác bắt được nhược điểm.
Tuy vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương đã sắp tới hồi kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó càng ngày càng lan rộng. Đám quan viên vốn âm thầm thù nhau, hiện tại thì cắn xé nhau một cách lộ liễu. Ai cũng hy vọng mượn cơ hội này để khiến đối thủ bị nhốt vào trong đại lao của Hình Bộ. Chỉ cần dính líu tới Di Thân Vương thì không chết cũng phải lột da.
Nếu không phải Hoàng Đế từng giận dữ, mắng to những quan viên vu cáo nhau, chỉ sợ cục diện này còn có thể càng ngày càng nghiêm trọng.
Ở thời điểm mẫn cảm như vậy, bọn họ mở tiệc đưa tiễn Phương Giải, tự nhiên cũng không thể quá trương dương.
Đương nhiên, có không ít người trong đó là lực lượng nòng cốt hiện tại của triều đình. Nếu quả thực có người nhắm vào bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc sợ. Chẳng hạn như Lễ Bộ Thị Lang Dương Thủ Toàn. Người này có chút huyết mạch Hoàng tộc. Luận về bối phận còn là em họ của đương kim Hoàng Đế. Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ, càng ngày càng có vai trò quan trọng trong triều đình. Dù sao các kế hoạch của triều đình sẽ lấy Binh Bộ làm trung tâm.
Hoài Thu Công đã quá già rồi. Nghe nói sau vụ mưu nghịch của Di Thân Vương, ông ta đã nhiễm bệnh không ra khỏi cửa. Mà hiện tại sống chết của Mưu Lương Bật không rõ, cũng không thấy tin tức gì. Cho nên địa vị của hai người kia trở nên nổi bật.
Các đại nhân vật có lời mời, Phương Giải tất nhiên không thể cự tuyệt.
Hắn dặn dò mọi người vài câu, thay một bộ quần áo rồi rời khỏi cửa hàng đi theo tôi tớ kia. Thủy Tinh Lâu cách con phố mà Phương Giải sống cũng không xa.
Danh sách trên thiệp mời đã đủ để cho người ta rung động. Nhưng lúc Phương Giải tới Thủy Tinh Lâu thì mới phát hiện. Danh sách chỉ liệt kê một nhóm mà thôi.
Hôm nay trong Thủy Tinh Lâu còn có đai nhân vật như Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên, người có quyền lực chỉ sau La Úy Nhiên, Trác Bố Y. Mà ngay cả Lễ Bộ Lão Thượng Thư Hoài Thu Công, người cáo bệnh không ra khỏi cửa cũng tới đây. Mà trong đó có vài vị công tử không lớn tuổi lắm, nhưng khiến cho người ta phải để ý.
Công tử trẻ tuổi có khuôn mặt trắng không râu, chính là Dương Ngạn Tự, thế tử của Quả Quận Vương. Người có dáng cao cao, mặt như cú vọ là Dương Ngạn Lỗi, thế tử của Bình Quận Vương. Đứng phía sau hai bọn họ là một công tử tuấn mỹ, chính là Dương Ngạn Hội, trưởng tử của Húc Quận Vương Dương Khai. Bởi vì tin chiến bại ở Tây Bắc chưa công bố ra, cho nên bệ hạ cũng chưa hạ xuống ý chỉ gì. Nhưng dù vậy, Phương Giải vẫn nhìn thấy vẻ bất an và không yên trên khuôn mặt của Dương Ngạn Hội. Đoán chừng y đã biết được tin tức.
Nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy, khiến trong lòng Phương Giải thấp thỏm không yên.
…
…
Sau khi hàn huyên, mọi người ngồi xuống. Bởi vì có khá nhiều người, hơn nữa đều là các đại nhân vật có thanh danh hiển hách, cho nên lão bản của Thủy Tinh Lâu có chút thụ sủng nhược kinh, cũng rất thông minh treo biển dừng buôn bán ở bên ngoài. Sau đó sai tiểu nhị bố trí lại đại sảnh, rồi y tự mình tới phòng bếp trông coi. E sợ đồ ăn xảy ra sai lầm gì đó.
Người tới quá nhiều, ngồi hết bốn bàn lớn.
Là người có bối phận và uy vọng cao nhất, Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công được mọi người dìu tới chỗ đầu. Mà Phương Giải hôm nay là khách của buổi thịnh yến này, cho nên được ngồi bên cạnh Hoài Thu Công. Bên kia của Hoài Thu Công là Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên. Vài người còn lại là Lễ Bộ Thị Lang Dương Thủ Toàn, Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ, còn có vài vị thế tử điện hạ.
Những quan viên quý tộc khác lần lượt ngồi xuống, cười cười nói, khá là náo nhiệt.
Phương Giải mỉm cười chào hỏi mọi người, miệng có chút mỏi.
- Phương Giải.
Khí sắc của Hoài Thu Công rõ ràng không tốt lắm. Ông ta cười với hắn:
- Nhìn tràng diện hôm nay, cho dù lão phu cũng phải ghen ghét với ngươi. Nhiều người như vậy tiễn đưa ngươi, nói ngươi là thanh niên tài tuấn nổi bật nhất trong thành Trường An cũng không đủ.
Phương Giải vội vàng nói khiêm tốn vài câu, trong lòng thì nói, trước đó các ngươi không thông báo vài câu, đến giờ ta vẫn còn kinh ngạc đây.
- Còn trẻ đắc chí, đường làm quan rộng mở.
Hoài Thu Công cười nói:
- Khiến lão phu mơ hồ nhớ tới lúc còn trẻ, lần đầu tiên dùng thân phận khâm sai xuất hành, cũng không có buổi tiễn đưa như ngày hôm nay.
La Úy Nhiên nói:
- Nếu Hoài lão cứ nói như vậy, sẽ dọa Phương Giải tè ra quần mất.
Hoài Thu Công cười ha hả. Tuy khí sắc không tốt lắm, nhưng tâm tình không tệ. Ông ta vỗ vai Phương Giải, ôn hòa nói:
- Sợ cái gì, lão phu nói thật lòng. Hơn nữa, chẳng phải ta cũng phải đang nịnh bợ tiểu tử ngươi sao? Nếu có thân phận địa vị mà vẫn phải suốt ngày đi theo đuôi người khác, thì có thân phận địa vị để làm gì?
- Người trẻ tuổi đắc ý, không thể có quá nhiều áp lực.
Phương Giải chỉ cười theo, không hiểu nổi hôm nay những người này rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên La Úy Nhiên và Trác Bố Y đều ở đây, hiển nhiên không có ác ý. Hơn nữa với thân phận cao như Hoài Thu Công còn không ngừng thể hiện thiện ý. Phương Giải giật mình phát hiện, thì ra mình lại khá có địa vị ở trong thành Trường An.
Chỉ là tới giờ ngay cả hắn cũng không cảm giác được mình thành công cái gì.
- Tiểu Phương đại nhân tuổi trẻ tài cao, là tấm gương cho thế hệ bọn ta. Với tuổi này đã được thay mặt Thiên Tử xuất hành, từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, đây là lần đầu tiên.
Dương Ngạn, thế tử của Quả QUận Vương là người văn nhãn, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ:
- Nếu ta nhớ không lầm, năm nay Tiểu Phương đại nhân vẫn chưa tới mười bảy tuổi?
- Bẩm thế tử, đúng vậy.
Phương Giải khiêm tốn đáp.
Bình Quận Vương thế tử Dương Ngạn Lỗi cười nói:
- Nam tử mười sáu mười bảy tuổi ở những gia đình bình thường chỉ mới trưởng thành. Lúc làm việc, nói chuyện còn mang theo tính trẻ con. Nhưng Tiểu Phương đại nhân đã ra sức vì nước nhiều năm, lúc trước cũng lập được nhiều công lớn. Ngay cả bọn ta cũng phải mặc cảm.
Những người khác đều phụ họa theo, không ngừng nói lời khen tặng. Phương Giải tiếp bọn họ một lúc, rồi lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn tiệc. Lúc rời đi, hắn liếc nhìn Trác Bố Y một cái. Trác Bố Y hiểu ý, cùng hắn rời khỏi đại sảnh.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
Phương Giải kéo tay Trác Bố Y, hỏi:
- Kiểu này khiến ta thật không thích ứng.
Trác Bố Y cười nói:
- Chỉ mỗi mình ngươi chưa biết. Mấy ngày trước lúc bệ hạ và các vị đại nhân đang bàn chuyện ở Đông Noãn Các, có nói với vài vị Đại Học Sĩ rằng, đợi ngươi từ Tây Nam trở về, sẽ cho ngươi làm Thái Tử Thị Độc. Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân nói tài học, nhân phẩm của ngươi đều tốt, là người đầu tiên gật đầu đồng ý. Có không ít người biết được chuyện này, sao ngươi vẫn chưa biết nhỉ?
Lúc này Phương Giải mới hiểu ra. Hoàng Đế phái Mộc Tam tới Đông Cương truyền chỉ. Tin tức ở trong cung liền bị ngắt. Cho nên hắn mới không biết việc này…Thái Tử Thị Độc, có vẻ không phải là chức quan gì lớn cho lắm? Trong ấn tượng của Phương Giải, không phải Thị Độc đều là trẻ nhỏ xấp xỉ tuổi với Thái Tử sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Phương Giải, Trác Bố Y lườm hắn một cái:
- Lúc Thực Tông Hoàng Đế còn tại vị, Hoài lão đỗ Trạng Nguyên liền được phong làm Thái Tử Thị Độc, được qua vào trong Đông Cung. Về sau…chính là Thái Tử Thiếu Phó, tiếp theo nữa là Thái Tử Thái Phó! Vì sao Hoài lão có địa vị cao như vậy? Bởi vì ông ta là đế sư của tiên đế!
Trác Bố Y thở dài:
- Ngươi sắp trở thành một người quan trọng rồi mà ngươi lại không biết. Ngươi nắm bắt thông tin thật quá chậm.
- Thị Độc…không phải Thị Độc là chọn những con cái của vương công đại thần có tuổi xấp xỉ với Thái Tử, rồi cùng Thái Tử đọc sách vui chơi đó sao?
Phương Giải kinh ngạc hỏi.
- Sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Trác Bố Y kinh ngạc:
- Ai nói với ngươi vậy?
Phương Giải định nói là phim ảnh đời trước nói vậy, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói ra, chỉ lắc đầu:
- Xuất thân của ta chỉ là tiểu tốt biên quân, làm sao biết được những việc đó. Tới đế đô như nhà quê lên tỉnh, cái hiểu cái không.
- Thái Tử Thị Độc…
Trác Bố Y thở dài:
- Đây là một thân phận khó lường. Tuy chức quan không cao, nhưng thân phận rất đặc biệt. Lúc Thái tử còn nhỏ tuổi, sẽ tuyển người tuổi trẻ tài cao ở Văn Uyên Các, Thư Hoa Các làm Thái Tử Thị Độc, kỳ thực chính là giám sát Thái Tử học tập. Sau khi Thái Tử làm lễ trưởng thành, thân phận của Thị Độc sẽ nhảy vót lên. Người dạy Thái Tử học tập, bình thường có ba người. Một người dạy văn, một người dạy võ, người kia thì phụ trách sự an toàn của Thái Tử. Ba người này đều là Thị Độc. Sau khi Thái Tử trưởng thành, sẽ lần lượt thăng lên làm Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó và Thái Tử Thiếu Bảo.
- Nghe có vẻ…rất hoành tráng!
Phương Giải thở dài.
- Lời nói vô nghĩa.
Trác Bố Y nói:
- Tuy cấp bậc của Thái Tử Thị Độc không cao, nhưng Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó và Thái Tử Thiếu Bảo đều là quan lớn!
- Nhưng ta không phải là người trong Văn Uyên Các, cũng như Thư Hoa Các.
Phương Giải có chút không hiểu hỏi.
- Đợi ngươi từ Tây Nam trở về liền biết.
Trác Bố Y nói:
- Vài vị Đại Học Sĩ đang tranh nhau có được ngươi. Bất kể là người của Thư Hoa Các hay là Văn Uyên Các, đều muốn có được ngươi.
- Trách không được!
Phương Giải giật mình hiểu ra lời nói của Hoài Thu Công:” Tuổi trẻ đắc ý, trương dương một chút vẫn tốt hơn. Nếu có thân phận địa vị mà vẫn phải suốt ngày đi theo đuôi người khác, thì có thân phận địa vị để làm gì?”
- Bệ hạ cố ý nói ra, để cho ngươi có thêm lợi thế.
Trác Bố Y cười cười:
- Chỉ sợ La Diệu cũng không dám khinh thường ngươi nữa rồi…Ta cũng không hiểu vì sao bệ hạ chợt thay đổi chủ ý. Lúc đầu ta tưởng bệ hạ phái ngươi đi, là vì ngươi có kinh nghiệm ít, thân phận lại thấp, La Diệu cũng ít đề phòng ngươi hơn…Tuy nhiên, đây là chuyện tốt với ngươi, chẳng phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT